Chap 27: Khó xử (Part 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chúng ta mau vào đây đi"

Cả ba người dừng xe ngay trước một nhà hàng sang trọng. Thiết kế của nơi này mang đậm chất cổ điển. Jungkook lạ lẫm ngó nghiêng xung quanh, lúc trước tuy Taehyung vẫn thường hay dẫn cậu đi đến những nhà hàng mắc tiền nhưng kiểu trang trí của nơi này thật sự là lần đầu tiên cậu thấy.

Lựa chọn một chỗ ngồi lí tưởng gần ngay cửa sổ. Nhìn những vị khách ở đây nếu không phải là tiểu thư thì cũng là công tử nhà giàu, nghĩ đến đó cậu bỗng nhiên thấy tủi thân, cảm giác như mình không phù hợp khi ngồi ở đây, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm xuống khăn trải bàn không dám ngước lên.

"Cho chúng tôi những món này"

Sau khi phục vụ đi khỏi, Jimin mới chú ý đến tình cảnh của cậy, thấy cậu không được tự nhiên. Anh cũng chỉ biết cười gượng nắm chặt lấy tay cậu như dỗ dành.

"Đừng lo lắng, thức ăn ở đây rất ngon, đảm bảo em sẽ thích"

"Vâng"

Cậu cười nhẹ đáp lại. Jimin nhìn vậy chứ thật ra là một người khá là tâm lí.

Riêng Yoongi thì đang chìm vào một không gian riêng nhìn dòng xe vội vã ngoài cửa sổ, tưởng chừng như không quan tâm những gì đang xảy ra nhưng thực chất lâu lâu lại liếc mắt qua nhìn người đối diện mình một chút.

Thức ăn nhanh chóng được dọn lên. Nhìn sơ qua cũng biết những món này phải tốn rất nhiều tiền. Cậu cẩn thận ăn từng miếng nhỏ, bàn tay thuần thục cắt xẻ từng miếng thịt bò mềm, tình cảnh này khiến cậu nhớ đến một ngày của nửa năm trước.

"Sẽ như thế nào nếu cậu chấp nhận để tôi nuôi cậu?"

Khi ấy cậu khá sửng sốt trước lời nói có vẻ như là đường đột đó của hắn. Nhưng khi nhìn đến vẻ mặt nghiêm túc, nhất là ánh mắt khiến người khác phải run sợ cậu lại không thể suy nghĩ gì nhiều mà chấp nhận lời mời kì lạ đó.

Nhiều lúc tự hỏi...

Nếu ngày đó cậu từ chối thì mọi chuyện sẽ như thế nào?

Sẽ vẫn là một Jeon Jungkook cô đơn chỉ có một người bạn duy nhất Baekhyun.

Jimin vẫn sẽ đối xử lạnh nhạt với cậu.

Vẫn sẽ sống trong ngôi nhà không bao giờ đón tiếp mình đó.

Khẽ ngước lên nhìn người anh trai đang chăm chú ăn trước mặt. Cậu vẫn không thể tin được lại có ngày Jimin đối xử ôn nhu với cậu. Lại nhìn sang vị phó chủ tịch lạnh lùng mới quen được vài ngày, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của hắn đang nhìn mình, cậu hốt hoảng nhìn sang hướng khác, hành động có chút thất thố nhưng vẫn hơn là phải đối mặt với hắn. Miếng thịt ngon lành trong lành trong miệng bắt đầu trở nên khó nuốt.

Trong lòng Yoongi khẽ trầm xuống. Có cần phải xem hắn là một tên ác ôn đến vậy không.

Bàn ăn ba người nhưng đã có hai người rơi vào trạng thái u ám.

"Xin lỗi, tôi có điện thoại"

Jimin bỗng đứng dậy vẻ mặt xin lỗi rồi cầm theo điện thoại bước ra khỏi nhà hàng.

Ty_azike

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro