Chap 3: Ăn tối! lãng mạn hay kinh hoàng ? (Part 3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook như cảm nhận được có ai đang nhìn mình theo quán tính nhìn lại thì thấy hắn đang đứng tựa vào xe hơi còn người đang nhìn cậu không ai khác cũng chính là hắn.

Taehyung mỉm cười nhẹ khi biết cậu đã nhìn thấy mình. Hắn cứ đứng im đó nhưng trong mắt cậu thì chẳng khác nào hắn đang ra lệnh

'Mau tới đây'

Đó chính là uy lực của Kim Taehyung.

Jungkook chầm chậm bước tới bên hắn. Những cô gái xung quanh khi thấy hắn nhìn cậu thì cũng tự động tránh ra thành một hàng.

Hoàn toàn không có cản trở.

Khi chỉ còn khoảng ba bước chân để tới gần chiếc xe thì có một vòng tay vòng qua eo cậu kéo cậu lại gần.

Mùi nước hoa nhàn nhạt xông vào mũi quen thuộc. Đó chính là mùi hương của hắn.

Taehyung im lặng chẳng nói gì, hắn lẳng lặng ôm cậu rồi mở cửa xe, nhẹ nhàng để Jungkook bước vào, mọi hành động như đang đối xử với một vật trân quý.

Jungkook chẳng biết làm gì hơn ngoài việc ngoan ngoãn nghe lời, áp lực từ người đàn ông này quá lớn để cậu có thể từ chối. Đây là lần thứ hai hắn có hành động thân mật với cậu, điều này khiến Jungkook bắt đầu đỏ mặt.

Mọi chuyện cứ diễn ra như vậy cho đến khi hai người yên vị trong xe và bánh xe đã bắt đầu lăn bánh. Không khí yên lặng cứ kéo dài cho đến khi cậu và hắn đã yên vị trên bàn ăn.

Đây là một nhà hàng sang trọng chỉ dành cho những người có tiền. Lúc mới nhìn vào thực đơn Jungkook đã cảm thấy không ăn cũng đủ no rồi, thật sự giá một món ăn ở đây cũng đã gần bằng tiền ăn một tháng của cậu. Jungkook ngồi tần ngần mãi không dám chọn món nào trong khi phục vụ cứ đứng chờ cậu.

"Anh cứ mang lên trước cho tôi những món này"

Một giọng nói vang lên như đấng cứu mạng cậu. Nhìn về phía đối diện, cậu thấy hắn ta vừa nói với phục vụ vừa chỉ vào thực đơn vài món, một khí chất vô cùng tao nhã. Điều đó làm Jungkook hơi xấu hổ.

Người phục vụ rời đi trả lại không gian riêng tư cho hai người. Taehyung cứ nhìn cậu như muốn tìm trên người cậu thứ gì vậy

"Tôi thấy cậu Jungkook có vẻ không được hoà nhập cho lắm thì phải?"

Hắn cất tiếng hỏi phá tan cái bầu không khí ngột ngạt hiện tại.

"Ơ...đúng vậy"

Jungkook trả lời khép nép.

"Cậu đừng mất tự nhiên, tôi không có ý gì đâu, chẳng qua tôi thấy cậu hay đi một mình nên tôi nghĩ vậy"

Hắn cười xoà khi thấy vẻ mặt cứng ngắt của cậu. Cậu trai này đúng là một người ngây ngô và khép kín.

Rất giống những gì hắn đã điều tra.

Bầu không khí lại quay về vẻ trầm mặc như lúc mới bắt đầu. Jungkook đang bắt đầu hối hận tại sao cậu lại không từ chối bữa ăn tối náy chứ.

Người phục vụ ban nãy quay lại với một chiếc xe đẩy chứa đầy những dĩa thức ăn bắt mắt. Chỉ trong một chốc, thức ăn đều đã được dọn hết lên bàn.

Hắn ngồi đối diện cậu dùng dao nĩa bắt đầu phần ăn tối của mình. Cậu ngồi đó với đống dao nĩa tương tự nhưng cậu lại không biết dùng chúng, cậu cứ cầm mãi chẳng biết làm thế nào với miếng thịt trước mặt.

Cậu cứ bất động vậy mãi cho tới khi cảm thấy một hơi ấm phía sau lưng mình.

Là hắn.

"Cậu phải làm như vậy mới có thể cắt rời miếng thịt"

Bàn tay to lớn của hắn phủ lấy bàn tay trắng nõn của cậu rồi giúp cậu cách cầm dao nĩa, sau đó thì cắt miếng thịt thành những miếng nhỏ cho cậu.

Hành động cứ như vậy tiếp diễn cho đến khi chúng được cắt hết và sắp xếp ngay ngắn trên dĩa nhưng hơi ấm từ đằng sau vẫn cứ tồn tại mãi. Cánh tay hắn đang có xu hướng ôm lấy vòng eo của cậu. Hơi thở của hắn phả vào tai kèm theo một câu nói khiến cậu sững người.
.
.
.
"Sẽ như thế nào nếu cậu chấp nhận để tôi nuôi cậu?"

                          Ty_azike

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro