Chap 42: Căn phòng trống(Part 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cạch.

Cánh cửa phòng bật mở, mọi thứ đều rất hoàn hảo...tất cả chỉ để chờ đợi một người...

Nằm phịch xuống giường lớn giữa phòng nhìn vô định lên trần nhà. Nếu anh bảo vệ cậu tốt hơn thì có lẽ cậu đã ở đây thực vui vẻ cùng anh rồi.

"Jungkook..."

Lấy tay che khuất tầm nhìn. Trách bản thân thật quá vô dụng. Đã đánh mất một lần, lần này lại vẫn không giữ được người nọ. Là ông trời không cho chúng ta ở cạnh nhau hay vì anh và em thật sự không có thứ gọi là duyên phận?

Kim Taehyung.

Kim Seokjin.

Anh hận hai cái tên đó. Anh hận tất cả những kẻ cướp lấy những gì anh yêu quý đặc biệt là...cậu.

" Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho các người..."

Xoảng.

Lọ hoa vỡ thành từng mảnh.

Mức giới hạn của Jimin cũng theo từng mảnh thuỷ tinh mà vỡ mất rồi.

...

"Cậu định sẽ làm như thế nào?"

"..."

"Min Yoongi cậu đừng có mà giả chết"

Hoseok tức giận đập bàn đứng dậy nhìn con người từ ngày hôm đó cứ như kẻ mất hồn không biết đang nghĩ gì trong đầu. Hôm trước còn ra lệnh cho Hoseok bắn chết chính mình nữa chứ.

Cạch

"Hoseok, cậu bắn tôi đi"

Hắn thản nhiên chìa cây súng lấy từ sau lưng quần ra đưa cho anh, khuôn mặt bình thản đến đáng sợ.

"Cậu...bị điên sao?"

"Đúng"

"Cậu..."

"Vì tôi điên rồi nên mới để người đó gặp nguy hiểm"

"...nếu cậu muốn chết như vậy thì tự kết thúc chính mình đi, tôi không muốn trở thành kẻ sát nhân"

Hoseok đặt cây súng xuống mặt bàn rồi phất áo rời khỏi. Anh cũng rất đau lòng. Người mình yêu thì mất tích, ngay cả người bạn vốn kiêu ngạo mà cũng trở thành như vậy, tại sao mọi thứ lại trở nên tồi tệ đến nhường này, anh thật sự không hiểu...

"Min Yoongi...cậu thật sự chịu thua sao?"

"..."

"Cậu từ bỏ sao?"

"..."

"Sẵn sàng để Jungkook trở về bên cạnh hai người kia, cậu chấp nhận sao?"

"Không"

"..."

Hắn cuối cùng cũng trả lời như bản năng khi nghe câu hỏi đó. Kêu hắn chấp nhận giao cậu cho hai người kia?

"Nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra"

Ánh mắt hắn hờ hững nhìn về khu vườn bên ngoài nhớ đến thân ảnh nhỏ bé cách đây mấy ngày còn ríu rít giờ lại trở nên vắng vẻ như lúc trước. Thật sự không quen.

Ty_azike

Author: tôi nhớ tôi dừng fic rùi mà mọi người    ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro