Chap 42: Căn phòng trống (Part 3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Em lại muốn trốn? Anh đã nói rồi, em chỉ có thể là của anh cùng Taehyung. Đừng nghĩ đến chuyện sẽ đi tìm tên đàn ông khác"

Lời của anh là muốn nói đến Yoongi cùng Jimin nhưng vào tai cậu lại như một lời chế nhạo. Ánh mắt bi thương nhìn anh khiến Seokjin biết mình đã lỡ lời.

'Cực phẩm'

Những cảnh tượng kinh khủng ngày đó lại xuất hiện.

Dream.

Điều giáo viên.

Những tên công tử vung tiền như rác.

"Buông...mau buông tôi ra"

Rít từng tiếng qua kẽ răng, bàn tay vô thức siết chặt lấy áo ngủ ôm lấy chính mình vô tình chạm lấy hình xăm nơi bả vai lại như điện giật mà rút tay về.

"Jeon Jungkook, nghe anh nói..."

"Đừng lại gần tôi"

Anh càng tiến, cậu càng lùi về phía sau chẳng mấy chốc bất cẩn liền ngã xuống giường. Seokjin thấy vậy liền hoảng hốt bước xuống xem xét cả người cậu tìm kiếm vết thương.

"Ngoan, đừng sợ, Kook ngoan của anh"

Xoa xoa lấy cái trán không cẩn thận bị va đập mà đỏ lên. Lòng anh như bị xé đôi, đau đớn khôn xiết.

Jungkook vẫn còn sống trong quá khứ đáng sợ đó mà rấm rứt khóc, tiếng khóc như kềm nén khiến ai nghe thấy đều đau lòng.

"JUNGKOOK"

Bên ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gọi hoảng hốt. Taehyung không biết đã về nhà từ lúc nào, thân vẫn còn bộ áo vest vội vàng chạy đến giành lấy cậu từ tay Seokjin nhưng kết quả vẫn như trước bị người đó đẩy ra.

"Các người...không được lại gần tôi"

Nhìn hai người trước mặt, lòng cậu bây giờ chỉ còn là sự sợ hãi. Tình yêu đầu tiên của cậu là dành cho hai người, tất cả tin tưởng, dựa dẫm cũng đều vì sự tín nhiệm mà trao đi trái tim này nhưng lại bị vô tình vứt bỏ. Bây giờ lại bảo cậu là của họ...

"Các người đùa giỡn tôi đủ chưa?"

"Jungkook..."

"Nhìn tôi lâm vào cảnh đường cùng các người chắc hạnh phúc lắm..."

"Không phải"

"Các người từng bảo sẽ yêu thương tôi suốt đời...nhưng sau đó thì sao? Từ 'yêu' của các người chính là để người mình yêu phải nằm dưới thân đàn ông rên rỉ đó gọi là yêu sao?"

"Anh xin lỗi, tất cả là do anh, nhưng lần này là sự thật. Anh yêu em..."

Taehyung khẩn thiết nhìn cậu lâm vào cảnh tuyệt vọng. Ánh mắt đờ đẫn nhìn họ.

Thất vọng.

Sẽ lại tin tưởng vào lời nói đó một lần nữa sao? Rồi sẽ lại nhận đau khổ như trước?

"Không đâu, tôi không yê..."

"Em vẫn còn yêu chúng ta"

"Tôi không có"

"Vậy tại sao em vẫn đeo chiếc vòng đó?"

Lời nói đột ngột của Seokjin như thức tỉnh cậu. Nhìn xuống cổ chân của mình.

Ty_azike

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro