Chap 7:Gặp gỡ (Part 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu em thích thì tốt rồi, anh tặng nó cho em đó!"

Seokjin nhìn cậu cười hiền, dúi vào tay cậu chiếc áo khoác đó rồi giữ chặt tay cậu lại không cho cơ hội trả về.

"Nhưng anh Seokjin..."

Jungkook bối rối, ý cậu đâu phải như thế này, cậu chỉ định nhận xét giúp anh thôi mà.

"Không nhưng nhị gì hết, đây chỉ là quà cảm ơn em đã đi cùng anh hôm nay thôi, đừng suy nghĩ nhiều"

Anh yêu chiều xoa đầu cậu mà không biết rằng từ đằng xa đang có một ánh mắt đang hướng về phía này.

"Chắc em cũng đói rồi, bây giờ anh dẫn em đi ăn nhé"

Chỉ đợi như thế, Jungkook cảm thấy lên tinh thần hẳn lên, cuối cùng cũng có thể an ủi cái bụng đáng thương của mình rồi. Tung tăng cầm đống quần áo đi tính tiền, những cô nhân viên ở đây cứ lén lén nhìn người thanh niên mặc sơ mi trắng, thỉnh thoảng mặt lại đỏ lên, Seokjin cũng chẳng để ý tới những ánh mắt đó, sau khi tính tiền, anh nắm tay cậu đi một mạch ra khỏi cửa hàng để lại nhiều sự tiếc nuối.

Anh luồn tay mình vào bàn tay nhỏ bé của cậu rồi hướng về phía nhà hàng gần đó.

"JEON JUNGKOOK!!!"

Một giọng hét vang lên như cản trở bước đi của của cậu. Từ từ xoay lưng lại, không ngoài dự đoán, hình ảnh người trước mặt khiến cậu run rẩy.

"Ji...Jimin hyung!"

Lâu ngày không gặp, trông anh vẫn như trước nhưng có phần phong độ hơn hẳn. Ánh mắt anh hằn lên sự tức giận nhưng phảng phất nét mừng rỡ mà Jungkook chẳng thể nhìn thấy được.

Jimin bước nhanh về phía hai người, anh khó chịu nhìn cách mà hai người bọn họ đan tay vào nhau. Chúng khiến anh muốn tiến lên giằng bàn tay nhỏ bé đó ra khỏi cái tên đang đứng cạnh cậu.

"Jeon Jungkook, cậu đang làm cái trò gì vậy hả?"

Câu nói đầu tiên sau nhiều tháng xa cách lại là một lời hỏi tội. Jungkook thất vọng cúi đầu cười, giá trị của cậu cũng chỉ có vậy.

"Em..."

Cậu ngập ngừng không biết giải thích như thế nào. Cậu không thể nói ra việc Taehyung đã nhận nuôi cậu được.

"Xin lỗi nhưng anh đang làm phiền người khác đó!"

Nhân vật dường như bị bỏ quên lúc này lại lên tiếng đáp trả, ánh mắt ôn nhu dần bị thay thế bởi sự lãnh đạm xa cách.

Jimin nhìn người con trai lạ mắt đó không khỏi chán ghét, tên này là ai mà lại có quyền lên tiếng ở đây, anh không cho phép.

"Anh là ai?"

Một câu nói ngắn gọn. Seokjin dường như cũng nhận thấy người nọ không thích mình nên cũng dần ác cảm nhưng phép lịch sự thì vẫn nên giữ, đó là phong cách của Kim Seokjin.

"Tôi là người yêu của cậu ấy!"

Không gian xung quang ba người dường như đóng băng lại, lời nói nhẹ nhàng nhưng nội dung thì lại khiến thần trí như run rẩy. Tình hình vẫn sẽ cứ như vậy mãi cho đến khi Jimin lên tiếng.

Ty_azike

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro