Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

COLTON

Tôi thức dậy với nhận thức về cơ thể của nàng rõ hơn là của chính tôi. Hai cánh tay nàng ôm lấy tôi, chân nàng vắt qua bụng tôi, tóc nàng vương vãi khắp nơi. Tôi hoàn toàn bị bao vây bởi nàng. Tôi chiếm lấy nàng nhiều lần trong đêm. Giống như tôi không thể làm dịu đi ham muốn đang bùng lên mà tôi dành cho nàng. Để nàng nằm dang ra, bị trói vào giường, tôi chắc chắn là không thể cưỡng lại được. Nhiều tháng lên kế hoạch cho việc này, và cuối cùng nàng  ở đây, nằm dạng ra để tôi chiếm lấy bất cứ lúc nào và theo bất kỳ cách nào tôi muốn. Và tôi đã làm vậy. Mẹ kiếp, nếu trái tim tôi không muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi nhìn vào đôi mắt xanh mở to đầy sợ hãi của nàng, cơ thể mơn mởn của nàng trần trụi vì tôi.

Khi con cặc của tôi cuối cùng cũng mềm xuống, tôi trườn lên người nàng, đầu gối của tôi quỳ cạnh đầu nàng, và cho nàng nếm mùi vị của chúng tôi hòa lẫn với nhau. Tôi không ích kỷ đến mức không chia sẻ điều đó với nàng. Nếm âm hộ của nàng với tinh dịch của tôi chảy ra từ trong nàng là thiên đường thuần túy, và tôi cũng muốn nàng nếm một chút hương vị đó. Khi nàng liếm sạch con cặc của tôi, tôi lại cương cứng một lần nữa, và tôi nghĩ rằng nàng cũng có thể vừa ra xong. Nàng làm  tôi cương cứng thì nàng nên lo liệu việc đó.

"Vậy đó cưng. Bây giờ hãy rên rỉ quanh con cặc của anh để anh biết en thích bú cặc anh đến mức nào. Anh cá là em đang cố làm anh cương cứng. Em đã nếm một chút hương vị tinh dịch của anh, nhưng em muốn có một ngụm tràn đầy, phải không? Anh sẽ cho em. Anh sẽ cho em bất cứ thứ gì em muốn," tôi nói, đút vào miệng nàng.

Con cặc của tôi trượt ra trượt vào giữa đôi môi nàng. Đôi mắt màu xanh lục của nàng mở to và cuối cùng khi nàng rên rỉ quanh con cặc của tôi, tôi có thể cảm nhận được nó đang đến trong hai hòn bi của mình. Tôi đụ vào mặt nàng nhanh hơn, hơi thở của tôi trở nên mạnh hơn với mỗi lần đút sâu vào miệng nàng.

Thời gian dường như mờ đi, và tôi không biết mình đã ở trong miệng nàng bao lâu. Có thể là ba phút hoặc ba giờ. Tôi hoàn toàn lạc lối cho đến khi tôi bùng nổ.

"Nuốt hết đi," tôi càu nhàu, vẫn tiếp tục nắc vào mặt nàng. "Uống hết từng giọt nào." Tinh dịch của tôi phun xuống cổ họng nàng.

Kéo con cặc mềm đi của tôi ra khỏi môi nàng, tôi lướt đầu khấc dọc theo chúng, bôi một ít tinh dịch lên môi nàng. Nàng ngay lập tức liếm môi và làm cho tinh dịch của tôi chảy ra nhiều hơn. Thật tham lam. "Lè lưỡi  liếm đi, Rose. Lấy hết tinh dịch ra và rửa sạch cái lỗ nhỏ đi."

Nàng ngậm lấy đầu cặc của tôi, nhễ nhại từng giọt. Tôi có thể cảm thấy lưỡi của nàng đi vào bên trong đầu dương vật của tôi và mút khô tôi. "Thật là một cô gái ngoan, Rose của anh."

Tôi không đếm được bao nhiêu lần tôi chiếm đoạt nàng đêm qua, và không đếm được bao nhiêu lần tôi khiến nàng xuất tinh. Một lần tôi thực sự bất tỉnh trên người nàng. Sau đó, tôi thức dậy với âm hộ của nàng co thắt xung quanh tôi, rút cạn tinh ra khỏi người tôi như một con điếm nhỏ tham lam. Nàng có thể phản đối tất cả những gì nàng muốn, nhưng cơ thể nàng không thể có đủ với tôi.

Cuối cùng khi tôi cởi trói cho nàng, nàng quấn lấy tôi. Nàng có thể đang ngủ, nhưng điều đó cho thấy tâm trí và cơ thể nàng đang đấu tranh với nhau nhiều như thế nào.

Tôi ghét kéo mình ra khỏi nàng, nhưng tình yêu của tôi cần được chăm sóc; con cặc của tôi gần như còn đau vì âm hộ khít rịt của nàng và tôi chắc rằng nàng cũng không khá hơn chút nào. Đi vào phòng tắm, tôi lấy một chiếc khăn ấm và một ít kem trước khi quay lại chỗ nàng. Nàng nằm ngửa với hai chân dang rộng cho tôi. Hơi thở sâu của nàng cho tôi biết nàng vẫn đang ngủ. Nàng may mắn là tôi không trèo lên người nàng lần nữa và thỏa mãn, với việc nàng dụ dỗ tôi như vậy, nhưng tôi phải làm những gì tốt nhất cho cô gái của mình.

Nhẹ nhàng luồn chiếc khăn ấm vào giữa hai chân nàng, một phần trong tôi thích nhìn thấy tinh dịch của mình phủ đầy bên trong đùi nàng, và tôi ghét việc phải lau sạch nó. Khi tôi đã lau rửa sạch sẽ cho nàng, tôi bôi một loại kem giúp giảm bớt sự khó chịu mà nàng có thể cảm thấy. Tôi muốn nàng cảm nhận được những gì tôi đã làm với cơ thể nàng, nhưng tôi muốn nó là một vết bỏng ngọt ngào chứ không phải vết thương làm nàng đau. Khi tôi nhìn lên, tôi thấy nàng đang nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt kỳ lạ. Nàng vẫn còn buồn ngủ, nhưng có gì đó khác ở đó.

" Chào buổi sáng, em yêu," tôi nói, ném khăn tắm và kem lên cái bàn đầu giường trước khi cúi xuống hôn nàng. Tôi bị sốc khi nàng đáp lại bằng cách hôn lại tôi. Lưỡi nàng luồn vào trong miệng tôi, lướt qua lưỡi tôi, khiến tôi như có một luồng điện chạy qua. Làm thế nào tôi có thể sống mà không có điều này? Tôi không thể.

Người phụ nữ này được tạo ra cho tôi; nàng là nửa kia của tôi. Nàng khao khát những gì tôi muốn cho nàng và nàng đến đây để thấy điều đó. Rằng tôi có thể là tất cả của nàng, và đáp ứng mọi nhu cầu của nàng. Không còn viết vào nhật ký của nàng những điều đen tối mà nàng khao khát, bởi vì tôi có thể trao chúng cho nàng. Tôi khao khát làm điều này với nàng, và chỉ cho nàng.

Nghe bụng nàng kêu lên nhắc nhở tôi rằng tôi đã không cho nàng ăn. tôi thở dài; tôi phải dùng hết sức lực mới có thể dứt ra khỏi nàng.

" Anh sẽ nấu gì đó cho chúng ta ăn," tôi nói.

" Được, tôi cần dùng nhà vệ sinh."

Gật đầu đồng ý, tôi nắm lấy tay nàng, kéo nàng xuống giường. Căn phòng hơi se lạnh nên tôi lấy chiếc túi của mình trên bàn và lấy cho nàng một chiếc áo sơ mi của tôi để mặc, trùm nó lên đầu nàng. Thực tế là nàng như bơi trong cái áo đó.

" Hừm – cảm ơn," nàng nói, má ửng hồng nhẹ, khiến tôi muốn kéo nàng lại gần mình. Tôi chắc rằng nàng đang nhớ lại mười hai giờ qua trong đầu. Nhớ tất cả những lần tôi làm nàng ra, và khiến nàng nói với tôi rằng nàng yêu tôi. Có lẽ trong cái đầu nhỏ xinh của nàng, nàng thích nó biết bao.

"Đi đi." Tôi hất đầu đến cửa phòng tắm. "Để cửa mở, và đừng tắm rửa. Nếu em cần tắm, anh sẽ tắm cho em, nhưng trước tiên anh cần cho em ăn."

Khi nàng bước vào phòng tắm, tôi tận dụng cơ hội để đi ra xe và lấy vài thứ. Khi tôi quay trở lại cabin, nàng vừa đi ra từ phòng tắm. Đi đến bàn, tôi kéo một chiếc ghế ra cho nàng, ra hiệu cho nàng ngồi. Khi nàng làm vậy, tôi ném những thứ trong hộp đựng găng tay của mình lên bàn. Những bức ảnh khỏa thân mà tôi chụp nàng, và cuốn nhật ký của nàng.

Tôi nghe thấy tiếng thở hổn hển của nàng, nhưng tôi chỉ đi đến khu vực nhà bếp và bắt đầu làm bữa sáng. Tôi cho nàng thời gian để mọi thứ lắng xuống, và để nàng thấy mọi thứ thực sự đã đi bao xa.

"Anh đọc nhật ký của tôi!" nàng hét lên từ phía sau tôi.

Một tràng cười phá lên trong tôi, và tôi lắc đầu. "Em yêu, chúng ta đã làm gần như mọi thứ trong cuốn sổ nhỏ đó. Anh có bỏ lỡ thứ gì không?" Tôi nói trong khi đập vài quả trứng vào bát.

" Tại sao anh làm vậy?" nàng thì thầm nhỏ đến nỗi tôi hầu như không nghe thấy.

Tôi quay lại đối mặt với nàng, và đôi mắt xanh thẳm của nàng bắt gặp mắt tôi. "Bởi vì anh muốn cho em mọi thứ mà em từng mơ ước."

" Nếu tôi muốn bỏ đi thì sao?"

Mắt tôi hướng về cánh cửa mà tôi cố ý để mở toang khi trở về từ chiếc xe tuần tra của mình. Nàng nhìn theo hướng nhìn của tôi.

"Anh sẽ cho em mọi thứ trên thế giới chết tiệt này, Rose. Đôi khi anh nghĩ lý do duy nhất anh tồn tại là vì không có em, anh sẽ chẳng là gì cả. Ngày anh nhìn thấy em cả thế giới của anh thay đổi. Anh sẽ cho em bất cứ thứ gì em muốn, nhưng thứ anh sẽ không cho em là sự tự do. Em sẽ luôn luôn là của anh. Em sẽ phải giết anh để thoát khỏi anh, Rose. Em có thể làm điều đó không?

" Tại sao anh không để tôi đi?" nàng thì thầm, và tôi mỉm cười với nàng.

" Được rồi, thế này thì sao. Anh sẽ cho em ba mươi giây để chạy trước. Nếu anh bắt được em, em sẽ ngừng chiến đấu với anh. Không hoàn toàn, bởi vì cả hai chúng ta đều biết việc em giẫy giụa khiến chúng ta hưng phấn thế nào, nhưng em sẽ ngừng lạnh lùng với anh. Nếu anh bắt được em, em sẽ ngừng khiến anh phải lôi cái câu 'Em yêu anh' ra từ em. Trái tim anh tan nát mỗi khi em bắt anh làm điều đó.

"Và nếu tôi trốn thoát, anh sẽ để tôi đi chứ? Anh hứa không?" nàng nói với một chút hy vọng trong giọng nói của mình.

"Anh sẽ cho em chạy trước ba mươi giây, nhưng anh hứa sẽ không bao giờ có chuyện em thoát khỏi anh. Nếu em đến được khoảng đất trống ở phía bên kia của khu rừng, anh sẽ chở em trở lại xe của em và chúng ta có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Nhưng nếu anh bắt được em, thì chúng ta sẽ quay lại ngay đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro