2. [Đoản H] Người Mẹ Bất Lão

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Nhu, một cô nương sinh ra trong thời dân quốc. Được gả cho Lục gia, Lục Tư Niên, một mối liên hôn giữa các thế gia là Tô gia và Lục gia.

Khi Tô Nhu vừa tròn 17 tuổi liền được gả đi, một năm sau Lục Tư Niên gặp tai nạn mà qua đời. Nàng vừa đang mang thai thì chuyện này xảy ra, Lục gia không lương tâm đều nói nàng là cái tai họa vừa gả vào liền khắc chồng. Dưới sức ép của nhà chồng, Tô Nhu đành cầu tình Tô gia giúp nàng nhưng điều nàng không ngờ nhất là nàng bị bỏ rơi, nhà mẹ đều quay lưng bỏ mặc nàng sống chết.

Tô Nhu hoàn toàn tuyệt vọng trước lòng người lạnh lẽo, liền cuốn gói rời khỏi Châu thành và để lại bức hưu thư. Nàng đi tới Hải thành, cách rất xa Châu thành, vì còn đang mang thai nên nàng phải cố gắng bắt đầu mưu sinh tại đây để có thể nuôi con.

Hai năm sau, nhờ tay nghề may vá và làm vải, nàng bắt đầu có thể mở cửa hàng. Tô Nhu đã sinh ra hai nhi tử,một cặp song sinh là Tô Trầm và Tô Minh.

Tô Nhu rời khỏi cửa hàng sau khi kiểm kê xong liền đi bộ về nhà, chợt nhìn về phía trước có một người bán hàng kì lạ, toàn thân người đó đều chùm kín chỉ để lộ nửa gương mặt.

Người đó hình như từ lúc mình đến cửa hàng tới giờ vẫn luôn ngồi ở đó, nàng liếc nhìn những món đồ được này bán. Có vẻ người này vẫn chưa bán được gì cả ngày hôm nay, Tô Nhu nghĩ ngợi một chút rồi liền tới trước mặt người đó, mỉm cười.

"Lão bản, những món đồ ngươi bán là gì vậy"

Người đó hơi ngẩng lên nhìn nàng, chợt cong cong khóe miệng nham hiểm rồi liền thu liễm lại.

"Khách nhân thật có ánh mắt tốt, những món đồ ta bán đều là đồ tốt đấy, chúng rất thần kì,"

Tô Nhu đưa tay sờ một chút những món đồ đó, nàng hơi nhường mày, có chút khó hiểu khi nghe lão bản giới thiệu. Có lẽ là chút đồ bình thường thôi, hôm nay tâm tình tốt, mua chút đồ để ủng hộ lão bản vậy.

Người kia quan sát nàng một chút sau đó liền tươi cười nói "Khách nhân, vì ngài là người đầu tiên mua hàng của ta,ta liền giúp ngài chọn đồ nhé. Ta để ý thấy trên mặt ngài xuất hiện chút vết nhăn, có lẽ do mệt mỏi..."

Tô Nhu liền đưa tay lên chạm vào mặt, trong lòng có điểm không hảo. Quả thật từ khi bắt đầu mưu sinh nàng đã không còn có thời gian để chăm chút bản thân, làn da không được mịn với có chút thô.

Lập tức bắt được sự thay đổi trong biến hóa của nàng, người kia liền biết bản thân đã đoán đúng, đưa tay cầm lấy một cái lọ màu tím tinh xảo lên "Ta có loại thuốc dưỡng da này, chỉ cần khi tắm đổ vào và ngâm mình 2 khắc liền có hiệu quả loại bỏ mệt mỏi cùng các vết nhăn, ngài hãy mua dùng thử đi"

Tô Nhu nhìn lọ thuốc, trong lòng cảm thấy hơi nghi ngờ,nàng chưa từng nghe có loại thuốc như vậy thần kì, thật đáng nghi. Người kia liền nói tiếp "Ngài hãy yên tâm, đây là thuốc hiếm, phải dùng rất nhiều dược liệu quý mới chế được một lọ, đây là bí quyết gia truyền nhà ta, hiện tại chỉ có một lọ thôi..."

Nhìn lão bản cố gắng giới thiệu, nàng lại nhìn sắc trời một chút, được rồi nàng vốn lúc đầu định mua giúp người ta rồi liền không để ý nữa. Nàng vốn cũng không định dùng nó, liền đưa tay cầm lấy lọ thuốc.

"Được rồi, lão bản, ta mua"

Người bí ẩn kia nhìn Tô Nhu rời đi, nụ cười nham hiểm lại hiện lên, hắn bán lọ thuốc đó được 100 lượng. Sau đó lập tức thu dọn đồ mà rời đi, hắn đến từ tu chân giới vô tình đi tới thế giới này, lọ thuốc kia là thuốc bất lão, nhưng nguyên liệu hạn chế nên nó chỉ là đồ thử nghiệm, khả năng có sẽ có tác dụng phụ khác.

Mà thôi, hắn chả quan tâm, nếu còn sống thì sẽ thành công còn chết thì coi như dược này của hắn lại thất bại vậy, đi tới nơi khác bán đồ thử nghiệm tiếp nào.

Sau khi dỗ hai đứa trẻ đi ngủ, Tô Nhu mới có thời gian rảnh, ngồi xuống trước gương bắt đầu gỡ trang sức. Nàng chợt nhớ tới việc có nết nhăn, liền lại quan sát gương mặt mình trong gương. Trong lòng lại càng không hảo, nàng mới chỉ 20 tuổi nhưng lại có nết nhăn rồi.

Tô Nhu vô tình nhìn về phía chiếc túi trên bàn, nhớ tới lọ thuốc buổi chiều vừa mua đem lấy ra, cầm lọ thuốc trong tay mà quan sát. Một ý nghĩ len lỏi trong lòng muốn nàng dùng thử món đồ này, nhưng phần lí trí lại khiến nàng phân vân. Nhỡ nó thật sự có tác dụng ? Tô Nhu khẽ mím chặt đôi môi đỏ căng mọng, nắm chặt tay rồi hạ quyết tâm.

18 năm sau, Tô Nhu trở thành phú thương có tiếng, các cửa hàng vải và quần áo của nàng ngày càng mở rộng tới các thành khác. Từ một năm trước,mọi công việc nàng đều đã chuyển giao gần hết cho hai đứa con trai, còn bản thân bắt đầu nghỉ ngơi, hưởng thụ đặc biệt thường hay đi chơi khắp nơi.

Tô phủ, trong căn biệt thự rộng lớn Tô Nhu cùng các phu nhân khác chơi mạt chược. Tiếng cười cùng tiếng nói chuyện vui vẻ vang lên

"Aiya, Vương phu nhân đến lượt cô rồi đó, mau mau đánh"

"Đừng giục tôi chứ, để tôi suy nghĩ chút"

"Ha ha ha"

Tô Trầm ngồi trên sô pha, thỉng thoảng lại nhìn về phía các trưởng bối đang vui vẻ chơi. Hắn nhìn ra bên ngoài, sắc trời đã bắt đầu tối, lại nhìn về phía Tô Nhu, hơi cau mày. Chợt có một vị phu nhân bắt chuyện với Tô Nhu

"Tô phu nhân, phải nói tôi thật sự khâm phục sự bảo trì nhan sắc cùng làn da của cô đấy, nhìn như vẫn luôn dừng ở tuổi 20 vậy"

"Phải đó, phải đó, tôi luôn để ý điều này, cô có thể chia sẻ cách chăm sóc da của cô cho chúng tôi không ?"

"Nhìn làn da của tôi này, thật không muốn kể nhưng nó càng ngày có nhiều nết nhăn rồi, tôi luôn phiền lòng vì nó dù đã cố gắng tìm thật nhiều đồ quý mà..."

Tô Nhu nhìn mọi người, hơi khó xử nói "Thật sự thì tôi từng kể rồi, do tôi vô tình gặp được một lão bản bán cho, thuốc thật sự thần kì, tôi đã dùng hết nó và khi tính kiếm vị lão bản ấy để mua thêm nhưng hắn đã rời khỏi Hải thành rất lâu rồi..."

"Hiện tại tôi cũng dùng chút thuốc quý để dưỡng thôi.. "

Các vị phu nhân đều ngao ngán thở dài, thật tiếc mà. Nhìn không khí có chút khó xử, Tô Nhu đành đứng dậy mở cửa sổ,các vị phu nhân cũng cùng lúc nhận ra thời gian, liền sôi nổi cáo từ.

"Ai dô, trời đã muốn như vậy, tôi phải trở về thôi. Tôi đành cáo từ trước"

Tô Trầm đứng dậy tiễn các vị phu nhân, sau khi đóng cửa lại,quay lại nhìn bóng dáng đang lên lầu của Tô Nhu. Làn da mịn màng, vòng 1 và vòng 3 đều căng tròn, cái eo nhỏ nhắn được sườn xám bó lấy kết hợp với vòng 3 theo động tác di truyển của chủ nhân nhìn thật quyến rũ, đặc biệt đôi chân thon lúc ẩn lúc hiện trong bộ đồ.

Hắn không kìm được mà nuốt 1 ngụm nước bọt, có điểm khô nóng. Mẫu thân của hắn luôn trẻ trung như cô nương 20, nếu không phải có bọn hắn chứng mình nàng thật sự là mẫu thân của họ thì có lẽ không ai tin nàng đã gần 40 tuổi.

Trong mắt hắn xuất hiện điểm dục vọng, hắn nở một nụ cười gian, phải đêm nay hắn sẽ thực hiện điều mà hắn luôn mong ước bấy lâu nay.

Tô Nhu mặc váy ngủ, nàng vừa tắm xong liền ngồi xuống trước bàn trang điểm, chợt tiếng mở cửa phòng vang lên. Nàng chợt nhíu chặt mày, sao lại có người vào phòng nàng, bản thân đã chốt cửa rồi mà. Lập tức liền quay lại, nhìn thấy người vào phòng là Tô Trầm liền thả lỏng lại bản thân, nàng tới bên giường ngồi xuống, mỉm cười ôn hòa hỏi Tô Trầm.

"Con có chuyện gì cần nói với mẹ sao ?"

Tô Trầm tiến về phía nàng, lập tức nằm xuống cạnh nàng, đôi mắt hơi nóng rực nhìn nàng. Thấy vậy, Tô Nhu liền đứng dậy ra chiếc ghế nhỏ cạnh giường ngồi xuống, hơi cau mày nhìn con trai mình, bình tĩnh nhắc nhở hắn

"A Trầm, con đã lớn rồi không thể tùy tiện lại lên giường ngủ cùng mẹ "

Ánh mắt Tô Trầm lập tức trầm xuống vì phản ứng này của mẹ, trong lòng càng thêm hạ quyết tâm. Che dấu đi sự u ám trong mắt, Tô Trầm mỉm cười nhẹ, lấy ra một cái hộp từ trong áo ngủ,đưa cho nàng

"Con muốn tặng cho mẹ hộp phấn này, đây là quà từ chuyến đi công tác vừa rồi, đây là loại hàng mới ra, rất thơm đó người hãy ngửi thử xem"

Tô Nhu cầm lấy xem một chút, hộp phấn thật sự rất tinh xảo đẹp mắt, nghe Tô Trầm nói vậy liền không chút do dự mở hộp phấn ra, ngửi một chút. Sau đó liền khó hiểu hỏi hắn

"Kì lạ, mẹ không ngửi thấy có mùi thơm?? "

"Thật sao, người ngửi lại lần nữa xem" Tô Trầm đặt tay lên vai nàng, hơi cúi người xuống

Tô Nhu đành ngửi lại một lần nữa lâu hơn lần trước, khẽ lắc đầu mà đặt hộp phấn xuống trên mặt tủ

"Thật sự không có mùi thơm, có lẽ hàng... "

Bất chợt nàng liền cảm thấy choáng váng sau đó thân thể bắt đầu mất sức, Tô Trầm lập tức đỡ lấy nàng đem nàng ném lên giường, không chút do dự đè lên người nàng. Tô Nhu cảm thấy không ổn, vươn tay đẩy hắn

"A Trầm, con làm cái gì vậy ?! Hộp phấn kia là cái gì? Nó nhất định có vấn đề!! "

Tô Trầm ánh mắt nóng rực nhìn nàng, áp môi vào tai nàng, phả từng hơi nóng mà trả lời nàng, một tay khác ôm nàng áp sát người hắn hơn.

"Mẫu thân, người biết không ? Ta vẫn luôn thèm khát người, từ khi bắt đầu dậy thì ta đã luôn để ý tới người, đặc biệt thân thể người, chỉ chờ tới một ngày đè người xuống và thao người thôi ha ha"

Tô Nhu mở lớn mắt, tràn ngập không thể tin nhìn hắn, nàng không thể ngờ tới con trai nàng lại muốn nàng. Nàng tức giận cố đẩy hắn ra, Tô Trầm chế trụ hai tay nàng áp lên đỉnh đầu. Tô Nhu cố gắng vùng vẫy, mắng lớn

"Nghịch tử, ngươi không được phép làm như vậy, đây là một điều rất sai trái, đại nghịch bất đạo!!! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#truyệnh