Chương 24: Kẻ Đột Nhập (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Leah cảm thấy mặt mình đỏ bừng vì tức giận khi nghe những lời xúc phạm mà Blain phun vào cô. Cô giận dữ hét lên và đứng thẳng người, sửa lại bộ trang phục xộc xệch trước khi ném cho hắn một cái nhìn sắc bén.

"Đừng lo lắng, em trai" cô rít lên, "Ngay cả khi Byun Gyongbaek làm ta sợ, ta cũng sẽ không làm vậy" cô trấn an.

Khuôn mặt của Blain nhăn nhó trong giây lát khi nhắc đến Byun Gyongbaek, trước khi cau có khi nhìn chằm chằm vào Leah với nụ cười toe toét đầy hưng phấn.

"Cô rất giỏi." hắn ta nói, "Rất giỏi phủ nhận, thậm chí còn trốn trong vườn với Vua của Kurkans, không hơn không kém" hắn thì thầm. Khuôn mặt hắn tiến lại gần cho đến khi miệng hắn cách tai cô một hơi thở.

Hắn buông tay ra khỏi tóc cô, đưa tay vuốt ve má cô. Những ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào má cô, ngẩng đầu nhìn cô với vẻ quan tâm chế giễu.

"Hắn ta có nói với cô là hắn yêu cô không?" hắn hỏi, bĩu môi với cô, khiến Leah nghiến chặt hàm, "Bảo ta ngủ với ngài ấy à?" Leah buộc miệng mình phải ngậm lại.

Cô muốn nói với hắn rằng anh đã làm vậy, nhưng cô lại nghĩ khác.

"Không có chuyện gì xảy ra giữa chúng tôi cả" cô nói với hắn, "Ngài ấy chỉ quan tâm đến ta vì ta là vợ sắp cưới của Byun Gyongbaek" cô giải thích xong. Blain chỉ im lặng nhìn cô, quan sát xem cô có dấu hiệu không trung thực hay không. Hắn không tin một lời nào, nhưng bây giờ, hắn sẽ mặc kệ nó.

Trước đây họ rất thân thiết, hắn và Leah. Quay lại khi họ vẫn còn trẻ. Họ sẽ chăm sóc lẫn nhau nhiều như với anh chị em thực sự.

Và Blain thực sự yêu quý Leah, cho cô những gì cô muốn và hơn thế nữa, ban cho cô mọi điều ước. Và Leah cũng vậy, do bản tính cô độc nên cô đã trở thành bạn bè với Blain. Cuối cùng, mọi người thường nhầm họ là anh em ruột cùng cha mẹ và họ cũng không bao giờ bận tâm sửa lại.

Nhưng giống như mọi gia đình, theo thời gian, cuối cùng họ cũng trở nên xa cách.

Khi Leah lớn lên, hắn chứng kiến ​​cô khám phá ra nhiều tài năng của mình, ngày càng thành công hơn và ngày càng ít cần hắn hơn. Và điều đó khiến Blain đau khổ, khiến hắn cảm thấy không xứng đáng khi đứng bên cạnh cô. Dần dần, sự ngưỡng mộ của hắn chuyển thành ghen tị. Tình yêu của hắn đã trở thành hận thù.

Hắn không thích cách cô bức phá. Hắn muốn nghiền nát cô bằng mọi giá.

Và khi mối quan hệ của họ tan vỡ ngay trước mắt cô, Leah đã học được một bài học quý giá, dẫn đến việc cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ bền chặt một thời của họ.

Cái chết của mẹ cô là chìa khóa. Khi nhận ra lý do thực sự, cô không thể tiếp tục giả vờ nữa và cuối cùng rời bỏ Blain. Cô không thể dung hòa những gì cô biết về hắn bây giờ với con người hắn trước đây.

Và khi Leah ly khai, bản chất thực sự của Blain bắt đầu lộ rõ.

Sau khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu xanh lam giận dữ của hắn và thấy hắn không còn gì để nói, Leah nhún vai, hất cằm cô ra thoát khỏi tay hắn, rồi đột ngột giật đầu và đẩy hắn ra để rời đi. Blain lùi lại khi cô làm vậy và hét lên.

"Leah" hắn hét lên và cô dừng lại. Giọng nói của hắn khiến những cơn rùng mình khó chịu chạy dọc sống lưng cô. Những ngón tay hắn một lần vân vê tóc Leah, khi hắn vén vài sợi tóc ra sau tai cô, những vết chai sạn vuốt ve làn da cô một cách nhẹ nhàng.

"Cô phải học cách lắng nghe ta, chị gái." hắn nói với cô trước khi nhìn cô một cách nghiêm túc, "Và đừng đi lang thang đến nơi mà ta không thể nhìn thấy" hắn cảnh báo và Leah nhanh chóng gật đầu với hắn.

Tất cả những gì cô muốn là mọi chuyện sẽ nhanh chóng kết thúc. Cô đã quá mệt mỏi.

***

Cuối cùng, khi Leah quay về phòng của công chúa, những người hầu gái đã tập trung lại chờ đợi cô và Nữ bá tước Melissa đang đứng trước mặt họ.

Ngay khi nhìn thấy cô, Nữ bá tước lập tức chạy đến và kêu lớn.

"Công chúa!" bà kêu lên khi đến gần và dừng lại trước mặt cô, bồn chồn. "Thái tử đang tìm kiếm người." bà ấy thông báo cho cô và Leah gật đầu.

"Vâng, ta đã nhìn thấy ngài ấy." Leah ôn nhu mỉm cười đáp lại, Nữ bá tước Melissa nhìn chằm chằm nàng há hốc mồm, nhưng trước khi bà ngậm miệng lại thì cô đã trấn an: "Không có gì phải lo lắng". Nhưng ngay cả với sự đảm bảo của cô, sự lo lắng vẫn hiện hữu trong mắt nữ bá tước. Và dù Leah muốn nói rõ hơn, cô không thể mạo hiểm kể thêm cho bà.

Cô nhớ cách Blain kéo cô sang một bên, túm tóc cô và cô nhớ rằng cô vẫn còn khá luộm thuộm. Cô không thể nghĩ ra cái cớ nào để giải thích tình trạng ăn mặc tồi tệ của mình. Gật đầu với cô, nữ bá tước Melissa nhanh chóng rút ra một chiếc khăn choàng và quàng nó lên vai cô.

Leah cảm ơn bà một cách ngắn gọn trước khi đi vào phòng của cô ấy.

Khi vào trong, những người hầu gái phục vụ trà cho cô trong khi cô ngồi trên ghế đẩu và nhấp một ngụm. Hiện tại, hơi ấm của chất lỏng chảy xuống cổ họng đủ để xoa dịu trái tim đang đập loạn của cô. Cô cảm thấy cơ bắp mình thả lỏng rồi căng thẳng khi cô hít một hơi thật sâu, tận hưởng cảm giác Nữ bá tước chải tóc cho mình.

Uống được nửa tách trà, Nữ bá tước lên tiếng phá vỡ sự im lặng, mặc dù có chút do dự.

"Công chúa, nếu được phép" bà ấy bắt đầu trong khi vẫn chải tóc, "Chuyện gì đã xảy ra với Vua Kurkans vậy?"

Leah khựng người trước câu hỏi và đặt tách trà xuống bàn. Nói dối để thoát khỏi chuyện này rất dễ dàng. Và vì vậy, với sự dễ dàng của một chuyên gia, cô ấy tỏ ra bình tĩnh và nở một nụ cười trấn an.

"Ngài ấy chỉ tò mò về ta thôi." cô trả lời, "Có vẻ như ngài ấy rất tò mò về Byun Gyongbaek xứ Oberde," Cô nói xong và nhấp một ngụm trà nữa và nữ bá tước Melissa gật đầu hiểu ý.

Bà thậm chí không nghi ngờ một từ nào.

"Thật nhẹ nhõm." Nữ bá tước thở dài, nỗi lo lắng của bà đã vơi đi, "Tôi đã rất lo lắng, đặc biệt là khi người đã biến mất quá lâu. Ngài ấy có vẻ quá thô lỗ và nghiêm khắc" bà bày tỏ sự lo lắng của mình.

Và Leah bằng lòng để bà ấy nói huyên thuyên như thường lệ. Thông thường, nữ bá tước sẽ kể những điều không hay trong ngày của mình, thường liên quan đến Blain. Nhưng vì bà ấy đã gặp Ishakan sớm hơn hôm nay nên nó thật đáng nhớ đến mức bà không thể ngừng nói về nó.

"Oh, và đôi mắt của ngài ấy..." nữ bá tước nhớ lại, nhớ lại khuôn mặt của Ishakan một cách đăm chiêu. Nhưng khi bà dừng lại, bà ngay lập tức nhận ra, với một cái cau mày, rằng bà đã nói chuyện thoải mái đến mức nào. Bà thường hết sức cẩn thận để không nói chuyện một cách quá tự nhiên với công chúa. Trong khi đó, bàn tay của Leah bất động, tách trà vẫn chưa uống xong, khi cô nhớ lại đôi mắt vàng của Ishakan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro