CHAP 16: LỜI TỎ TÌNH SÉT ĐÁNH VÀ MÔNG NỞ "PHAO LÔ"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap16: Lời tỏ tình sét đánh và mông nở "Phao Lô" Ju ghi dưới đây cho m.n biết tiêu đề nha

***

Lộc Hàm nói xong liền nở một nụ cười đầy tự tin. Cậu không tin là mình sẽ thua Kì Mẫn, phần thắng cậu đã nắm chắc trong tay 90%. Học sinh toàn trường này ai mà chẳng biết cậu là cao thủ võ thuật. Mặc dù là thân hình nhỏ nhắn, mảnh mai nhưng từ nhỏ cậu đã có niềm đam mê vô cùng lớn lao đối với võ thuật.

Cậu thành thạo tất cả các loại kiếm, thông thạo hai loại võ thuật cổ truyền và cực kì giỏi trong việc tấn công. Trong tất cả các trận chiến học đường hoặc trong những cuộc thi đấu thì cậu luôn là kẻ bất bại.

Kĩ Mẫn mặc dù có nghe danh cậu nhưng chưa bao giờ đụng độ vào một cuộc chiến nên cũng chẳng biết được độ nguy hiểm của nhị thiếu gia Lộc Hàm đây r.

"Bắt đầu!" tiếng hô của Kì Mẫn vang lên. Những đứa xung quanh liền im lặng chú ý. Cậu lùi một chân về thủ thể, với những ai rành về võ thuật thì sẽ nhận ra ngay, cậu đang chơi trò mèo vờn chuột. Cậu chỉ phòng thủ, mặc cho đối phương tấn công. Đó là cách mà cậu dùng làm tiêu hao sức lực của đối thủ, đến phút cuối, chỉ cần một cái búng tay nhẹ của cậu thì cũng có thể làm đối phương gục ngã vì kiệt sức.

Thế Huân đứng bên ngoài rất muốn xem hết màn đấu này nhưng anh không thể đứng yên nhìn Lộc Hàm lộng hành như vậy. Đó cũng chẳng phải điều anh lo nhất. Thứ mà anh lo nhất trong lúc hiện tại là cậu sẽ bị thương. Là một thiếu gia, bị thương hoặc có sẹo trên người sẽ không tốt!

Mười phút trôi qua mà cậu chỉ phòng thủ, anh cảm thấy có gì đó bất thường ở đây. Nhưng thật sự đúng như anh cảm nhận, Kì Mẫn chơi xấu. Cậu ta rút trong túi váy ra một con dao bấm loại cực sắc.

"Cẩn thận!" Bạch Hiền hét lên, mọi người đều kinh hãi. Cậu mở to mắt, con dao như lưỡi hái tử thần giáng thẳng xuống cậu. Sau lưng là gốc cây, cậu chẳng thể nào lùi được nữa. Nhắm mắt chờ chết là điều hiện tại cậu làm.

Một, hai, ba,...giây trôi qua, cậu không cảm thấy đau. Hé mắt nhìn, câun thấy có người đứng trước mình. Mở mắt nhìn kĩ, đó là Thế Huân. Tay cầm dao của Kì Mẫn chỉ cách người cậu vài centimet. Cậu thất kinh lùi lại hai bước.

Kì Mẫn bị Thế Huân giữ chặt tay đến nổi mặt mày méo xệch vì đau. Anh thì vẫn vậy, giữ nguyên gương mặt lạnh tanh không chút biểu cảm. Đôi mắt anh sắc lạnh nhìn Kì Mẫn.

"Em đang làm gì vậy?" Anh hỏi như đùa nhưng khiến người ta không thể nào trả lời được. "Con dao này không phải đồ chơi, nó không an toàn!"

"Thầy đang quan tâm cho vợ thầy? Lộc Hàm sao?" Ngô Thế Huân buông con dao ra, lúc này anh mới thả tay Kì Mẫn ta ra.

"Tôi đang ở đây quan tâm cho học sinh của mình với tư cách là một giáo viên chủ nhiệm! Công tư phân minh, nếu đứng vào chỗ của em là Hàm, tôi cũng sẽ xuống tay không lưu tình!" Thế Huân thốt ra từng chữ chắc chắn. "Còn nếu nói về tôi quan tâm Lộc Hàm là vì em ấy là vợ tôi thì em chết chắc rồi đấy! Lấy tư cách là một giáo viên chủ nhiệm và là chồng của Lộc Hàm, tôi cảnh cáo em nếu có lần sau thì đừng hòng sống sót mà về được đến nhà! Tôi vẫn xuống tay với bất kì ai đấy! Nếu Lộc Hàm có một vết thương nào trên người thì gia đình của em đừng hòng sống yên ổn!" THế Huân cầm lấy balo của cậu và nắm cổ tay cậu một cách bạo lực kéo cậu rời khỏi đó.

"Lộc Hàm nó hơn em chỗ nào?" Kì Mẫn lên tiếng khiến Thế Huân dừng bước, anh không ngoái đầu lại nhưng vẫn đứng đó lắng nghe tiếp. "Thầy nghĩ thầy là ai chứ? Thầy là ai mà em ngốc nghếch phải làm vậy? Em cực kì ghét toán, đối với em, công thức toán cũng như tiếng anh, em chả nhét vào đầu lấy một chữ. Nhưng sao? Em cố gắng học thật giỏi môn thầy, để làm gì? Để được thầy chú ý đến. Thầy nghĩ em rảnh lắm hay sao mà tối nào cũng giả danh một đứa học trò nhắn tin quan tâm thầy? Em không rảnh đâu, em bận lắm là đằng khác nhưng em lại luôn làm như vậy. Và thầy, chẳng bao giờ thầy để ý hay trả lời tin nhắn của em. Thầy bị thương một chút, lòng em cũng thắt lại vì đau. Thầy buồn em đâu có vui gì. Có bao giờ thầy hỏi tại sao em làm vậy chưa? Tất cả, tất cả những việc ấy là vì em yêu thầy. Hiện tại em mệt mỏi lắm rồi, em ước gì mình không yêu thầy nữa, ước gì chưa từng gặp thầy để không phải yêu thầy như bây giờ,...!" Hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má của Kì Mẫn. Đứng trước tình cảm của Kì Mẫn dành cho Thế Huân cậu thấy mình thật nhỏ bé.

"Tôi đã biết em yêu tôi từ lâu rồi. Em có biết tại sao tôi lại lạnh nhạt với em không? Vì tôi không muốn em nuôi hi vọng quá nhiều vào tình cảm đơn phương ấy. Suốt đời này, tôi chỉ có mình Lộc Hàm. Tình cảm của em, tôi rất cảm ơn nhưng tình cảm đó em nên giành cho người khác tốt hơn tôi! Chào em!" Thế Huân bước đi, cậu đi theo sau anh, thật sự cậu không ngờ Kì Mẫn lại giành cho chồng cậu một tình cảm lớn đến vậy. Tình yêu của cậu ta bây giờ đã hóa thành lòng chiếm hữu. Cậu ta bất chấp thủ đoạn để có được anh, kể cả việc loại bỏ cậu ra khỏi cuộc chơi này.

Anh mở cửa xe, nhét cậu vào trong rồi vòng qua bên ghế lái. Anh tức giận việc gì chứ? Có vợ rồi nhưng vẫn có người thích thì anh nên vui mừng mới phải. Cả hai im lặng suốt quãng đường dài, bên tai cậu cứ vang vọng đâu đó lời nói của Kì Mẫn.

Cậu ngã người ra ghế, đầu óc nhức bưng bưng, tại sao cậu lại phải mệt mỏi những vấn đề không liên quan đến cậu vậy chứ. Từ ngày kết hôn đến nay, chưa có ngày nào cậu thật sự vô tư như lúc trước.

Chiếc xe đỗ ngay bên bờ sông, anh mở cửa bước xuống. Cậu cũng xuống theo, đứng đây nhìn bóng lưng anh, cậu biết anh đang mệt mỏi. Chưa bao giờ cậu thấy anh, cậu quạnh như vậy.

Tiến lại gần, cậu cũng cảm nhận được nổi buồn sâu trong anh. Cậu im lặng, không nói gì, cứ đứng như vậy mà chờ đợi anh sẽ quay lại nhìn cậu. Nếu anh mệt mỏi, cậu sẵn sàng cho anh mượn bờ vai này mà dựa. Anh buồn, cậu sẵn sàng tài trợ khăn giấy cho anh khóc.

"Em có biết anh đang rất giận không?" Cậu biết điều đó, anh vừa giận lại vừa buồn nhưng giận chuyện gì, buồn chuyện gì thì cậu không biết. "Tại sao em là hành động như vậy?"

"Chuyện gì?" Cậu ngây ngô hỏi lại.

"Còn dám hỏi anh chuyện gì nữa hả?" Anh quay lại, vẻ mặt anh bình thường vốn đã lạnh nay càng lạnh hơn. Cậu cảm nhận được sức lạnh từ người anh tỏa ra. Xuống âm độ mất rồi. "Em không còn là nhị thiếu gia Lộc Hàm đâu, em hiện tại là vợ anh, đương kim phu nhân của dòng họ Lộc. Em làm gì cũng nên nghĩ đến thể diện của anh chứ. Anh là một thầy giáo ở trường và là một người thừa kế toàn bộ tài sản của Ngô gia. Mọi hành động của em đều bị người đời soi mói, anh không muốn điều đó, anh không muốn vợ mình bị thiên hạ dèm pha. Em hiểu không? Coi như đây là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng anh cầu xin em, sau này trước khi làm việc gì cũng phải suy nghĩ đến bản thân và những người xung quanh em!" Thế Huân nói rất điềm tĩnh nhưng giọng nói pha đầy sự tức giận.

"Em xin lỗi!" Cậu nhỏ tiếng nói, cúi mặt xuống nhận sai. Anh nói đúng, cậu đã qúa trẻ con, cậu nên suy nghĩ đến anh.

"Không bao giờ có lần sau!" Anh kéo cậu ôm chặt cậu vào lòng, tay cậu cũng siết chặt lấy eo anh. Cậu vùi mặt sâu vào ngực anh, anh luôn là vậy, trong nóng ngoài lạnh.

*******

Mới lúc chiều còn ôm ấp rất thân thiết, giờ đây anh đã trở lại nguyên hình là một tên thầy giáo yêu nghiệt. Anh đang nhịp nhịp cái cây thước xuống đất, tay còn lại cầm bài kiểm tra của cậu. Chỉ có bảy hai lăm. Vậy là cao rồi nhưng số điểm này anh lại không hài lòng. Cậu đang nằm sấp thằng hai chân, úp mặt vào gối, tay ôm con gấu nằm trên giường chờ đợi lưỡi hái tử thần của Ngô Thế Huân.

"Giờ em muốn mấy cây? Trước khi kiểm tra anh và em đã thỏa thuận như thế nào?" Anh nhẹ hỏi như lời nói gửi theo gió.

"Cứ như cũ mà tính!" Cậu nói giọng òm òm buồn bã. Tại sao anh không nương cho cậu chứ? Dù gì cũng là vợ anh mà.

"Được!" Anh sắn tay áo lên, cậu ngoái ngoái đầu lại lén nhìn xem anh đang hành động đến bước nào. "Xoay lại!" Anh lườm cậu. Cậu làm mặt xấu quay lại, sáu cây chứ ít gì. Chắc chết quá.

Anh giơ cây lên, cái cây trong tay anh đang giáng xuống với tốc độ ánh sáng. Cậu quay người lại cũng với tốc độ ánh sáng. Chồm người lên, tay cậu vòng lấy cổ anh đặt nhanh lên môi anh một nụ hôn. Dùng một lực không mạnh nhưng cũng không nhẹ cậu kéo anh xuống. Mất thăng bằng, anh ngã xuống không một chút chống cự. Bàn tay anh luồng vào mái tóc cậu, anh lại không thể ngờ cậu lại dùng phương thức yêu nghiệt hơn cả anh.

Cái cây lúc nãy bây giờ nằm chổng chơ dưới đất, nó đã bị chủ nó ném đi không thương tiếc.

Còn trên giường, cậu đang nắm thế chủ động, anh dưới cậu trên. Chiếc áo sơ mi cậu đã bị anh tháo gần hết hàng nút. Đôi tay nhỏ nhắn của cậu cũng đang vẽ vời những vòng tròn quyến rũ trên ngực anh.

Bàn tay to lớn của anh nắm lấy tay cậu, tay còn lại của anh vịn vào vai cậu, chỉ một động tác nhẹ, cậu lại là người bị động như trong lần đầu tiên.

"Anh ăn gian!" Cậu khẽ nói.

"Em quá chậm!" Thế Huân nở một nụ cười yêu nghiệt vô cùng. Chiếc cút áo cuối cùng của cậu cũng bị anh mở ra, cả khuôn ngực trắng nõn hiện ra trước mắt anh. Kích tình vô cùng. Tay cậu vòng lấy sau ót anh, tay vuốt nhẹ mái tóc màu nâu ấy của anh. Hương nước hoa từ cơ thể của anh tỏa ra bao phủ lấy cậu.

Tay anh bắt đầu lần kéo những thứ vướng víu trên người đó ra.Thì...................

"Cạch" cửa phòng bật mở, cậu và anh đồng loạt bất ngờ nhìn ra.


*** Đang khúc gây cắn à mất hết cả hứng m.n đợi ngày hôm sau Ju đăng tiếp nh ^^ xie xie

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro