Chap 30: LÀM RÕ MỌI CHUYỆN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*

*

*

Cậu về nhà nay cũng đã năm ngày, một lời cậu cũng không mở miệng. Bên kia, Thế Huân cũng vậy, anh tự nhốt mình trong phòng, chẳng ai tiếp xúc được với anh ngoài quản gia.

Hôm nay, Xán Liệt đến xem anh còn sống hay đã chết. May thay vẫn còn thở. Xán Liệt ngồi xuống, khẽ nâng tách trà lên nhìn Thế Huân bằng ánh mắt khinh bỉ.

"Vì một người xa lạ mà lỡ việc? Cậu hay thật Huân à!" Xán Liệt nói, anh vẫn còn đang rất tức giận khi Thế Huân hoãn chuyến đi sang Ý, cơ hội không có nhiều nhưng anh đã để nó vụt mất.

"Vì một đứa con nữa!" Thế Huân bổ sung, anh tựa người vào ghế dựa, anh cảm thấy mình thật sự mệt mỏi.

Cả hai người đàn ông cùng im lặng, tiếng kim đồng hồ trôi cứ tích tắc bên tai.

***

"Ngô Thế Huân ngày đêm luôn nhớ về cậu ta, con xinh đẹp hơn cậu ta nhưng anh chẳng thèm để ý. Thật là tức chết mà!" Mai Mai hậm hực nói, cô cần làm gì đó để Lộc Hàm chính thức bước ra khỏi cuộc đời Ngô Thế Huân.

***

Diệc Phàm nhận được một bưu kiện gửi cho Lộc Hàm, khá thắc mắc nhưng anh vẫn tôn trọng quyền riêng tư của cậu. Nhưng anh vẫn thắc mắc tại sao không gửi đến nhà mà lại gửi đến công ty anh?

Buổi chiều anh mang hộp bưu kiện đó về, anh không biết có nên đưa hay không nhưng cuối cùng anh cũng đưa cậu.

"Hàm, anh vào nhé?" Anh nói, trong phòng không có tiếng trả lời. Anh đẩy cửa bước vào, cậu ngồi trước laptop dường như đang xem gì đó. Anh bước đến nhìn vào thì hóa ra cậu đang ngồi chơi game. Anh khẽ cười xoa đầu cậu.

Cậu ngước lên nhìn anh, anh đặt xuống bàn một hộp khoai tây chiên, món cậu thích ăn nhất. Lộc Hàm vui vẻ nhận lấy, khoanh hai chân lên ghế và bắt đầu ăn. Diệc Phàm đặt gói bưu kiện xuống bàn.

"Có người gửi cho em! Anh chưa xem, em xem trước đi xíu anh qua!" Diệc Phàm quay lưng bước về phòng mình, Lộc Hàm chùi tay vào khăn giấy rồi dùng dao rọc giấy rọc đường băng keo kia ra. Bên trong là một phong bì, Lộc Hàm mở ra, hai mắt cậu mở trừng. Tay cậu run lên, cậu cố kìm nén sự tức giận của mình.

Cậu xem hết tấm này đến tấm khác, là Thế Huân đêm đó. Cô gái nằm bên cạnh là Mai Mai. Ngay từ lúc cô ta đến nhà thì cậu đã không yên lòng với cô gái này, biết ngay ngày này sẽ xảy ra.

"Cạch"

Diệc Phàm tắm xong lại qua phòng cậu, Lộc Hàm tựa lưng vào ghế, hai tay buông thõng xuống, mắt mờ mịt nhìn vào không trung.

"Gì vậy?" Anh cầm lấy những bức ảnh trên tay cậu, Diệc Phàm thần sắc liền chuyền biến trắng đến đen lại nhưng anh cố bình tĩnh. Anh nhẹ đặt những bức ảnh đó lên bàn. Mắt chăm chú quan sát chuyển biến gương mặt của cậu, không có gì ngoài sự vô cảm.

"Em nghĩ...mình nên kết thúc!" Lộc Hàm nói nhẹ như lông ngỗng. Chuyện hôn nhân của cậu gần một năm thì kết thúc như vậy, mặc dù không cam tâm nhưng hoàn cảnh bắt buộc. Cậu níu áo anh hai mình, vùi đầu vào lòng anh.

"Khóc đi em! Để nước mắt cuốn hết buồn bực!" Anh vuốt tóc cậu, Lộc Hàm nắm chặt áo anh rồi bật khóc, cậu khóc thút thít như một đứa trẻ. Phải, với Diệc Phàm mà nói thì Tiểu Lộc lúc nào cũng còn rất nhỏ.

Khóc mệt rồi ngủ, cậu ngủ thiếp đi trong lòng anh. Diệc Phàm bế cậu lên giường, đắp chăn xong thì nhẹ nhàng rời đi.

Diệc Phàm ra ngoài tựa vào cửa phòng cậu, anh không thể nào chịu nổi khi thấy em trai mình như vậy. Anh đau lòng chết đi được. Cũng chỉ vì tên Thế Huân chết tiệt, chỉ vì hắn ta mà em trai anh sống dở chết dở thế này. Anh đáng ra không nên tin tưởng tên Thế Huân, chỉ vì hai tiếng "bạn tốt" mà anh đã phó mặt em gái mình. Con bé cứ cười nhưng chẳng ai biết nó tổn thương nhiều đến cỡ nào. Vết thương chằn chịt trong tim cậu rồi.

***

"Alo, thiếu gia, thiếu phu nhân về rồi!" Bà quản gia gọi cho Thế Huân, anh hôm nay vừa đi ra khỏi nhà với vài người bạn để khoay khỏa đầu óc thi nghe tin cậu về, khỏi diễn tả cũng biết anh vui mừng đến cỡ nào.

Anh cho xe lao nhanh về nhà, anh sắp gặp lại cậu rồi. Anh biết cậu sẽ cho anh cơ hội giải thích và xin lỗi mà, anh sẽ bù đắp cho cậu, tất cả sẽ lại như cũ. Cậu và anh lại vui vẻ như xưa.

"Cậu ấy đâu?" Anh chạy vào nhà chẳng kịp thay giày, mắt nhìn khắp nhà tìm kiếm Lộc Hàm. Mai Mai đứng từ xa, cô thật sự không vui khi thấy dáng vẻ như trúng số của anh.

"Thiếu phu nhân ở trên phòng!" Bà quản gia đáp, anh vội chạy nhanh lên phòng. Cánh cửa bật mở, đập vào mắt anh là bóng lưng bé nhỏ quen thuộc. Cậu vận trên người nguyên bộ đồ áo đen quần đùi đen, mái tóc vẫn là màu đen anh bắt cậu nhộm vài ngày trước trông rất lạnh lùng.

Anh mặc kệ cậu như thế nào , chạy tới ôm cậu "Em về rồi!" Thế Huân mỉm cười hạnh phúc.

"Phải!" giọng cậu lạnh tanh không phản kháng,không chút cảm xúc, anh liền nhận thấy mọi chuyện có gì đó bất thường. "Tôi về thu dọn hành lý!"

"Ý em là sao?" Thế Huân buôn ra  nắm lấy tay cậu, cậu không vùng ra, cứ để yên cho anh nắm. Đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào anh, hôm nay, cậu trang điểm rất đậm. Anh không thích cậu trang điểm thế này. Anh thích nhìn cậu với màu son hồng dễ thương chứ không phải là tím đen này.

"Tôi không lòng vòng nhiều, tôi muốn ly hôn! Anh có quyền kí cũng được không kí cũng không sao, tôi sẽ đơn phương ly hôn. Anh yên tâm, tôi sẽ chẳng lấy đi thứ gì của căn nhà này. Tất cả mọi thứ ở đây, kể cả anh cũng không thuộc về tôi. Hẹn gặp anh ở tòa án!" Cậu đứng lên đi, bức ảnh cưới của cậu cùng anh đã bị tháo xuống và vứt dưới sàn, cậu không lưu tình mà dẫm gãy bức hình. Cậu kéo vali ra đi, đau đớn và tuyệt vọng, cậu cố nén vào trong, cậu tỏ ra mình mạnh mẽ để không yếu lòng trước Thế Huân.

Vừa xuống đến phòng khách, cậu gặp Mai Mai, cô ta nhìn cậu không chút kiêng dè. Lộc Hàm liền nở một nụ cười rất thân thiện.

"Ngô Thế Huân, tôi nhờ cô chăm sóc rồi!" Cậu đưa tay vuốt tóc Mai Mai. "Làm người giúp việc chắc vất vả lắm em nhỉ? Tóc tai rối hết cả rồi. Em biết không, Hàm đây có đứa bạn giống em, nhìn nó tội lắm." Cậu cố ngân dài chữ "lắm". "Nó lấy chồng cũng sớm như tớ vậy, mà hạnh phúc chưa lâu thì gia đình nó đổ vỡ, em biết sao không? Là tại vì trong nhà có nuôi một đứa giúp việc là hồ ly tinh chuyên cướp chồng người khác.Tớ thương cảm nó vô cùng. Cũng giống như em vậy Mai Mai, đêm đó Thế Huân chắc cho em nhiều lắm đúng không? Hay chỉ là free?" Giọng nói cậu sắc bén khiến người nghe dựng tóc gáy.

"Lộc Hàn, em mất trí rồi! Mọi chuyện không như em nghĩ, em cho anh giải thích đi!" Thế Huân nắm lấy tay cậu. Cậu quay qua anh, bàn tay búp măng nuột nà khẽ vuốt từng đường cong trên gương mặt anh. Ánh mắt mê hoặc của cậu lúc này anh thật sự cảm thấy xa lạ.

"Tôi có mất trí...cũng không bằng con đàn bà đê tiện kia đâu!" Vừa dứt lời thì cậu liền tán vào mặt Mai Mai một cái trời giáng. Khóe miệng Mai Mai liền ứa máu, câun là đại ca của trường, xưng vương xưng bá đã lâu, ai cũng biết. Thế Huân cũng không quá bất ngờ về lực tay của cậu.

Lộc Hàm bước đi, quăng xuống đất mấy tấm hình mà cậu nhận hôm qua, Thế Huân đứng như bất động, anh chỉ lặng lẽ nhìn cậu ra đi.

Mai Mai lúc này mới dám thở, khí chất của Lộc Hàm thật sự ngoài sức tưởng tượng của cô. Đúng là danh bất hư truyền, nhị thiếu của Lộc gia là một người máu lạnh, Mai Mai cảm nhận được cái lạnh trong từng lời nói, mỗi chữ như là một tảng băng rơi xuống. Tay cô ướt đẫm mồ hôi.

"Chết...tiệtttt....." Thế Huân thét lên như một con thú dữ, anh vơ hết tận cả những gì trong tầm với mà đập nát xuống đất, bình hoa, điện thoại, vỡ tan như hôn nhân của anh.

"Lộc Hàm, tại sao, tại sao, tại sao, tôi yêu em như vậy em còn cần gì, Lộc Hàm!!!" Anh đập mạnh vào mặt bàn bằng kính, kính vỡ tan, máu anh túa ra không ngừng. Anh lồng lên như một con thú dữ. Anh cuối người xuống ở bậc cầu thang, anh gục đầu ở đó mà rơi từng giọt nước mắt. Lộc Hàm bỏ anh thật rồi, bỏ anh thật rồi.

"Thế Huân, anh đừng như vậy mà, em vẫn còn có em!" Mai Mai chạy lại ôm lấy Thế Huân. Anh nhanh chóng gạt phăng đẩy cô ta một cái ngã xuống. Anh nhìn cô  bằng ánh nhìn hận thù.

"Cô nghĩ cô là ai?" Một câu nói như dao cứa vào da thịt, cứa vào trái tim Mai Mai. Cô rơi nước mắt lặng lẽ nhìn Thế Huân bước lên lầu. Vì sao cô luôn thua Lộc Hàm. Cô thua Lộc Hàm ở chỗ nào kia chứ ?


M.n chờ chap sau nge luôn ủng hộ Ju nữa ^.^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro