Chương 5: KẾT HÔN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" m.n đọc truyện vv , ủng hôn ju với nha "

Cậu chẳng biết thời gian chạy bằng mô tơ điện hay sao mà nhanh vậy. Mới hôm bữa qua nói chuyện thì nay đã là hôn lễ. Cậu không thể ngờ mình lại vận bộ váy cưới này sớm đến vậy.

***
Ngồi trước bàn trang điểm mà cậu gục lên gục xuống, quá mệt mỏi. Đêm qua tận mười một giờ mới cho cậu ngủ, sáng thì chưa năm giờ lôi đầu cậu dậy.


"Tôi mà biết làm cô dâu mệt như thế này thì tôi không cưới anh rồi, tôi quyết ở giá cho thiên hạ biết mặt!" Cậu đập mạnh bàn tay xuống bàn, mấy cậu trong phòng đều giật mình.


"Nhị thiếu gia xin người bớt nóng giận, chỉ chút nữa là xong rồi!" Chút nữa là xong, một cái chút nữa rồi đấy, mông cậu mọc rễ dính chặt vào cái ghế này rồi đây này. Chút nữa là bao lâu, mười phút, ba mươi phút hay một tiếng nữa. Cậu thở hắt ra. Ngô Thế Huân, anh ở đâu để bổn thiếu gia đây phải chịu giày vò khổ sở như thế này.

"Con trai, thế nào rồi?" Bà Ngọc Hoa ở ngoài đi vào, cậu nhìn mẹ mình bằng đôi mắt chán nản. Bộ vest này quá nóng, lại còn nơ đen xiết chặt cổ , găng tay trắng nữa chứ, còn cả nút áo đính kim cương , chiếc ao vest ôm sát thân thể đường cong quyến rũ, có phải là nó quá khoa trương rồi không?

"Thế Huân đâu mẹ?" Cậu hỏi.

"Mới đây đã nhớ nó rồi sao. Thằng bé ở ngoài đón khách rồi!" Nhớ cái gì mà nhớ, cậu thật sự chỉ muốn biết anh sống chết ra sao thôi, có dám đứng đây đợi đến hôn lễ bắt đầu hay là chưa chi bỏ của chạy lấy người mà thôi.

"Lộc Hàm !!" Giọng của một người phụ nữ khác, cậu nhìn ra cửa, thì ra là mẹ của Thế Huân à. Cậu nhẹ gật đầu, bà ta mỉm cười, con người bà ta nhìn sơ qua thì cậu biết chẳng tốt lành gì, may thay là kết hôn xong thì cậu về sống ở nhà Thế Huân chứ không về nhà bả.

"Chị có thể cho tôi nói chuyện với thằng bé không?" Bà ta nói với mẹ cậu, bà Ngọc Hoa gật đầu rồi đi ra ngoài. Bà ta ngồi xuống bên cạnh, nhìn vào gương. "Con hãy nhìn xem, con rất đẹp!" Cậu biết bà ta cũng chẳng rảnh rỗi gì mà vào đây khen cậu đẹp rồi đi ra ngoài cả. "Con cũng biết gia đình ta rồi đó. Cả dòng cả họ chỉ có được hai người con trai, người kia là anh trai của Thế Huân nhưng...nó không sinh được con trai. Chỉ còn trông cậy vào Hạo Khang nhà chúng ta để tiếp tục nối dỗi tông đường. Ta biết con kết hôn với Thế Huân là quá thiệt thòi cho con nhưng...con hiểu ý ta chứ?" Làm vợ anh đã thiệt thòi, làm con dâu bà cậu thấy thiệt thòi gấp ngàn lần. Bà ta nói lòng vòng thì cậu hiểu rồi.

"Dạ con hiểu!" Cậu nhẹ gật đầu, hiện tại cậu muốn quay qua tát vào mặt bả khi mà bắt cậu phải thế này thế nọ. Nhà sống có đức quá nên không sinh được con trai. Cậu bĩu môi.

"Thôi, con ngồi đây, ráng dưỡng sức chút ra làm lễ, ta ra ngoài trước!" Bà ta đứng lên đi, ờ đi lẹ lẹ dùm cho thiên hạ nhờ. Mấy cô kia mần nãy giờ cũng xong cái đầu cậu, cài chiếc vương miệng, đeo trang sức lên, hoàn hảo. Cậu đẹp nhất hôm nay.

***

Anh hai nắm tay cậu đi từ ngoài cửa vào, đi giữa đường thì chuyển sang cha cậu. Cậu nhìn thấy mặt ai cũng vui vẻ hạnh phúc, cậu kết hôn chứ họ kết hôn đâu mà vui dùm vậy.

Thêa Huân đứng ở trên kia, anh cũng mỉm cười nhìn cậu. Haiz, cậu sắp làm vợ anh rồi đây này. Help me!

Cha cậu trao tay cậu cho Hạo Khang, lúc này cậu không nghĩ anh là một thầy giáo ba mươi. Nhìn anh rất lịch lãm, mái tóc chải ngược lên, bộ vest màu trắng cùng tông màu với bộ vest của cậu. Chiếc áo sợ mi bên trong màu đen được gài nút sát cổ nhưng vẫn không thể nào che hết được sứt hút của một người đàn ông như anh.

Anh nắm tay cậu rất nhẹ, anh nhìn cậu khẽ nhếch khóe môi, gì đấy, ý gì đấy.

"Hôm nay là ngày trọng đại của hai chúng con, ta xin thay mặt Chúa trời chứng giám cho hai con!" Ôi giời, nói nhiều không tả xiết. "Ngô Thế Huân, con có đồng ý kết hôn cùng Lộc Hàm không? Con sẽ thương yêu cậu ấy đến suốt cuộc đời chứ?"

"Con đồng ý!" Sao không suy nghĩ gì hết vậy? Đồng ý nhanh thế, như vậy là có âm mưu chắc luôn.

"Con Lộc Hàm, con có đồng ý kết cùng Ngô Thế Huân không? Con sẽ yêu thương anh ấy đến suốt cuộc đời chứ?"

"Con...đồng ý!" Giờ có từ chối cũng muộn rồi, thôi lỡ phóng lao thì theo lao, Thê Huân cũng không đến nổi là một con cầm thú ghê gớm. Mặt mũi đẹp trai, nhà có điều kiện, biết bao học sinh trong trường muốn anh để mắt đến mà có được đâu, thế mà cậu được làm vợ anh, vậy chẳng phải đây là phúc sao.

***

Sau buổi lễ thì cậu cùng anh ngồi trên chiếc xe mà hôm cậu say rượu anh đã vận chuyển cậu về ấy. Cả ngày chỉ toàn đứng, chẳng được ngồi hay uống gì, giờ cậu mệt lắm rồi.

"Nhà anh đâu thế?" Cậu khều khều anh hỏi.

"Gần trường!" Anh trả lời, gần trường có căn nhà nào to đâu, không lẽ cậu phải ở nhà cấp bốn như trong mấy quyển ngôn tình thường nói. Huhu, không chịu đâu. "Nhà tôi chỉ là một túp lều tranh thôi!" Anh mỉm cười gian ma, cậu bĩu môi rồi quay mặt chỗ khác.

"Két" cả người cậu lao về phía trước một cách không trọng lực, đầu đập thẳng vào phía trước xe. Cậu ngồi dậy xoa xoa đầu, liếc mắt nhìn qua anh.

"Anh có biết chạy xe không vậy hả?" Cậu hét, anh thở dài.

"Biết!"

"Biết mà cả người lao về trước như vậy sao? Anh đùa à?" Cậu lại tiếp tục hét. Anh mở cửa xe đi xuống. "Ê, đi đâu đó!" Anh vòng qua cửa chỗ cậu, cúi người xuống mỉm cười, đây rõ ràng mới là anh ta mà, tên thầy giáo yêu nghiệt.

"Nếu em thích thì cứ ngồi đó la lối. Tôi vào nhà trước!" Anh nháy mắt một cái rồi quay lưng đi. Tên khốn Ngô Thế Huân nhà anh, cậu sẽ cho anh chết không toàn thay mà. Cậu mở cửa xe, chạy cái vèo vượt mặt anh vào nhà trước, căn nhà này nó rộng hơn cậu nghĩ, một căn biệt thư ba tầng được trang trí theo phong cách của hoàng gia châu âu. Bộ sofa nhìn thôi cũng biết hàng ngoại nhập.

"Chào cậu chủ!" Một người làm bước ra chào cậu, cậu gật gật đầu, mắt cậu bận ngắm nhìn nhà anh ta rồi. "Cậu chủ hôm nay đã mệt. Mời cậu lên phòng nghĩ ngơi!"

"Được, được!" Cậu mỉm cười rồi xách váy đi lên phòng. Lộc Hàm ở ngoài kéo hành lí của cậu vào, anh nhìn cậu thở dài. Nhà anh thiếu thứ gì mà cậu đem hết tài sản ở bển sang đây sao? Quần áo, giày dép, trang sức,...tất cả.

"Cô Phúc, cô giúp con sắp xếp mớ này lại nha, tất cả là đồ của Lộc Hàm đấy!" Anh nói với người phụ nữ kia. Bà ta gật đầu mỉm cười hiền lành.

Thế Huân bước lên phòng, mở cửa ra...anh không dám tin vào mắt mình. Lộc Hàm mặc đồ vest lịch thiệp như thế, vứt giày vớ tum lum dưới đất , một chân gác lên ghế, một chân thòng xuống đất ngồi chơi game trên dàn máy của anh.

"Cạch" anh đóng cửa phòng lại, khóa trái lại luôn. Anh mỉm cười một cách ranh ma.

"Anh khỏi khóa trái, tôi không chạy đâu mà sợ. Mà hôm nay tôi không có hứng thú và cũng chưa sẵn sàng cho chuyện chăn gối gì đó đâu, anh cũng không cần quá bận tâm!" Mắt cậu không hề nhìn đến anh mà chỉ tập trung vào cái màn hình siêu nét đó. Mặt anh thì méo xệch nhìn cậu, anh thật không ngờ cái cạu học trò này lại nói thẳng như vậy.

"Đứng lên đi tắm đi!" Anh kí vào đầu cậu một cái rõ đau.

"Au ui. Ở đây anh là chồng tôi chứ không phải thầy tôi mà nổi điên là kí đầu nhá!" Cậu đẩy ghế đứng lên nhìn anh. Anh cũng chẳng hề khiếp sợ, trừng mắt nhìn lại. "Ra ra xem nào!" Cậu đẩy anh tránh ra, cửa phòng tắm đóng lại, anh đứng đây lắc đầu mỉm cười. "Cạch" cửa phòng tắm lại mở ra.

"Sao còn chưa tắm?" Anh hỏi.

"Mặc đồ tắm được à? Tháo ra dùm tôi xem, tôi không tháo được!" Cậu xoay lưng lại phía anh nhờ anh tháo dùm mấy cái nút áo đính kim cương, anh đưa tay lên nhưng rồi dừng lại.

"Em nói hôm nay em không hứng thú mà?" Anh khẽ cười rồi nói.

"Anh dạy toán rồi bị khùng hả? Tôi bảo tôi không hứng thú và chuyện tháo nút áo thì liên quan gì?"

"Em làm vậy là khiêu khích tôi đấy!"

"Bây giờ có tháo dùm không hay tôi nhờ vệ sĩ của anh tháo dùm, sao anh lắm lời quá vậy?" Cậu nói, anh tặc lưỡi rồi đưa tay rút nút áo ra, phần ngực trắng ngần lộ ra. Cậu làm vậy là hại chết anh rồi.

** m.n góp ý kiến chl mình vs nha** ju cuối đầu cảm tạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro