Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chắc một số pn ko quen Thiên Tỉ như vậy nhỉ nhưng đành chịu thôi vì bản gốc tiểu thụ trong đó cũng như vậy muk

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

"Cái gì không được, chẳng lẽ ngươi nhớ lại cái gì sao?" Vương Tuấn Khải nhìn khuôn mặt tinh xảo của y tất cả đều là tình dục ửng hồng, nhịn không được tưởng đem người này ôm chặt vào trong ngực.

Não Thiên Tỉ trống rỗng, làm sao còn nhớ rõ cái gì, y càng là hi vọng nhanh chút trả lời, trong thanh âm hỗn loạn dâm kêu lại càng lớn.

"A a... Không... Ta a... Không nhớ được... Ô không được... Buông tha ta...a ưm.. xin.. ngươi..."

Vương Tuấn Khải cảm giác được tràng vách ấm áp run rẩy ngày càng nhanh "Thực dâm đãng, mới bắt đầu đã muốn ăn tinh dịch của ta ."

Nói xong hắn lấy mấy bảng giá ở tủ bên giường, quy đầu đảo quanh điểm mẫn cảm lại mạnh mẽ rút ra, Thiên Tỉ nhất thời cảm giác được lỗ nhỏ hư không. Y khẩn cấp túm lấy cánh tay Vương Tuấn Khải, thanh âm khóc nức nở khàn khàn, "Cho ta, ta muốn bắn..."

Nhìn biểu tình y chọc người yêu thương, Vương Tuấn Khải cũng chịu không nổi, hắn bắt lấy tóc cậu, nói: "Lãng hóa, những tài liệu này là chuẩn bị cho ngươi, sau này ngươi kế thừa gia nghiệp, muốn báo đáp ta như thế nào?"

Thiên Tỉ trong mắt còn có lệ quang, y đứt quãng run rẩy , nói ra đáp án Vương Tuấn Khải muốn "Lấy... Lấy thân báo đáp..."

"Ngươi nhớ kỹ. Ngươi nếu không nhớ được ta liền làm đến ngươi nhớ kỹ mới thôi."Vương Tuấn Khải hung tợn cảnh cáo.

"Ân... Nhớ kỹ." Thiên Tỉ lấy bảng giá trên tay hắn xuống, ôm lấy hắn, lấy lòng hôn lên nam nhân tuấn tú này, đem hơi thở mình phun đến đôi môi é mở của hắn:

"Đến làm ta..."

"Là ngươi câu dẫn ta." Hắn liếc liếc mắt một cái văn kiện bị y ném xuống đất, nâng lên một chân y, mạnh mẽ tiến vào. "Lãng hóa, sau này muốn ngươi mỗi ngày đều cho ta thượng, ngươi mỗi ngày đều lãng kêu như thế. Để cho người khác nhìn xem ngươi dâm đãng bao nhiêu."

Vừa tiến vào thân thể y, phân thân Vương Tuấn Khải liền bị nhiệt tình tiếp đãi, đem cả cây gậy to dài đi vào bên trong, hắn mới bắt đầu đảo quanh huyệt khẩu.

"A...aaa.." Thiên Tỉ phát ra tiếng kêu kích tình khó có thể chịu được.

"Kêu a, lại kêu lớn tiếng một chút. Là nơi này đi, đỉnh nơi này của ngươi thực thích sao?" Vương Tuấn Khải mỗi một lần đâm sâu vào đều dẫn tới Thiên Tỉ hưng phấn run rẩy. Y mê loạn ôm lấy hắn khóc kêu muốn hắn lại làm cho hắn không kềm chế được càng trướng lớn một vòng.

"A a... Lại lớn, ngươi thật lợi hại..."

Thiên Tỉ lung tung đáp lại nụ hôn của Vương Tuấn Khải, y đã muốn sắp cao trào, không ngừng ôm lấy hắn kéo hướng chính mình yêu cầu càng nhiều. "Lại cho ta... A... Dùng sức... Dùng sức làm bắn ta a a..."

Đối mặt Thiên Tỉ bị làm đến thất thần, miệng hồ ngôn loạn ngữ, Vương Tuấn Khải giống như dã thú kịch liệt làm y, nghe y lãng kêu, cảm thụ bên trong y mềm mại

"Hấp hảo nhanh, ta cũng mau bắn."

"Bắn cho ta..."  nghe thấy phốc xích phốc xích tiếng nước truyền đến từ địa phương kết hợp, một mặt cảm thấy thẹn, lại hi vọng nam nhân này càng mãnh liệt giữ lấy chính mình. Cái gáy mẫn cảm bị nam nhân cắn cắn, y rốt cuộc chịu không nổi tiếng kêu: "A a a..."

Tràng vách tường kịch liệt mấp máy co rút lại, Vương Tuấn Khải phối hợp y trừu sáp hậu huyệt nóng bỏng, tiếp theo một cỗ tinh dịch từ tính khí của y bắn ra. Tiểu huyệt đang trong cao trào nhanh chóng hút lấy nhục bổng Vương Tuấn Khải không chịu thả lỏng, Vương Tuấn Khải rất nhanh rút ra chọc vào vài cái, bắn ở tại bên trong.

"A aaa~~"Thiên Tỉ khống chế không được run rẩy. Hai chân vô lực theo bên hông Vương Tuấn Khải trượt xuống.

"Hô..." Hắn bảo trì nguyên lai tư thế ôm y, hưởng thụ dư vị cao trào. Nhìn ánh mắt mất tiêu cự đang nhìn mình của thiên hạ dưới thân, Vương Tuấn Khải vươn đầu lưỡi ôn nhu liếm liếm môi y. Thiên Tỉ có chút hoàn hồn từ trong cao trào, có chút không được tự nhiên đẩy hắn: "Đi ra."

Đôi môi sưng đỏ còn có ráng hồng chưa rút đi trên mặt Thiên Tỉ  đều là mê dược thúc tình, câu dẫn Vương Tuấn Khải tiếp tục nâng lên chân y rút ra chọc vào. Y mở to hai mắt nhìn nhìn hắn. Vương Tuấn Khải nhìn bộ dáng y vô lực phản kháng, cười hôn lên khóe mắt y: "Yên tâm, kế tiếp ta làm, ngươi chỉ cần hưởng thụ thì tốt rồi."

Rạng sáng, tiếng di động Thiên Tỉ  đột nhiên vang lên , y bị đánh thức lập tức vươn tay bắt lấy, để ngừa làm hắn bên cạnh thức giấc.

"Uy ." Thanh âm Thiên Tỉ còn là có chút khàn khàn, Vương Tuấn Khải xoay người tiếp tục ngủ.

"Thiên Tỉ a, Dịch tiên sinh hắn vừa đột nhiên té xỉu !" Bên kia ồn ào, hỗn loạn thanh âm xe cứu thương, y vẫn là nhận ra người gọi điện.

"Mai di, ngươi đừng vội, cụ thể thế nào?" Mai di là bảo mẫu vài thập niên trong nhà y, Thiên Tỉ  tuy rằng ngoài miệng an ủi nàng làm cho nàng bình tĩnh nhất điểm, nhưng là trong lòng so với ai khác đều lo lắng hơn.

"Tiên sinh ở thư phòng làm việc, bảo ta làm chút cà phê cho hắn nâng cao tinh thần, ta đưa cà phê vào cho hắn liền đi ra , không đến một hồi bên trong truyền đến thanh âm thật lớn, ta đi vào nhìn thoáng qua liền phát hiện tiên sinh té trên mặt đất..."

Thiên Tỉ gõ xao chính mình đầu, bởi vì tối hôm qua quá mức kích tình làm cho đầu y bây giờ vô cùng đau đớn.

"Ân, ta đã biết, ta sẽ mau chóng trở lại." Cắt đứt điện thoại, y quay đầu nhìn thoáng qua Vương Tuấn Khải đang an ổn ngủ bên người, thở dài một hơi.

"Ba ngươi đã xảy ra chuyện?" Bên kia truyền đến thanh âm rầu rĩ của Vương Tuấn Khải .Thiên Tỉ lắp bắp kinh hãi.

"Ng...Ngươi đều nghe được."

"Là thanh âm điện thoại của ngươi quá lớn."Vương Tuấn Khải quay người lại, nhẹ nhàng ôm lấy Thiên Tỉ .

"Nếu không ngươi về trước đi."

Dự tính đến Nhật Bản ít nhất phải bốn, năm ngày, Vương Tuấn Khải lại có thành kiến rất sâu với phụ thân. Thiên Tỉ cảm thấy hắn sẽ không dễ dàng để mình về, vốn đang suy nghĩ phải mở miệng như thế nào, không nghĩ tới hắn lại mở miệng trước.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro