Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Không phải lỗi của ngươi."Vương Tuấn Khải ngữ khí không tốt nói. Làm Dương Dương hoảng sợ nhắm lại miệng không dám nói lời nào.

Vương Tuấn Khải theo trong túi xuất ra một điếu thuốc, hung hăng hút một ngụm, quay đầu hỏi Dương Thần: "Vì cái gì mà y không nghe điện thoại của ta?"

Dương Dương có chút kích động mở miệng: "Ta..."

Vương Tuấn Khải giữ chặt đầu vai hắn lớn tiếng hỏi: "Ngươi muốn kết hôn , ngươi quên hứa hẹn đã nói ở Nhật Bản sao?"

Dương Dương bị hắn dọa đến, kinh ngạc nhìn hắn. Ý thức được chính mình thất thố, Vương Tuấn Khải buông ra hai vai hắn. Ngồi rầu rĩ hút thuốc.

Thấy hắn bình tĩnh trở lại, Dương Dương nhỏ giọng hỏi: "Là...Thiên Tỉ mà ngươi vừa mới kêu muốn kết hôn sao?"

Vương Tuấn Khải phun ra một vòng khói "Ân."

"Các ngươi..."

"Chúng ta đều là nam nhân, nhưng là ta cư nhiên bởi vì y muốn kết hôn mà tức giận , thực buồn cười đi."

Vương Tuấn Khải khinh miệt cười cười.

Nhìn đến ngữ khí hắn dịu đi so với vừa rồi, Dương Dương có chút thụ sủng nhược kinh nói: "Không, sẽ không."

Vương Tuấn Khải không nhìn hắn, tự cố mục đích bản thân nói : "Ta chính là hi vọng lưu lại y ở bên người, ta không thể đặt ra kì hạn, có thể là ta quá ích kỷ ."

"Tình yêu vốn chính là ích kỷ a." Dương Dương tiếp tục an ủi hắn.

Vương Tuấn Khải giống bị người mạnh mẽ thức tỉnh, quay đầu lại nhìn chằm chằm Dương Dương, Dương Dương lập tức khẩn trương đứng lên.

"Ngươi nói tình yêu? Ngươi cảm thấy ta yêu y?"

Dương Dương không biết chính mình nói sai ở chỗ nào, lại lắp bắp trả lời:

"Ngươi, ngươi thấy y muốn kết hôn mà khẩn trương, hẳn là là là..." Hắn thanh âm càng ngày càng nhỏ , không dám nói tiếp, sợ chọc giận nam nhân anh tuấn này.

Vương Tuấn Khải gạt đi tàn thuốc trong tay, tựa tiếu phi tiếu tiếp: "Là yêu y?"

Dương Dương thật cẩn thận gật gật đầu. Vương Tuấn Khải cười cười, đúng vậy, chính mình muốn giữ y bên người, giữ lấy hết thảy của y, thân thể còn có tư tưởng, nghe được y phải về liền tức giận , nghe được tin tức y muốn kết hôn liền tức giận , hẳn là yêu đi.

"Ngươi kêu, ân, Dương..."

"Dương Dương." Dương Dương chủ động giới thiệu chính mình.

"Ân, " Vương Tuấn Khải nhìn khuôn mặt cùng Thiên Tỉ giống nhau như đúc này, chỉ khác nhau bởi đôi mắt, mắt Thiên Tỉ là màu hổ phách còn mắt Dương Dương là màu đen,vì vậy hắn biết đây là hai người, hoàn toàn bất đồng nhân, "Nhìn phản ứng của ngươi, ngươi hẳn là chưa từng tiếp khách đi."

Dương Dương đỏ mặt, "Ta là thực tập sinh, chính là tới nơi này hỗ trợ làm tạp vụ."

Vương Tuấn Khải vỗ vỗ đầu hắn, đưa cho hắn một ít tiền, xoay người ra khỏi phòng, lưu lại Dương Dương lẳng lặng ngồi tại chỗ.

"Vương tổng." Dịch lão nhìn người trẻ tuổi xông vào phòng bệnh trước mặt.

"Dịch lão. Nghe nói ngươi bị bệnh."

Vương Tuấn Khải đem hoa quả đặt lên bàn, đứng ở bên giường nói. Dịch lão đương nhiên biết hắn đến vì cái gì, thở dài một hơi, "Ta trước kia cảm thấy con nuôi không có cảm tình, nhưng là hiện tại đột nhiên bị bệnh mới phát hiện y đem ta làm phụ thân thật sự, ta cũng đã sớm không rời được y. Ta hi vọng ta đi rồi sau này, y có thể sống tốt hơn một chút."

"Cho nên ngươi dùng Tô gia tiểu thư bù đắp cho y?" Vương Tuấn Khải nhíu mày.

"Cạnh tranh với ngươi nhiều năm như thế, ta đương nhiên biết ngươi có thể cho y những gì tốt nhất, nhưng là y là nam nhân, ta phải đem tôn nghiêm trả lại cho y." Dịch lão cười khổ nói.

Vương Tuấn Khải không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói: "Ý tứ của y như thế nào?"

Dịch lão nhìn Vương Tuấn Khải liếc mắt một cái, "Y không muốn cũng sẽ không phản kháng ta..." Dịch lão đột nhiên nhớ tới vài lần thử trước đó, hi vọng Thiên Tỉ trở về, y đều uyển chuyển cự tuyệt , chẳng lẽ con thật sự ở lại bên người Vương Tuấn Khải?

Vương Tuấn Khải thẳng thắn hỏi: "Y ở đâu, ta đi tìm y hỏi rõ ràng."

"Ở nhà."

Thiên Tỉ ngồi ở trong phòng nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn không chú ý tới Vương Tuấn Khải đã tới phía sau, Vương Tuấn Khải ý bảo bảo mẫu đi ra ngoài. Nhìn đến bảo mẫu đi rồi, hắn ở bên tai Thiên Tỉ nhẹ giọng hỏi: "Đang nhớ đến ta sao?"

Toàn thân Thiên Tỉ không tự chủ được run lên một chút, y mở to mắt, "Ta đã muốn không cần làm việc cho ngươi."

"Đúng vậy, ngươi đều phải kết hôn ."

Ngữ khí  Vương Tuấn Khải ẩn hàm bi thương làm cho tâm Thiên Tỉ nhói lên một chút, Thiên Tỉ tưởng đứng dậy, lại bị Vương Tuấn Khải nhấn trụ, hắn đi đến trước người y, quỳ gối giữa hai chân y, thuần thục kéo quần lót của y xuống. Thiên Tỉ bắt lấy tay hắn, hắn ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt nhìn qua có điểm mỏi mệt kia làm cho Thiên Tỉ sửng sốt một chút, Vương Tuấn Khải nhân cơ hội rút tay về, kéo xuống quần lót y, vươn đầu lưỡi liếm mút tính khí y.

Thật lâu không được Vương Tuấn Khải âu yếm, thân thể cơ khát của Thiên Tỉ nhanh hơn suy nghĩ tiếp nhận thế công của Vương Tuấn Khải, nhìn hắn ở giữa hai chân phun ra nuốt vào phân thân của mình, Thiên Tỉ nhanh chóng hưng phấn lên.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro