Phần 17: H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Tên truyện:  Lừa bảo tiêu đến ấm giường                                        Tác giả: Khiếu Ngã Tiểu Nhục Nhục                                                 Editor: Tiểu Mân

Đàn ông cũng có thể chảy ra dâm thủy như vậy? Hai ngón tay không cần tốn nhiều sức liền cắm vào bên trong tiểu huyệt, tràng bích ấm áp nhanh chóng nuốt lấy, tràn ngập co dãn, lại ướt át mềm mại, tùy tiện đâm hai cai liền phát ra tiếng nước xì xì. Lục Quản Chi không thể không ca ngợi giám đốc dâm đãng này.

"Còn không phải... Ưm... Cậu lúc trước... bắn vào ư..." Tăng Hoan tức giận, được ngón tay cậu đâm đến thoải mái, xoay eo khiến cậu đâm vào càng sâu.

Lục Quản Chi bây giờ mới nhớ đến, buổi chiều làm hai lần, ngay cả mũ cũng chưa mang. Cậu nguyên lai thầm nghĩ đàn ông trong lúc đó, chắc chắn sẽ không mang thai, không ngờ tinh dịch của cậu thế nhưng luôn luôn được giữ trong mông giám đốc, còn nuốt sâu vào như vậy, đầu ngón tay chạm đến bên trong đều có thể bị chất lỏng ướt át thấm đầy.

Cậu muốn biết cặp mông đã nếm qua tinh dịch của mình là bộ dáng gì, mặc kệ Tăng Hoan đang co rút đến lợi hại, lập tức rút hai ngón tay ra, kéo theo một sợi tơ dính dấp, giống như cái miệng nhỏ nhắn tham ăn chảy nước miếng, dâm đãng đến không gì sánh được.

Tăng Hoan hét lớn một tiếng. Lục Quản Chi rút ngón tay ra cẩn thận quan sát, ngạc nhiên nhíu mày không ngại học hỏi người dưới thân: "Giám đốc, tinh dịch của đàn ông không phải màu trắng sao? Trên tay tôi dính rõ ràng đều là chất lỏng trong suốt, đây không phải tinh dịch tôi mà là tao thủy của anh đi?"

Tăng Hoan hận không thể đập chết cậu, hiện lại là lúc so đo xem tiểu huyệt anh có nước của ai sao? Anh vẫn còn đang trúng xuân dược đây này!

Nâng eo lên ngồi xuống trên đùi gấu ngốc, hai chân kẹp lấy thắt lưng tinh tráng của cậu, Tăng Hoan mị mắt phun nhiệt khí lên lỗ tai cậu: "Có lẽ đã ăn sạch, cậu bắn vào lần nữa không phải lại... Ưm, lại có..."

Huyệt khẩu đúng lúc cọ tại côn thịt cương dương lắc lư, Lục Quản Chi nghe anh nói dâm đãng như vậy, nhịn không được kéo mông anh xuống, chỗ kia nhắm ngay tiểu huyệt đâm vào, khiến toàn bộ dâm thủy trong người anh bị nén chảy tràn ra ngoài, không lưu một tia đường sống.

"Ưm... Thật thích..." Tăng Hoan thoải mái ngẩng cao đầu. Thân thể trúng xuân dược mẫn cảm không thôi, nơi đó lại ngứa thành như vậy, cuối cùng cũng ăn được dương vật tốt nhất, kiên quyết sẽ không bỏ qua, xoay eo, ngồi trên người nam nhân, lợi dụng trọng lượng của mình ấn xuống, đem côn thịt mỹ vị ăn đến càng sâu bên trong.

Lục Quản Chi nhìn anh dâm đãng như vậy, nhịn không được theo tiết tấu anh thúc dương vật. Anh ngồi xuống thì mình đâm lên trên, anh thẳng lưng mình cũng theo đó rút ra dương vật, nhưng không rời khỏi huyệt khẩu, thuận tiện tiếp theo lại sáp vào trong chiến đấu hăng hái.

Giám đốc ngẩng cao cổ cũng vô cùng mê người, hạ thân luật động phun ra nuốt vào, Lục Quản Chi cắn cổ anh, nhẹ nhàng cắn, nặng nề mút lấy, trêu chọc cần cổ mẫn cảm đến đỏ bừng, ưm a a hừ không ngừng.

"Ưm... A... Cậu ngược lại đi, động nhanh chút..." Tư thế cưỡi ngựa tiến vào sâu trong cơ thể, nhưng hai người động nên tốc độ tương đối chậm, chậm rãi ma sát, chậm rãi cọ, đối với Tăng Hoan đang trúng xuân dược là rất vất vả. Anh càng hy vọng bị người kia trực tiếp làm đến cao trào, mà không phải như vậy giống ăn đậu hủ, khó chịu không thống khoái.

"Giám đốc." Lục Quản Chi không nghe theo Tăng Hoan, ngược lại động tác ngày càng chậm, nhìn lãng hóa trên người lo lắng, nổi ý xấu nói: "Anh không nhớ rõ sao? Tôi bị đuổi rồi, không phải nhân viên của anh, mệnh lệnh của anh tôi không bắt buộc phải nghe."

Thanh âm đàn ông trẻ tuổi tràn ngập sức sống hòa lẫn cảm giác chinh phục vang lên bên lỗ tai mình, dương vật chôn trong tiểu huyệt đâm anh đến từng đợt tê dại, từng đợt khoái cảm, hiện tại chẳng những không tăng tốc, ngược lại càng ngày càng chậm, làm sao Tăng Hoan có thể chịu được, da đầu run rẩy, lo lắng nói: "Không... Mặc kệ, cầu cậu, nhanh một chút..."

"Nhanh hơn cũng được, giám đốc anh không được đuổi tôi, tôi mới thỏa mãn anh, làm giải dược cho anh." Lục Quản Chi tay không biết để đâu, chạm đến đầu vú nhỏ vừa rồi cậu mơ ước không thôi, nặng nề kéo lấy, lại dịu dàng xoa nắn.

Tuy chưa từng chơi đùa phụ nữ, lại cảm thấy đầu vú giám đốc so với nhóm nữ thần còn khả ái hơn, còn có thể tự mình cứng rắn thành lớn, hồng hồng giống khỏa đậu đỏ.

"A đừng..." Đầu vú bị kéo một trận đau đớn, tiểu huyệt vẫn đang ngồi trên côn thịt đàn ông đột nhiên co rút.

Lục Quản Chi không ngờ đầu vú anh mẫn cảm như vậy, vừa mới bị chơi đùa một chút, miệng phía dưới kia lại bắt đầu không ngừng cắn nuốt, nhất thời giống như phát hiện báu vật, nâng thân mình anh lên một chút, thắt lưng mình cũng nâng lên không để dương vật rời đi tiểu huyệt, điều chỉnh đến góc độ thích hợp, một ngụm ngậm lấy đầu vú vừa bị cậu bắt nạt kia.

"Ưm..." Đầu lưỡi thô ráp đảo qua nhũ tiêm cứng rắn như đá, toàn bộ miệng ngậm trên đầu nhũ phiếm hồng, cơ ngực cứng rắn co giãn mười phần, lúc dùng miệng hút đầu vú lên còn có thể cảm giác được lồng ngực run run.

Lục Quản Chi giỡn đến bất diệc nhạc hồ, đem một bên cắn mút đến sắp hỏng mới quay đầu đùa bên còn lại, đại dương vật phía dưới cũng không buông tha, luôn luôn cố gắng ma sát vách tràng tao lãng, đảo loạn dịch ruột non của anh loạn thất bát tao rối tinh rối mù.

"A a cắn hỏng rồi, nhẹ một chút, tên hỗn đản..." Đầu vú đau đến chết, cũng thích đến chết, Tăng Hoan ngoài miệng kêu không cần, ngực lại hướng lên về phía miệng của Lục Quản Chi, vòng eo không ngừng lắc lư, thuận theo trừu sáp của cậu, phối hợp co rút lại cắn nuốt, dùng săn sóc ân cần nhất hùa theo, khiến hai người càng thêm thoải mái.

"Vậy vật nhỏ kia thì sao? Chỉ dựa vào đàn ông sáp hậu môn là có thể bắn ra được, không cần tôi sờ chứ?" Vốn kế hoạch là vuốt ve giúp anh bắn ra rồi tính tiếp, nhưng giám đốc dâm đãng này lại đến hôn cậu, còn chủ động dùng tiểu huyệt nuốt côn thịt, bây giờ còn giúp anh vuốt cái rắm, vật nhỏ ấy là trang sức đi?

Lục Quản Chi nắm lấy vật cương dương của Tăng Hoan, dương vật kịch liệt rung rung, muốn bắn không bắn được, hận đến nghiến răng. Hiện tại không phải lúc giáo huấn cậu, Tăng Hoan mềm mại khép hờ mi mắt, đáng thương cầu xin tha thứ nói: "A Quản, không cần sờ tôi, làm tôi đến bắn đi, rất nhanh là có thể cao trào..."

Anh mềm giọng cầu xin tha thứ, tuy vẫn vừa tao vừa lãng, Lục Quản Chi lại bị anh dụ dỗ thiếu chút nữa phun máu mũi, lấy lại bình tĩnh, nhưng không buông dương vật trong tay ra, tiếp tục hỏi anh: "Vậy anh còn đuổi tôi không? Muốn để tôi thượng anh không?"

Tăng Hoan bị chặn tinh dịch lại không thể nghĩ ngợi gì, hiện tại chỉ cần người kia làm anh, hỏi anh cái gì đều có thể đáp ứng. Anh mơ màng dùng phía dưới dùng sức co rút đại nhục bổng của người kia, một bên hốt hoảng gật đầu nói: "Ưm... Không chạy... Sau này... Đều cho A Quản thượng..."

Tiểu huyệt ngứa đến đòi mạng, lại ngọt ngào tận trong lòng, chỉ cần đâm vào tuyến tiền liệt của anh thêm vài lần, anh nhất định có thể bị sáp bắn...

"Vậy giám đốc nói cho tôi biết, hiện tại là ai làm bên trong anh, làm anh đến dâm đãng như vậy, còn muốn bắn tinh dịch vào bên trong anh?" Lục Quản Chi học theo lời nói thô tục từ trang web màu vàng một chữ cũng không sai dùng trên người giám đốc của cậu.

"Ô ô... Ưm là A Quản, đại dương vật của A Quản... Tại tao huyệt của tôi làm đến làm đi, đem tôi làm đến... Ưm, ướt đẫm... Dâm đãng... Còn muốn bắn tất cả tinh dịch vào trong... Ô a... Cầu cậu tới, đều bắn vào trong đi... Làm tôi cùng nhau bắn..." Tăng Hoan vứt đi tất thảy lễ nghĩa liêm sỉ kêu lên, sâu trong thân thể thật sự chỉ còn kém một chút va chạm nữa, cả người anh bị đâm đến choáng váng, giống như ở trên đám mây nhẹ nhàng thoải mái, cách thiên đường khoái nhạc chỉ còn một bước.

"Đừng gọi A Quản, gọi cái đặc biệt hơn..." Người kia vẫn chưa chơi đủ, không nhanh không chậm chậm rãi chạm đến tuyến tiền liệt của anh, cầm tay anh kề bên miệng tinh tế hôn môi.

Tay người kia bảo dưỡng không tồi, mềm nhẵn, khung xương không nhỏ, cắn lên cứng mềm vừa phải, khiến cậu yêu thích không buông tay.

"Vậy gọi... Ưm, gọi cái gì..." Tăng Hoan bị làm đến hoang mang lo sợ, chân tay luống cuống, chỗ nào còn đầu óc mà nghĩ ra gọi cậu là gấu ngốc bảo tiêu.

"Ngoan, gọi một tiếng chồng, gọi chồng sẽ cho anh bắn." Người kia đâm dương vật vào sâu trong huyệt khẩu, khiến Tăng Hoan muốn sắp khóc. Anh nhanh chóng không để ý xấu hổ kêu lớn: "Chồng... Ưm, chồng tiếp tục làm đi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro