Chương 4: Hư ư...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Nham say đến lợi hại, tác dụng chậm của rượu thật lớn, lúc anh đi bộ cũng cảm giác được cả thế giới đều nghiêng về phía trước, nhưng còn cố chấp kiên trì trở về phòng.

Lúc anh vào cửa quên đóng cửa, tắm rửa xong mới phát hiện cửa không đóng, đèn homestay đều hơi mờ nhạt, anh đóng cửa lại, lại tắt đèn, nằm xuống một chiếc giường gần đó.

Chăn phía dưới hơi phồng lên như một cái bao.

Lông mày anh nhíu lại, kéo chăn xuống, căn phòng tối tăm, anh cái gì cũng không thấy rõ, đưa tay dò xét, chỉ cảm thấy xúc cảm là da thịt mềm mại, mang theo một chút hương thơm của sữa tắm, từng chút từng chút thấm vào chóp mũi.

Phương Đường vô cùng khẩn trương, cô cởi sạch sẽ nằm trên giường, khi chăn xốc lên, cô xấu hổ lấy hai tay che ngực mình, cho dù đèn đã tắt, cô vẫn không dám nhìn thẳng vào anh.

Tay nam sinh rất nóng, rơi trên da nóng đến mức cô cơ hồ nhịn không được kêu ra tiếng.

Cô cắn môi, cơ thể bị bàn tay kia châm lửa đốt.

Lục Nham đương nhiên coi cô là Đào Thi Thi, bởi vì buổi tối cô ấy còn đề nghị đổi phòng, muốn tới cùng phòng với anh.

Thân thể khô nóng đến lợi hại, anh vừa sờ đến làn da trơn nhẵn kia, bụng dưới liền cứng lại.

Anh vén chăn lên ném xuống đất, cả người phủ lên người cô, hơi thở nóng bỏng rơi trên mặt cô, mặt anh hạ thấp tới gần, rốt cục tìm được môi cô, anh há miệng ngậm lại, hơi thở đột nhiên nặng nề.

Cơ thể Phương Đường không thể kiềm chế mà run lên.

Cô vứt bỏ sự xấu hổ, run rẩy ôm cổ anh, ngây ngô đáp lại anh, bị anh hôn không nhịn được kêu lên.

Cả người anh ở đâu cũng rất nóng, đầu lưỡi chui vào cũng cực kỳ nóng bỏng, làm cho mặt cô bỏng như bị lửa thiêu.

Lục Nham một tay vuốt ve eo mảnh khảnh của cô, một tay cầm bầu vú đầy đặn, núm vú bởi vì hưng phấn mà đứng thẳng lên, ngón tay anh lơ đãng đảo qua, Phương Đường ở trong khoang miệng anh khóc như ngâm kêu thành tiếng.

Anh hôn môi cô xong, cúi đầu ngậm bầu vú của cô, đầu lưỡi liếm liếm trượt trên đầu vú cô.

Phương Đường bịt miệng lại, vẫn như cũ không thể ức chế tiếng nức nở phát ra từ cổ họng.

Quá thoải mái.

Cô ướt mất rồi.

Trước khi đến cô đã xem qua Tiểu Hoàng Phiến, nhìn bộ dáng của những nữ chính kia kêu rất sảng khoái, cô đều không thể tưởng tượng được rốt cuộc có bao nhiêu thoải mái, cho đến giờ phút này.

Cô bị liếm đến mức không thể ngừng tiết ra dâm thủy.

Vật cứng nóng bỏng kia vẫn đặt ở bụng cô, nhiệt lượng nóng rực không ngừng xuyên qua da truyền đến thần kinh não của cô.

Nó rất lớn, rất nóng.

Cô hơi sợ.

Ngón tay Lục Nham đặt vào huyệt khẩu của cô, đâm vài cái, thử được rất nhiều nước, anh tựa hồ nở nụ cười, lại tựa hồ chỉ là trong cổ họng tràn ra hơi thở khàn khàn, rơi vào trong tai ngoài ý muốn gợi cảm.

Chân bị tách ra, Phương Đường khẩn trương lại chờ mong nắm lấy ga giường phía dưới.

Lục Nham đặt tính khí lên, từng chút một đâm vào.

Đâm mấy lần cũng không đâm đúng vị trí.

Phòng không bật đèn, anh nhìn không rõ, chỉ có thể đưa tay sờ soạng, lại đem Phương Đường sờ đến run rẩy, nước bên dưới càng ngày càng nhiều.

Rốt cục tìm được vị trí, anh vịn quy đầu từng chút từng chút phá vỡ huyệt khẩu nhỏ hẹp kia.

Phương Đường đau đến cong người lên, "A..."

Lục Nham cúi người hôn lên môi cô, thắt lưng trầm xuống, toàn bộ cự cắn đều cắm vào.

Quá mức chặt chẽ cùng ướt mềm, còn có hơi nóng vô tận bao lấy anh.

Anh sảng khoái đến thở hổn hển, vừa dùng sức hôn cô, vừa dùng sức xoa bầu vú của cô.

Nước mắt Phương Đường đều chảy ra, năm ngón tay cô gắt gao bấu vào lưng anh, thân thể đau đến nhẹ nhàng run rẩy.

Lục Nham vừa động hai cái, cô liền ôm chặt lấy anh, khóc lóc kêu lên, "Đừng nhúc nhích..."

Tiếng khóc lóc mềm nhũn kia, kích thích đến thắt lưng Lục Nham run lên, bắn ngay tại chỗ.

Tinh dịch nóng bỏng bắn vào trong cơ thể Phương Đường, cô bị nóng đến giật mình, cổ họng tràn ra tiếng rên rỉ như khóc, "Hư ư..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro