Chương 41: Tôi thích Phương Đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người Đào Thi Thi và Hạ Mặc Dương chờ hồi lâu, không đợi được người, lúc này mới đi đến phòng thi Phương Đường, phát hiện bên trong cũng không có người, lại đến hành lang tìm một vòng.

Đào Thi Thi thậm chí còn đến toilet kiểm tra một lần, đi ra lắc đầu với Hạ Mặc Dương.

Cô ấy mơ hồ cảm thấy Phương Đường có lẽ đã về nhà, nói với Hạ Mặc Dương một tiếng, hai người liền muốn trở về tìm Phương Đường, vừa mới ra khỏi cổng trường, đã gặp được Lục Nham đầu đầy mồ hôi.

"Mẹ kiếp, không phải cậu đang thi trung học cơ bản sao? Sao cậu lại đến đây?" Hạ Mặc Dương xốc quần áo của mình lên quạt gió cho Lục Nham, "Mẹ kiếp, cậu chạy mất bao xa, sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy. "

"Phương Đường đâu?" Lục Nham nhíu mày hỏi.

Đào Thi Thi lắc đầu, "Không biết, có thể đã về nhà, bọn mình đang định đi tìm cô ấy. "

Hạ Mặc Dương cười hì hì nói, "Tôi còn mang theo quà của mình, cho cô ấy một bất ngờ, ha ha! "

Lục Nham xoay mặt nhìn cậu, hơi hơi thở dốc, "Hạ Mặc Dương. "

"Ừ?" Hạ Mặc Dương cười như sắp thấy mặt trời.

"Lúc trước cậu hỏi người tôi thích là ai." Lục Nham giơ tay lau đi một giọt mồ hôi trên cằm, thanh âm mở miệng lộ ra khàn khàn khô nóng, "Hiện tại tôi nói cho cậu biết. "

"Người kia là Phương Đường."

Trực giác Đào Thi Thi không ổn, lập tức đứng giữa hai người, "Mình cảm thấy, nơi này không phải là nơi tốt để nói chuyện, chúng ta đổi..."

Hạ Mặc Dương đẩy cô ấy ra, đứng trước mặt Lục Nham, cau mày, "Không phải chứ, tôi không nghe rõ, Lục Nham, cậu vừa nói gì? "

Hai nam sinh cao không sai biệt lắm, bầu không khí trong nháy mắt giương cung bạt kiếm.

Con ngươi đen nhánh của Lục Nham rơi trên mặt cậu, giọng nói vẫn khàn khàn như trước, "Tôi nói, tôi thích Phương Đường, quà tốt nghiệp không cần cậu tặng, tôi sẽ tặng. "

Hạ Mặc Dương "Đậu má" một tiếng, nhảy dựng lên đạp lên người Lục Nham một cước, "Cậu nói cái gì?! "

Đào Thi Thi bị hoảng sợ, vội vàng chạy lên can ngăn.

Một đám thí sinh và phụ huynh còn chưa đi, bảo vệ và cảnh sát cũng đều có mặt, xem hai người này đánh nhau tất cả đều vây quanh kéo lại.

Lục Nham vừa mới chạy ít nhất mười km, có chút sức cùng lực kiệt, bị Hạ Mặc Dương đè trên mặt đất đánh liên tục bốn năm cái, mới mạnh mẽ lật Hạ Mặc Dương đánh trả trên mặt cậu.

Khi hai người bị kéo ra, trên mặt đều là một mảnh xanh hồng giao nhau.

Đào Thi Thi giải thích với cảnh sát một phen, lúc này mới tránh cho hai người bị mang đi thuyết giáo.

Lục Nham bị đánh nặng nhất, khóe miệng đầy máu, anh nhìn Hạ Mặc Dương, không nói gì nữa, xoay người đi về.

Hạ Mặc Dương thì chạy tới giao lộ, chặn taxi, muốn đi tìm Phương Đường.

Đào Thi Thi cũng ngồi theo.

Hạ Mặc Dương "Móa" một tiếng, "Mẹ kiếp có phải cậu ta bị bệnh hay không?!"

Cậu tức giận không chịu nổi, lúc xuống xe mới phát hiện mặt mình đều là vết thương, lúc này mới nói với Đào Thi Thi, "Con mẹ nó, mình không vào, mình phải đi sửa sang lại, cậu nói với cô ấy, chúng ta lát nữa sẽ ra ngoài cùng nhau ăn cơm. "

Đào Thi Thi gật đầu, "Liên lạc qua điện thoại nha. "

"Được."

Hạ Mặc Dương tìm một hiệu thuốc gần đó, mua nước khử trùng và tăm bông, tự mình khử trùng, mới dán băng cá nhân xong, liền nhận được điện thoại của Đào Thi Thi.

"Hạ Mặc Dương, Phương Đường cậu ấy đi rồi, để lại cho cậu một bức thư."

Cả người Hạ Mặc Dương nhảy dựng lên, "Cái gì? Đi rồi hả? Cô ấy đi đâu vậy?"

Cậu vội vàng chạy tới, chỉ nhìn thấy Đào Thi Thi cầm ba bức thư trong tay.

Một lá thư là dành cho cậu.

Một lá cho Đào Thi Thi.

Lá thư còn lại, là cho Lục Nham.

Lúc này cậu cướp lấy lá thư kia của Lục Nham sẽ xé ra, Đào Thi Thi ngăn cản cậu, "Hạ Mặc Dương! Cậu bình tĩnh đi! "

Hạ Mặc Dương trừng mắt nhìn cô ấy, lớn tiếng chất vấn, "Đào Thi Thi, các cậu có việc gạt mình đúng không?! Tại sao Phương Đường lại viết thư cho Lục Nham?! Tại sao Lục Nham lại thích cô ấy?! Cậu có chuyện gì giấu mình sao?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro