Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trở lại thân phân công chúa Ma giới của nữ chủ cũng bị vạch trần, thời điểm này theo cốt truyện nam chủ cũng trình diễn một màn ngược tâm, sau đó nữ chủ cùng nam chủ lăn giường, sau nhiều lần chi gian. Nam chủ liền cùng nữ chủ người chết ta sống, cuối cùng thì Tiên giới với Ma giới liên hôn, hai người sống bên nhau hạnh phúc.

Mà nữ xứng khi đó cũng chỉ là một vai phụ nhỏ không đáng nhắc đến ai cũng sẽ không nhớ rõ Minh Âm Tiên Tôn hạ phạm lịch kiếp có một thê tử phàm nhân nho nhỏ. Đây cũng là do nữ xứng nhặt được nam chủ mang về tận tâm chăm sóc.

Ngu Niểu tỉ mỉ đánh giá vị nam chủ nằm trên giường này, dù sao cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy tiên nhân, chẳng qua hiện giờ hắn là một cái phàm nhân cũng làm cho nàng cảm thấy hiếm lạ.

Minh Âm Tiên Tôn chính là Minh Âm Tiên Tôn, chẳng sợ lúc này thân thể phàm nhân, nhan sắc có vài phần không giống lúc trước tiên khí đầy người, nhưng cũng như cũ làm cho căn phòng nhỏ này trở nên sáng sủa hơn.

Khó trách trong tiểu thuyết nam chủ dung mạo khí chất có thể làm cho ánh nắng nguyệt hoa vì vậy mà ảm đạm thất sắc. Ngu Niểu nhịn không được chăm chú nhìn. Nam nhân này đúng là mỹ nhân nhìn khuôn mặt hắn có thể quên hết mọi ưu phiền.

Nhưng mỹ nhân như vậy, không , hẳn là nói hắn chỉ có động dung với một mình nữ chủ thôi. So với nữ chủ thậm trí là mấy trăm năm không cũng có thể là một nghìn năm truy đuổi. Thê tử lịch kiếp phù dung sớm nở tối tàn tính là cái gì?.

Chẳng qua, vì nhặt được một cái nam nhân thì nhất định phải thành phu thê sao? Tiên quân muốn độ kiếp mà đối tượng liền phải ngoan ngoãn kết hợp à? Ngu Niểu khoé môi hơi câu lên, mặc dù vị tiên quân này mị lực thực làm người khác khó có thể chống cự, nàng lần này sẽ làm người ngoài cuộc.

Nghĩ kĩ đối sách, Ngu Niểu chiếu cố Lưu Quang xong liền không thèm để ý đến hắn nữa. Dù sao nàng cũng biết trước cốt truyện, biết được vị Tiên Tôn này rơi xuống nhân giới cũng không có mệnh hệ gì nguy hiểm tới tính mạng. Ngu Niểu cũng sẽ không giống như nữ xứng trước kia lao tâm tao lực, lo lắng vết thương trên người hắn.

Chỉ là chờ thời điểm Lưu Quang tỉnh lại liền nhìn thấy Ngu Niểu nằm ở trước ngủ. Hắn ngồi dậy sờ sờ đầu chính mình cau mày, dù cho hắn nỗ lực nhớ thế nào đi nữa thì trong đầu hắn vẫn trống rỗng.

Hắn không biết đây là tình huống như thế nào, chính mình như thế nào lại xuất hiện ở chỗ này? Nữ tử này lại là ai? Cùng với hắn có quan hệ gì?

Ngu Niểu khuôn mặt ngây thơ, tuyết da trắng hồng, mặt mày như hoạ, đôi môi anh đào hơi mấp máy thật là một khuôn mặt khả ái kiều nộn.

Dung mạo này không so được với nữ chủ diễm mỹ tam giới. Nhưng lại cố tình ngoan ngoãn kiều ngọt làm người mềm lòng. Nhìn nữ tử này cùng hắn thân mật như vậy không lẽ nào bọn họ là một cặp sao? Lưu Quang nhịn không được nắm chặt nắm tay suy đoán, tâm hơi hơi nhấc lên.

Đúng lúc này Ngu Niểu tỉnh lại, đôi con ngươi thanh triệt đen nhánh nhìn hắn. Nếu Minh Âm Tiên Tôn đôi mắt hắn vĩnh viễn làm người khác không giám nhìn thẳng như núi tuyết trắng xoá cao thượng, trong sáng lại không hề có độ ấm.

Phàm nhân quả nhiên là cùng Tiên Tôn không giống nhau, nữ xứng lưu luyến trung quy cũng chỉ là phu quân phàm nhân, chứ không phải là Minh Âm Tiên Tôn cao cao tại thượng. Lưu Quang thời điểm nhìn Ngu Niểu có chút khẩn trương.

Hắn tuy rằng không nói một lời nhưng đôi mắt hắn vẫn dừng lại trên người Ngu Niểu, lặng lẽ đánh giá nàng. Ở thời điểm Ngu Niểu cúi người dựa lại gần hắn làm hắn hô hấp cũng không giám động.

Ngu Niểu nhẹ nhàng đưa bàn tay ấm áp dán lên trên trán hắn, biểu tình trên mặt thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn nói: " Thật tốt quá, ngươi không còn nóng nữa ! "

Chờ lúc sau Ngu Niểu lui về, hắn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Chỉ là xúc cảm trên trán trôi đi làm hắn có chút lưu luyến.

" Ngươi là ai? Như thế nào lại trọng thương còn té xỉu ngay trước cửa nhà ta? " Ngu Niểu mở to đôi mắt thuần tĩnh không dính một hạt bụi trần hỏi.

Nàng như nào lại đơn thuần như vậy tự nhiên sẽ không đối với nam nhân nên phòng bị sao.

Ngu Niểu nói lại khiến Lưu Quang cả kinh, khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết tựa hồ xuất hiện vết rách: " Ngươi, ngươi không quen biết ta sao?" Lưu Quang gian nan mở miệng ra tới

Lời Ngu Niểu nói tựa hồ hoàn toàn đem những gì hắn phỏng đoán trong lòng đánh vỡ , hắn không biết vì sao có chút thất vọng, tựa hồ lúc trước đều nhấc lên gợn sóng liền bị hắn dẹp yên.

Ngu Niểu gật gật đầu: " Đúng vậy!" " Ngươi không nhớ rõ sao?" Ngu Niểu đã nhìn ra điểm khác thường trên mặt Lưu Quang đang tính hỏi.

Lưu Quang cánh môi mới mấp máy, cuối cùng cẫn nhẹ nhàng gật đầu thừa nhận: " Ta cái gì cũng đều không nhớ rõ " Không biết vì sao, hắn ở trước mặt Ngu Niểu lại hơi rụt rè. Ngu Niểu mày hơi chau lại nhìn thập phần chọc người yêu thương.

Nàng vươn tay vì Lưu Quang bắt mạch, một lúc lâu mới thở dài một hơi nói: " Từ mạch tượng cho thấy ngươi cơ thể bình thường, không biết sao sẽ như thế, có lẽ một đoạn thời gian sau liền tốt! "

Ngu Niêu ánh mắt rơi xuống trên người Lưu Quang làm hắn phía trước bởi vì không có kí ức mà sinh ra buồn khổ ưu phiền đều hơi hơi bị vuốt thẳng, Lưu Quang không tự chủ được hướng nàng nói: " Ân "

" Ngươi đừng khổ sở, ta sẽ nghĩ cách chữa khỏi giúp ngươi " Ngu Niểu an ủi hắn nói nhưng thần sắc của nàng phi thường nghiêm túc, nhìn không khỏi làm người xúc động.

Lưu Quang cũng không ôm hi vọng lớn, nhưng hắn cũng không nghĩ cô phụ ý tốt của Ngu Niểu, nỗ lực làm sắc mặt mình tốt một chút.

" Đúng rồi người đều không nhớ rõ tên của mình sao? " Ngu Niểu có chút buồn rầu nói " Ta nên xưng hô với ngươi như thế nào đây? "

Tới, cho dù người đó có mất trí nhớ thì nàng cũng sẽ không vội vàng mà vì người khác lấy tên đâu. Lưu Quang lắc đầu, thấy Ngu Niểu khuôn mặt nhỏ trắng nõn nhăn thành một đoàn hắn lại chỉ cảm thấy đáng yêu.

" Không bằng làm phiền ngươi vì ta đặt một cái tên đi?" Lưu Quang trong lòng vừa động nói. Ngu Niểu đôi mắt trân châu đen hơi hơi trừng lớn, cái miệng nhỏ đỏ bừng khẽ nhếch có chút không thể tưởng tượng nhìn hắn.

" Ta? Này làm sao có thể ? "

Lưu Quang lại ngược lại tâm tư kiên định hắn hướng Ngu Niểu tới gần, ôn nhu nói: " Ta thỉnh cầu ngươi có thể chứ? "

Ngu Niểu trong lòng cứng lại ngữ khí này của Minh Âm Tiên Tôn muốn dụ hoặc ai đó nói một câu liền gục.

" Vậy được rồi! " Ngu Niểu trên mặt lần nữa lại bày ra bộ dáng cố gắng suy nghĩ.

Tay nhỏ nàng quấn vài sợi tóc đen của chính mình, khuôn mặt suy tư, rốt cuộc đôi mắt chợt loét, sáng lấp lánh nhìn về phía Lưu Quang nói: " Ta ở dưới cây đào nhặt được ngươi vừa vặn là giờ thìn, không bằng liền gọi ngươi là Lâm Thần đi. "

Ngu Niểu nói xong lúc sau liền chờ Lưu Quang đáp lại, nhưng hắn một lúc lâu không có phản ứng, cái này làm cho nàng nghi hoặc lại lần nữa mở miệng hỏi: " Ngươi cảm thấy có thể chứ? "

Nghe thấy âm thanh của Ngu Niểu Lưu Quang chớp chớp mắt, không được tự nhiên mà quay đi " Có thể " Hắn thanh âm thanh mát, kiên định nếu nhìn kỹ có thể thấy vành tai hắn đều hồng thấu.

Ngu Niểu dường như không nhận ra dị thường từ hắn, cao hứng cười ra tiếng.

Thiếu nữ tiếng cười khẳng định dễ nghe không biết rơi xuống lòng ai thành một hồ xuân thuỷ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro