H sương sương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Hàn đè Lạc Diên xuống giường nhỏ. Hắn nhìn chằm chằm vào mắt y, chậm rãi cúi đầu hôn xuống. Đầu tiên là dây dưa liếm láp nhẹ nhàng, sau đó liền biến thành mãnh liệt triền miên. Lâm Hàn tách mở hàm răng của Lạc Diên, đầu lưỡi tiến công thần tốc quét qua mọi ngóc ngách trong miệng y, không có chút kỹ thuật. Cuối cùng là lôi kéo đầu lưỡi Lạc Diên, cùng nhau liều chết dây dưa đến mức y không thở nổi, nước bọt không kịp nuốt chảy xuống cằm. Y vươn tay ôm cổ hắn, nhiệt tình đáp lại. Đến khi Lâm Hàn buông Lạc Diên ra, mặt của y đã vì nhiều lí do mà đỏ ửng. Một sợi chỉ bạc mỏng manh kéo ra giữa môi của hai người.

Lạc Diên vẫn còn hăng hái, nhanh chóng vươn tay muốn lột y phục của hắn ra. Tai Lâm Hàn đỏ lên, đồng thời lại vô cùng hài lòng với sự chủ động này, liền nhanh chóng cởi đồ của y ra. Thanh y của Lạc Diên gọn gàng đơn giản, hắn chỉ cần vài giây liền đem người dưới thân lột trần trụi. Còn quần áo của hắn lại nhiều lớp phức tạp, đai lưng tinh xảo làm y luống cuống tay chân cũng chỉ kéo ra được một chút. Nhưng một chút ngược lại lại gây hiệu quả thị giác thật to lớn. Mỹ nhân nửa kín nửa hở quả thật là quyến rũ nhất.

Lâm Hàn chống tay hai bên người y, mái tóc đen dài xoã tung đổ xuống, vài lọn nhỏ mơn trớn mặt y. Ánh nhìn của hắn chuyên chú như vậy, đốt đến Lạc Diên nóng rực. Dưới ánh nến chập chờn, khuôn mặt của hắn hiện ra có chút mờ ảo, bớt đi vài phần nhợt nhạt, từng đường nét đều hấp dẫn đến đòi mạng. Cổ áo đã bị tuột ra để lộ cần cổ, xương quai xanh cùng ngực bụng. Dù trường kỳ bệnh tật làm người Lâm Hàn gầy gò, nhưng nhiều năm bôn ba trong giang hồ cũng lưu lại vài đường cơ mờ mờ. Lạc Diên đột nhiên bật cười đắc ý: "Dáng người của ngươi so với của ta kém hơn nhiều lắm".

Lâm Hàn chẳng để tâm, ánh mắt bắt đầu đảo lên thân thể y. Ánh nhìn nóng bỏng, hầu kết lăn lộn, nhìn có chút giống dã thú đói khát. Nhìn đủ rồi, hắn mới bắt đầu động.

Lâm Hàn ở trên môi Lạc Diên tàn sát một trận, sau đó bắt đầu di chuyển xuống dưới. Hắn tỉ mỉ cắn mút, lưu lại một dấu hôn lên cổ, rồi khẽ liếm cắn hầu kết của y, hài lòng cảm nhận y run rẩy thở gấp. Hắn tiếp tục dời xuống, một đường lưu lại nốt đỏ nhỏ vụn từ xương quai xanh xuống ngực, sau đó dừng lại ở nhũ tiêm. Lâm Hàn đưa lưỡi liếm một chút lên đầu nhũ, cẩn thận dùng môi cọ xát như hôn. Cả người Lạc Diên căng thẳng, đầu nhũ cứng lên, y run rẩy gọi: "A Hàn". Hắn ừm một tiếng đáp lại, sau đó há miệng ngậm đầu nhũ đã đứng thẳng vào miệng, một tay đưa qua xoa nắn đầu nhũ bên kia bị vắng vẻ, một tay đưa xuống nắm lấy tiểu Diên đã cương cứng.

Lạc Diên cảm thấy mình sắp điên rồi. Trong mũi y ngập tràn mùi thuốc quen thuộc trên người Lâm Hàn, khí tức của hắn phủ trùm lên cả người y, mỗi một điểm yếu đều bị công kích, khoái cảm to lớn chưa từng trải qua làm y vừa hưng phấn vừa sợ hãi. Hắn dường như rất tận hưởng, tiếng mút chậc chậc đầy dâm mỹ vang vọng trong phòng. Thỉnh thoảng hắn sẽ dùng răng nanh khẽ day cắn, cọ vào lỗ nhỏ trên đầu nhũ làm Lạc Diên khó nhịn mà kêu thành tiếng.

Tay của hắn ở bên dưới cũng chưa từng buông lỏng. Ngón tay thon dài chuyển động lên xuống rất có tiết tấu, hai túi trứng bên dưới cũng được vuốt ve. Đôi khi Lâm Hàn còn khẽ gảy lên lỗ nhỏ trên đầu nấm, làm nó chảy ra càng ngày càng nhiều dịch trong suốt. Không lâu sau, sống lưng y đột nhiên cong lên, đưa hạt châu vào càng sâu trong miệng hắn, tiểu Diên bên dưới run rẩy bắn ra chất lỏng trắng đục. Cảm giác đầu óc trắng xoá, Lạc Diên vô thức gọi lớn: "A Hàn, ha a... ưm...".

Thứ mùi ám muội dâm mỹ lan khắp gian phòng. Giường chiếu hỗn loạn.

Cả người Lạc Diên vẫn đang chìm đắm trong dư vị cao trào. Lâm Hàn nhấc người lên, cẩn thận dùng ánh mắt quét qua từng tấc trên người y, cái suy nghĩ chỉ có mình mới có thể biến đại hiệp phóng khoáng hào sảng thành bộ dáng quyến rũ mềm mại không thể phản kháng dưới thân như thế này làm hắn hưng phấn. Nếu Lạc Diên mà biết bản thân bây giờ như thế nào, có lẽ y sẽ xấu hổ đến muốn lấy kiếm đào lỗ chui xuống đất.

Ánh mắt y mê ly ngập nước, cả khuôn mặt anh tuấn đỏ bừng, đôi môi sưng đỏ hé mở. Trên cơ thể rải rác những dấu hôn từ cổ, ngực đến cơ bụng xinh đẹp. Hai đầu nhũ dựng đứng bóng nộn, một bên còn lấp lánh thuỷ quang. Dịch trắng vương vãi khắp bụng dưới và đùi, còn rơi một chút lên khăn trải giường. Hai chân y tách ra đặt hai bên người Lâm Hàn, bộ phận xấu hổ đều phơi bày ra trước mắt hắn, thậm chí hậu huyệt hồng hồng cũng bị nhìn đến căng thẳng co rút.

Lâm Hàn dùng ánh nhìn châm lửa trên cơ thể Lạc Diên lần hai, thấy tiểu Diên đang dần cứng trở lại, hắn nghiêng người không biết lấy từ đâu ra một lọ cao, đột nhiên cười khẽ: "Đây vốn là cao trị thương ta điều chế cho ngươi, không ngờ lần đầu tiên dùng lại là dùng cho việc này". Giọng nói khàn khàn đầy dục vọng cùng nội dung lời nói làm Lạc Diên vừa ngượng ngùng vừa luống cuống, mông nhỏ bất giác kẹp chặt.

Lâm Hàn dùng ngón tay đào lấy một lượng lớn thuốc cao, lần mò xuống khe mông của Lạc Diên, cẩn thận thăm dò hậu huyệt của y. Một ngón tay đi vào có chút khó khăn, hắn nói nhỏ vào tai y: "Thả lỏng". Lạc Diên nhắm mắt lại, hít sâu, tận lực thả lỏng. Một ngón tay đã thông thuận, Lâm Hàn đưa thêm ngón thứ hai, rồi ngón thứ ba vào. Dần dần ngoại trừ cảm giác căng trướng, từ đằng sau đã dâng lên chút tê dại. Ngón tay thon dài của hắn liên tục ra vào, ve vuốt, gãi khẽ lên vách thịt mềm giúp Lạc Diên cảm nhận khoái cảm. Đột nhiên hắn đụng đến một khối nhỏ nhô ra, Lâm Hàn liền khẽ nhấn vào đó một chút. Lạc Diên đang tập trung, không chút phòng bị đột nhiên bị tấn công, ngay lập tức rên lên một tiếng. Nhận thức được âm thanh mình vừa phát ra có bao nhiêu dâm đãng, y vội vàng bụm chặt miệng, còn Lâm Hàn lại nhẹ nhàng nhếch môi cười xấu xa. Họ Lạc không tiết tháo vừa nhìn đến nụ cười kia liền si mê ngẩn người. Nhân cơ hội đó, Lâm Hàn liền đâm mạnh vài cái vào điểm mới tìm được rồi đột ngột rút tay ra, kéo theo chất lỏng nhớp nháp.

Hắn trêu chọc hỏi Lạc Diên: "Thoải mái không?" Y làm sao trả lời nổi câu hỏi mất mặt như vậy. Hậu huyệt hư không làm y hơi khó chịu vặn vẹo hông. Nhìn đến vật cương cứng nhẫn nhịn đang chờ phát động của Lâm Hàn, Lạc Diên hoảng sợ phát hiện ra bản thân ẩn ẩn có chút chờ mong vật ấy cắm vào trong thân, miệng nhỏ bên dưới lại càng mấp máy chảy nước.

Định lực của Lâm Hàn tốt đến kinh người, nhìn hậu huyệt đói khát mà vẫn còn nhẫn nhịn chưa tiến vào, chỉ dùng đầu nấm ma sát nhẹ nhàng ngoài cửa miệng, quẹt chất lỏng trong suốt lên vùng da non mềm xung quanh. "Ta tiến vào được chứ?" Lạc Diên bị bắt nạt uất ức nhìn hắn, hơi mím mím môi, sốt ruột muốn điên rồi mở miệng: "Mau tiến vào... A!" Lâm Hàn vừa được đồng ý đã ngay lập đưa cự vật cứng rắn tiến vào. Dù đã mở rộng nhưng ba ngón tay thật sự không bằng, y vẫn đau đến hít khí kêu to. Hắn đưa vào một nửa liền dừng lại, hôn lên môi người dưới thân an ủi.

Đằng sau vừa trướng vừa rát, Lạc Diên đau đến chảy nước mắt. Y vươn tay ôm cổ Lâm Hàn, trúc trắc đáp lại. Hắn không mãnh liệt đòi hỏi nữa mà dịu dàng liếm mút, chậm rãi lôi kéo đầu lưỡi Lạc Diên cùng nhau dây dưa, cẩn thận vỗ về. Phân thân Lâm Hàn từng chút một khẽ đưa đẩy, đến lúc cảm thấy y đã thích ứng liền dần đẩy vào sâu hơn, thẳng đến khi toàn bộ đều đã đưa vào.

Hắn tách người ra một chút ôn nhu hỏi y: "Có thể động?" Lần này Lạc Diên ăn đau, liền nhanh chóng gắng sức thả lỏng cơ thể, tay ôm chặt lưng Lâm Hàn: "... có thể". Hắn bắt đầu chậm rãi ra vào, nhịp nhàng cẩn thận đến có chút khắc chế, quy củ một cách kì lạ như con người hắn vậy. Nhưng thật ra Lâm Hàn cũng rất hưởng thụ. Hắn cảm thụ rõ ràng tư vị được vách thịt ấm nóng bao chặt đến muốn tan chảy, nơi chưa từng khai phá bao giờ lần đầu tiên mở ra vì hắn, thoải mái đến mức hắn thở ra đầy thoả mãn.

Lạc Diên đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị đối xử thô bạo, nào ngờ lại được đón nhận chuyển động ôn nhu như thế. Y mở to mắt nhìn khuôn mặt đẹp bức người của Lâm Hàn chìm đắm trong tình dục, bất giác cảm thấy kiêu ngạo. Lão tử đi khắp trời nam đất bắc, gặp không ít mỹ nhân đâu, nhưng đều không so được với nam nhân của lão tử!

Lâm Hàn chú ý đến ánh mắt mê mẩn của Lạc Diên, vui vẻ hôn lên mi mắt của y. Bây giờ Lạc Diên đã quen thuộc với chuyển động nóng bỏng ở bên dưới. Đôi khi cự vật còn ma sát qua điểm nào đó, làm khoái cảm nhỏ vụn dâng lên, tiểu Diên phía trước ngẩng cao đầu. Nhưng dần dần y cảm thấy chưa đủ, hông liền chủ động đong đưa, muốn sung sướng nhiều hơn nữa. Lâm Hàn ngay lập tức rất phối hợp mà tăng tốc độ đâm rút. Đột nhiên cự vật đụng mạnh vào một điểm, làm Lạc Diên bật ra một tiếng ngân dài. Hắn nhớ kỹ, nhanh chóng điều chỉnh góc độ, tập trung mạnh mẽ nghiền ép miếng thịt mềm. Ban đầu Lạc Diên còn cố cắn chặt răng, có điều khoái cảm cứ liên tục theo sống lưng chạy lên não làm ý thức của y tan biến. Cuối cùng y mất kiểm soát rên lớn: "A...a...ha nơi đó, nơi đó thoải mái,... nhanh một chút... a Minh, Minh Kỳ ca ca...". Hai chân y vòng lên quấn chặt lấy eo hắn, muốn càng nhiều hơn.

Lâm Hàn nghe được rên rỉ phóng đãng ngọt nị, ngay lập tức không chần chừ điên cuồng đâm rút, mỗi lần đâm vào đều mạnh đến mức như muốn đem cả hai túi trứng cũng nhét vào trong. Một tay hắn nắm eo y luật động, tay kia cùng y mười ngón đan xen. Lâm Hàn cũng không quên dùng miệng phục vụ nhũ châu đỏ bừng đang bị vắng vẻ. Cả gian phòng tràn ngập âm thanh thân thể va chạm cùng tiếng nước nhớp nháp.

Mãnh liệt một hồi, Lạc Diên rốt cuộc chịu không nổi, cả người vô lực lắc lư theo chuyển động của Lâm Hàn, hai tay nắm chặt khăn trải giường, sướng đến ngón chân cũng cuộn lại. Y không nói nổi câu chữ hoàn chỉnh nữa, chỉ có thể đứt quãng rên rỉ: "A... a... đừng... dừng lại, A Hàn... không được... sắp, sắp hỏng rồi... không chịu được... ca, ca ca... Minh Kỳ ca ca... muốn, muốn bắn...".

Lâm Hàn duy trì luật động, mỗi lần đều đâm đến nơi sâu nhất bên trong, nghiêng đầu thì thầm vào tai Lạc Diên: "Thiếu Vũ, chờ một chút, cùng ta...". Mạnh mẽ đâm rút mấy chục lần nữa, Lạc Diên cuối cùng đã đến giới hạn, cao giọng kêu lớn một tiếng, phân thân co rút bắn ra bạch trọc mãi không ngừng được. Tràng đạo phía sau xoắn chặt, ép Lâm Hàn không duy trì được nữa, vọt thật sâu vào bên trong, chất lỏng nóng bỏng bắn mạnh vào thành dũng đạo, khiến thần trí của y hoá thành một mớ hồ nhão.

Lúc cự vật của hắn rút ra, phía sau Lạc Diên vô thức co rút, dường như luyến tiếc cảm giác được lấp đầy. Miệng nhỏ vẫn chưa thể đóng lại, hỗn hợp chất lỏng chảy xuống, thân dưới một mảnh lầy lội. Y chỉ nghĩ đến thứ đang chảy ra là gì liền xấu hổ muốn chết.

Lâm Hàn rút chiếc khăn trải giường đầy vết bẩn ném xuống đất, lấy chiếc chăn trải tạm lên, nằm xuống bên cạnh Lạc Diên, khẽ hôn lên trán y: "Muộn rồi, ngủ đi. Ngày mai sẽ giúp ngươi tẩy rửa sạch". Lạc Diên xấu hổ đỏ mặt vùi đầu sâu vào ngực hắn, mệt mỏi nên chỉ thoáng chốc liền thiếp đi. Lâm Hàn mỉm cười, tình cảm trong mắt đong đầy đến muốn hoá thành thực thể, cẩn thận vòng tay ôm ái nhân vào lòng.

Một đêm mộng đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro