Chương 56: Có thể gỡ xuống cho tôi được rồi chứ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Viện không nói gì, người đàn ông trung niên thúc giục thư ký xin lỗi, dù không cam lòng nhưng cô ta vẫn chỉ có thể đỏ mắt xin lỗi. Nhìn bộ dáng uất ức kia khiến Tư Viện cũng cảm thấy mình hơi quá quắt.

Cô không so đo nữa, nguyên một bữa cơm hoàn toàn không quan tâm hai người đàn ông nói chuyện gì. Ngược lại giống như chú ong mật nhỏ, dưới sự ám chỉ liên tục của Ôn Đình Sơn, bận rộn gắp thức ăn vào bát hắn, hầu hạ hắn ăn cơm.

Nếu không phải trên người vẫn còn đang đeo đai trinh tiết thì cô chỉ muốn lật bàn chạy lấy người.

Tư Viện biểu hiện vô cùng tốt đẹp, kết thúc bữa cơm, cô mệt mỏi lên xe. Trở lại tính cách bình thường rồi quay sang nhìn Ôn Đình Sơn: "Ôn tiên sinh, có thể gỡ thứ đó xuống cho tôi được rồi chứ?"

Ôn Đình Sơn ngắm nghía tay cô, hiển nhiên đối với biểu hiện của cô rất vừa lòng. "Nói tôi nghe xem, tên quản lý kia với tôi ai đẹp hơn?"

Tư Viện sững sờ hồi lâu, cho đến khi nhìn thấy giá lạnh trong mắt Ôn Đình Sơn, cô mới giật mình giả vờ mỉm cười: "Tất nhiên là Ôn tiên sinh đẹp, anh ta làm sao có thể so sánh với ngài được. Ngài là ngôi sao trên bầu trời, còn anh ta bất quá chỉ là cỏ dại trên mặt đất mà thôi."

Ôn Đình Sơn vừa lòng cười rộ lên, bàn tay không thành thật bắt đầu lần mò, sờ vào quần lót đã ẩm ướt của cô, ác ý ấn hai cái. Tư Viện hít sâu một hơi, nhịn đau đẩy hắn ra: "Ôn tiên sinh, xin anh đấy."

Ôn Đình Sơn không chịu, đè cô dưới thân, hung ác cúi xuống hôn.

Xe chạy băng băng trên đường, Ôn Đình Sơn lột sạch sẽ quần áo cô, ở trên xe hung hăng làm cô một hồi. Khi về đến nơi, hắn ôm cô cả người trần trụi bước xuống xe.

Tư Viện sắp phát điên: "Xin anh, đừng như vậy được không."

"Sợ cái gì, tôi sẽ không để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy thân thể của em đâu." Tư Viện không hiểu vì sao hắn lại có sức lực lớn như vậy, nhẹ nhàng bế cô cả một đoạn đường tiến vào biệt thự.

Bên trong trang viên im lìm, đừng nói có người, ngay cả một con côn trùng còn không có. Nhưng cô vẫn vùi đầu vào trong lồng ngực hắn, né tránh camera giám sát.

Ôn Đình Sơn một mạch đưa cô về tận phòng rồi ném mạnh lên giường.

Tư Viện nóng lòng muốn đi xuống, Ôn Đình Sơn lại phủ người lên.

"Mễ Lạc sẽ trở về." Đây là phòng của bọn họ, mấy chuyện này chỉ có loại tiểu tam vô liêm sỉ mới làm, cô không muốn mình mang cái danh hiệu đấy trên người đâu.

Ôn Đình Sơn không thèm để ý, tách hai chân cô ra ý muốn tiếp tục.

Đúng lúc này, Tư Viện cảm thấy có một luồng nhiệt trào ra, cảm giác quen thuộc khiến cô nhìn xuống, quả nhiên, bà dì tới rồi.

Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, nghĩ mình được giải thoát rồi, nhưng lại thấy Ôn Đình Sơn nhìn chằm chằm phía dưới của cô một cách kỳ lạ.

"Ôn.... Ôn tiên sinh..."

Ôn Đình Sơn ngẩng đầu lên, không chút do dự xuống giường, để cô rời đi.

Tư Viện cho rằng hắn chán ghét kinh nguyệt, cảm thấy không sạch sẽ, hoảng loạn xuống giường chạy về phòng mình, đi vào phòng tắm tắm rửa. Máu đỏ hòa vào nước nóng chảy xuống cống thoát nước. Cô không biết rằng, trong không khí lúc này đều là mùi hương đặc biệt.

Ôn Đình Sơn ngồi trước màn hình, nhìn Tư Viện tắm gội thay quần áo, uống một hơi cạn sạch máu trong ly rượu đỏ.

Vừa rồi nhìn thấy kinh nguyệt, suýt chút nữa hắn không khống chế được mà hút máu cô. Biểu hiện mất kiểm soát như thế này khiến hắn không vui chút nào. Người phụ nữ này dường như có quá nhiều sức ảnh hưởng đến bản thân hắn.

Hắn cho rằng tang dược chính là nguyên nhân, thứ này quả nhiên còn nguy hiểm hơn những gì hắn biết.

Quản gia ngửi thấy được mùi máu tươi, hương thơm đặc thù trong không khí làm hắn mê say hít một hơi thật sâu, ngay sau đó lập tức lộ vẻ nguy hiểm. Hắn mở bộ đàm, ra lệnh cho bên an ninh: "Kích hoạt hệ thống an ninh ở mức cao nhất, bất kể ma thú lạ nào xông tới, giết chết bất luận tội."

Khi Tư Viện đi xuống tầng, thấy quản gia cùng những người trong trang viên có chút quái lạ, tất cả đều đang đeo mặt nạ phòng độc. Cô nghi hoặc nhìn về phía Ôn Đình Sơn, ho khan một tiếng, hỏi hắn: "Lạc Lạc đâu, sao lại không có ở nhà?"

"Cô ấy đi du lịch rồi, phải vài ngày nữa mới về thưa cô." Quản gia trả lời thay cô, đặt đồ ăn nhẹ xuống rồi vội vàng rời đi.

Tư Viện cảm thấy hơi lạ, nhưng rất nhanh đã bị bánh Macaron trên bàn hấp dẫn. Mấy món tráng miệng nhỏ dễ thương với màu sắc tươi sáng như vậy quả thực là sở thích của mọi cô gái. Cô không khỏi cầm lên một cái vị chocolate, nhẹ nhàng cắn một miếng, thỏa mãn liếm liếm môi.

Hương vị chocolate béo ngậy, kết cấu mềm mịn, đây là loại bánh Macaron ngon nhất mà cô từng ăn.

Ôn Đình Sơn uống trà, ánh mắt nóng rực nhìn cô.

Tư Viện cảm thấy không được tự nhiên, cũng không biết nên nói gì, bèn cầm mấy cái bánh rồi đi lên tầng để lấp đầy bụng.

Lần này, quái lạ là Ôn Đình Sơn không giữ cô lại.

Cô rõ ràng cảm giác được, ánh mắt người đàn ông này nhìn mình quả thực như muốn thiêu cháy cô đến nơi, vậy tại sao lại không làm gì cả?

Tư Viện cho rằng, chắc hẳn là kỳ sinh lý của cô đã gây cản trở hắn.

Lần đầu tiên cô vui sướng vì kỳ sinh lý đến như vậy.

Ôn Đình Sơn nhìn đồ ăn ngon miệng đang vội vàng chạy trốn, uống thêm một ngụm trà để kìm nén ham muốn bốc đồng xuống. Ngay sau đó ra lệnh cho quản gia: "Mấy ngày này đừng để cho Mễ Lạc trở về."

Quản gia gật đầu, không hỏi nguyên do.

Thời điểm Mễ Lạc nhận được điện thoại là khi cô ta đang ở khách sạn lêu lổng cùng người mẫu.

Người mẫu ngoại quốc này rất tuấn tú, có vài phần giống Ôn Đình Sơn, khiến cô ta quyến luyến đến mức không chút do dự câu dẫn. Lúc này, người mẫu đó đang dùng côn thịt thô dài hung hăng xỏ xuyên dưới thân cô ta, nhưng Mễ Lạc vẫn thấy còn chưa đủ, cô ta quay đầu, dâm đãng mị hoặc anh ta: "Đánh vào mông em đi, dùng sức một chút."

Người mẫu hiểu ý cười, giữ chặt eo cô ta, vừa đánh mạnh vào mông cô ta vừa dùng sức ra vào bên dưới.

Mễ Lạc tưởng tượng ra Ôn Đình Sơn, lớn tiếng kêu lên dâm đãng.

Thậm chí còn yêu cầu người mẫu bóp chặt cổ cô ta, khiến cô ta cảm thụ khoái cảm đến nghẹt thở.

Một hồi dục vọng qua đi, cô ta đọc tin nhắn của quản gia, khinh thường cười lạnh.

Cũng không biết trang viên xảy ra chuyện gì, vậy mà lại ra lệnh cô ta không cần trở về.

Cô ta suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Tư Viện.

"Viện Viện, cậu tan làm chưa?"

Tư Viện khẩn trương ngồi dậy, nhìn xung quanh, rõ ràng trong phòng không có người, nhưng cô vẫn hoảng sợ hạ giọng. "Chưa.... Vẫn chưa, làm sao vậy?"

"Không có gì đâu, chỉ là nhớ cậu thôi à, định rủ cậu ra ngoài đi shopping với mình." Mễ Lạc mềm mại làm nũng.

Tư Viện buột miệng thốt ra: "Không phải cậu đi du lịch rồi sao?"

Mễ Lạc sửng sốt: "Sao mà cậu biết được?"

Hai người đồng thời rơi vào im lặng.

Tư Viện: "Mình về trang viên lấy chút đồ, nên mới biết được từ quản gia." Cô không định nói dối.

Mễ Lạc ừ một tiếng: "Đúng vậy, ha ha ha, coi mình này, tự dưng lại nghĩ rủ cậu đi chơi, quên mất là mình đang ở ngoại thành." Quả nhiên là đang ở trang viên, tiện nhân.

Hai người mang trong mình tâm tư khác nhau cúp máy, Mễ Lạc gấp gáp gọi điện cho Simon.

"Simon, khi nào anh rảnh, em muốn mời anh bữa cơm, có được không?"

Đột nhiên nhận được điện thoại của nữ thần, Simon thụ sủng nhược kinh⁽¹⁾. Lời nói ra lắp ba lắp bắp không rõ ràng, vòng vo mãi mới nói đồng ý.

Mễ Lạc ghét bỏ cúp máy, người mẫu lại lần nữa đè lên người cô ta: "Bảo bối, chúng ta làm thêm một lần nữa?"

Mễ Lạc nhìn đôi mắt xanh thẳm của anh ta, lại coi anh ta là Ôn Đình Sơn, tiếp tục đắm chìm trong biển dục vọng.

Tư Viện ở trên giường trằn trọc khó ngủ, bèn nhắn tin cho giáo sư Hồ, định hỏi han một chút về kết quả kiểm nghiệm như thế nào, tới gần vấn đề về sự sống và cái chết.

Kết quả là đến khi cô đã chìm vào giấc ngủ rồi nhưng vẫn chưa nhận được hồi âm.

⁽¹⁾ Thụ sủng nhược kinh: Được yêu mà lo sợ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro