Chap 35: Triết Ngọc qua Mỹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Hiên bất ngờ với lời nói của Triết Ngọc, cô nói chuyện này với anh một cách đột ngột như đã tự mình tính toán từ lâu.

- Sao em đi đột ngột vậy?

Triết Ngọc quay người lại, tay choàng qua cổ anh, với ánh mắt u buồn.

- Em qua thăm ba...

Triết Ngọc thực không muốn anh phải để tâm chuyện này vì cô chỉ định bay qua Mỹ vài ngày như một chuyến công tác cô thường đi.

- Em với ba hình như có quan hệ không tốt đúng không?

Sau bữa ăn, Mạc Hiên đã chủ động để ý đến cuộc nói chuyện giữa cô và Uyển Dư, anh đã cảm nhận được sự không bình tĩnh trong lời nói của cô.

- Đâu có... Quan hệ của hai cha con em rất tốt mà.

Triết Ngọc không muốn anh biết nhiều về hoàn cảnh của cô, sẽ chỉ khiến anh phải lo lắng thêm. Gia đình cô vốn dĩ rất hỗn loạn không thể khiến thêm một người cũng phải bận tâm vì nó.

- Em đừng...

Chưa nói hết câu Triết Ngọc đã ngẩng đầu lên hôn vào môi anh một nụ hôn nóng bỏng, Mạc Hiên nhanh chóng trở thành thế chủ động, anh nâng đầu cô ấn vào sâu hơn. Hai người đã có một nụ hôn vô cùng mãnh liệt.

Mạc Hiên bắt đầu thò xuống ngực cô mà xoa nắn nhưng nhanh chóng đã bị Triết Ngọc ngăn cản vì nếu làm tình giờ này thì cô sẽ không về nhà nổi mất.

- Đừng... Để sau khi em về nhá.

Mạc Hiên vô cùng hụt hẫng nhưng nếu cô không muốn thì anh cũng không thể ép buộc. Anh muốn tôn trọng người phụ nữ này, tình yêu càng lớn thì ham muốn của cả hai cũng nhanh chóng hoà hợp lại làm một.

- Vậy khi nào em về...?

Mạc Hiên muốn biết khi nào cô về, nếu lâu quá anh thực sẽ nhớ cô lắm, cách xa một chút là anh đã thấy mong ngóng hình bóng ấy vậy mà lần đi lại đi xa như vậy thực sự làm hao tổn tâm trí của anh.

- Khoảng 1 tuần...

Triết Ngọc nhanh tay vòng qua eo anh ôm thật chặt, tựa đầu mình lên ngực anh nói nhỏ. Hương thơm từ người anh lan tỏa thật dễ chịu khiến cô từ từ nhắm mắt hưởng thụ.

- Lâu quá vậy... Hay anh đi cùng em.

Mạc Hiên thực sự không nỡ xa cô lâu như vậy, tuần trước cô và anh cũng gặp nhau không ít mà khi gặp được cô liền nhanh chóng nhào vào cô mà làm, khoảng thời gian này không biết anh phải sống sao.

- Không được đâu... Anh còn công việc em không thể cản trở anh được.

Triết Ngọc thực sự không muốn vì chuyện riêng của mình mà ảnh hưởng đến công việc của anh. Ở công ty cũng rất nhiều việc vì anh mới đảm nhận công trình mới nếu đi theo cô thì anh sẽ không có thời gian làm việc.

- Chẳng nhẽ em để anh cô đơn một mình sao...

Mạc Hiên nũng nịu nhìn cô, hóa ra cũng có lúc anh làm trò trẻ con này trước mặt người khác. Triết Ngọc xoa đầu anh một cái nhưng khổ nỗi anh cao hơn cả một cái đầu nên cô phải cố gắng kiễng chân.

- Ngoan ở nhà chờ em... Thôi em về đây.

Triết Ngọc buông tay anh ra nhưng không được, Mạc Hiên đã ghim chặt tay không cho cô thoát ra khỏi vòng tay to lớn của anh.

- Buông ra để em còn đi...

Mạc Hiên không nói gì mà chỉ đưa má mình ra để chỉ cô phải hôn anh. Triết Ngọc bật cười rồi kiễng lên hôn má anh nhưng Mạc Hiên đã đoán được quay mặt lại rồi khóa chặt môi cô.

Triết Ngọc, Mạc Hiên bước xuống nhà. Cô lấy túi xách, đồng thời cởi chiếc tạp dề rồi dặn mấy người giúp việc thật kĩ.

- Mọi người ngồi ăn đi... Em có việc phải về trước rồi. Các món chiên thì các chị làm nóng lại còn mấy món nước thì để ý giữ nóng liên tục nhé vì Mạc Hiên luôn thích đồ nóng hổi.

- Cảm ơn phu nhân...

Mạc Hiên hài lòng với thái độ của cô, anh phải nhanh cưới cô về làm vợ mới được chứ không để lâu lại bị cướp mất thì tiếc mà chết mất.

Anh tiễn cô ra đến cửa, mặc dù đã nói muốn đưa cô về nhưng nhất quyết Triết Ngọc không đồng ý, cô không muốn anh đi làm về mệt mỏi còn phải lái xe đưa cô về nhà.

Về nhà Triết Ngọc đi vào bếp lấy mì ra nấu, chuẩn bị nấu một đống đồ ăn thịnh soạn mắt tận 2 tiếng cuối cùng phải ăn mì gói đúng là số nhọ mà. Kiều Nhi từ trên lầu đi xuống ,cô đi lấy nước thì nhìn thấy Triết Ngóc vẫn mặc nguyên bộ đồ công sở đang hí húp húp bát mì.

- Tưởng qua nhà Mạc Hiên ăn tối cơ mà sao ngồi đây húp mì thế này.

- Đừng nhắc nữa... Người ta bận đi ăn với em gái nuôi nên tao đành ngồi đây ăn mì thôi.

Triết Ngọc hậm hực cầm chiếc đũa trên tay đập mạnh xuống bát, càng nhắc càng tức giận.

- Con bé Linh Dương á.. Trưa ăn mà tối cũng ăn, khỉ thật.

Kiều Nhi chửi thề một câu, cô đã thấy chuyện này có vẫn đề vậy mà bạn cô vẫn để nó tiếp tục diễn ra.

- Tao quát Mạc Hiên một trận rồi... Chắc anh ấy cũng sẽ không làm vậy nữa.

Kiều Nhi kéo ghế đến cạnh cô trò chuyện. Triết Ngọc mồm nói mà mặt cứ lườm cái gì đó khiến ai đó tưởng đang lườm mình.

- Cất cái mắt vào... Ăn mì đi, mà quả thật con này được nước mà làm tới... thấy mày không đả động là liền sấn tới.

- Cứ xem xem nó còn định làm gì nữa... Ra mặt sớm quá cũng không tốt.

Triết Ngọc ăn mì tiếp, sau đó Kiều Nhi lên giúp Triết Ngọc soạn đồ. Lần này qua Mĩ Kiều Nhi không đi cùng vì cô phải lo chuyện ở công ty vì vậy quyết định đưa những nhân viên ưu tú tràn đầy khí chất mạnh mẽ đi theo bảo vệ Triết Ngọc.

- Lão đại chắc hẳn đã lập di chúc rồi..

Kiều Nhi vừa gấp quần áo vừa nói khiến Triết Ngọc tâm trạng trở nên tối sầm.

- Ông ấy cũng tuổi cao rồi.. Việc lập di chúc cũng là chuyện sớm hay muộn thôi.

Kiều Nhi lại gần cô, Triết Ngọc luôn tỏ ra vô tâm với ba mình nhưng chỉ có cô biết Triết Ngọc vẫn luôn giấu diếm tình cảm này. Lần nào lâm bệnh, Triết Ngọc lại bay qua nhưng cô không ra mặt, mà chỉ đứng từ xa nhìn từ phía ngoài phòng bệnh rồi lẳng lặng rồi đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro