Chương 2: Đừng cắn nữa mà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này cô giống như một vật chứa, ngón tay Nhậm Tu Viễn vẫn ở bên trong cô thọc vào rút ra. Tô Dao bị địt tới thần hồn điên đảo, ngoại trừ khoái cảm mà Nhậm Tu Viễn mang lại thì cô không còn cảm nhận được thêm gì nữa.

Không được, đừng... dừng lại, không thể cắm thêm được nữa....

Nhậm Tu Viễn vẫn như cũ đem một ngón tay nữa cắm vào, ba ngón tay ở bên trong lồn nhỏ đồng thời ra vào liên tục. Bỗng ngón tay ở bên trong lồn nhỏ đột nhiên rút ra, thay vào đó bắt lấy cặp vú to tròn của cô mà liếm láp.

Bàn tay to đùa bỡn vú, đầu lưỡi điên cuồng làm loạn khiến cả người cô mê loạn không thôi.

Bỗng nghe thấy câu hỏi từ trước ngực truyền đến: "Mau nói, hiện tại anh đang làm gì?"

Giọng nói lạnh lùng kết hợp với hành động dâm loạn.

Cô không thể trả lời, chỉ theo bản năng mà lắc đầu, không ngờ lại bị anh trừng phạt gấp đôi.

Nhậm Tu Viễn cắn đầu vú của cô!

Hai hàm răng nhẹ nhàng cọ xát đầu vú kiều nộn, tuy có hơi đau nhưng lại càng thêm tê dại.

Tô Dao bị Nhậm Tu Viễn đùa bỡn, cả người mềm nhũn ngã xuống.

Đầu óc như muốn nổ tung, chỉ có thể gian nan mở miệng: "Mút... mút đầu vú..."

Âm thanh kiều diễm mang theo tiếng nức nở nho nhỏ càng khiến anh gấp gáp muốn chà đạp cô khóc lớn hơn.

Nhậm Tu Viễn một bên cắn vú bên trái của cô, tay phải cũng không quên chăm sóc nơi còn lại, tỏ vẻ không đúng:

"Em phải nói, anh đang ăn núm vú dâm đãng của em".

Cô thật sự phải nói như vậy sao?

Rõ ràng cảm thấy rất thẹn, nhưng lại không có cách nào chống cự lại hormone giống đực đang nồng đậm khống chế.

Tô Dao rốt cuộc cũng chịu thua mở miệng, thanh âm nức nở mang theo giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào không dễ phát hiện.

"Là anh... là anh đang cắn núm vú dâm đãng của em... hu hu..."

Lời nói còn chưa dứt, Nhậm Tu Viễn không thể nhẫn nhịn được nữa, mút mạnh vào đầu vú của cô.

Sau đó lại nâng cằm cô lên, hôn xuống một cách dịu dàng. Đầu lưỡi hai người quấn quýt không rời, môi răng giao nhau như ẩn như hiện.

Nước miếng không kịp nuốt xuống, theo cằm chảy xuống khe ngực, làm ướt cả hai luồng vú trắng nõn.

Trước ngực một mảnh thủy quang sáng lấp lánh, rơi vào trong mắt anh càng trở nên ngon miệng khó cưỡng.

Rốt cuộc cho đến khi cô thở không nổi nữa, Nhậm Tu Viễn mới buông tha.

Lại không nghĩ tới, anh đột nhiên bẻ hai chân cô ra, cả người hạ thấp xuống.

Hô hấp ấm áp của anh ngày càng gần đến lồn nhỏ đang khép mở không ngừng.

Tô Dao sửng sốt, chẳng lẽ anh muốn...?

Một thứ ướt át ấm áp đang đẩy môi âm hộ ra, cố chen vào lồn cô một cách thô bạo..

Thứ gì đang lấp đầy lồn nhỏ của cô, thật thoải mái, thật trướng.

Tiếng nước nhớp nháp tiếp tục vang lên theo chuyển động của đầu lưỡi người đàn ông ra vào trong không ngường trong lồn.

Nghe được tiếng nước chảy, cả người Tô Dao tê dại, không kìm chế được mà vặn vẹo.

Cô làm sao vậy?

Thật thoải mái...thật muốn cho đầu lưỡi kia đi vào sâu hơn...

Nhậm Tu Viễn như biết được suy nghĩ của cô, hai ngón tay thon dài càng không lưu tình căng lồn nhỏ ra hết mức.

Đầu lưỡi tiến vào thật nhanh, ra ra vào vào, quét ngang qua từng ngóc ngách. Như là đang thăm dò vùng đất bí ẩn của chính mình.

Lồn nhỏ của cô, từ trong ra ngoài đều là của Nhậm Tu Viễn anh.

Ít nhất, hiện tại Nhậm Tu Viễn cho là như vậy.

Càng quá mức hơn chính là, anh há to miệng dán ở môi âm hộ, vừa hút vừa liếm, đem hai cánh môi lôi ra, cuốn vào trong miệng đùa giỡn không thôi, hút ra càng nhiều dâm thủy.

Cô bật khóc.

Vẻ mặt đầy mê man, trên gương mặt cô giờ đây ướt đẫm nước mắt, tẩm thủy quang.

Nhậm Tu Viễn đem cô liếm đến cao trào.

Hai chân bị bắt mở rộng ra, cả thân mình như vô thức mà co rút lại.

Lồn nhỏ phấn nộn giờ đây như một con suối phun vào miệng anh từng ngụm lại từng ngụm dâm thủy, đều bị anh uống sạch vào bụng.

Dâm thủy không ngừng men theo chiếc cằm ưu nhã của anh chảy xuống.

Nhậm Tu Viễn lúc này lại mang theo vẻ dụ hoặc trí mạng đối với cô.

Lạnh lùng nhưng cũng đầy hấp dẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro