10. SOS! Kẹt trong thang máy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: JennyS
——————————
Bối cảnh hiện đại.
Khi mang thai sẽ hình thành một tử cung tạm thời, cổ tử cung gắn vào tràng đạo. Lúc sinh nở, em bé sẽ chui qua cổ tử cung (cung khẩu) => vào sản đạo (tràng đạo) => ra ngoài qua lỗ đít. (Ko có bướm)
Dirty old man, có mây mưa rải rác.
————————————-
Chèn tấm ảnh để dễ hình dung nha.

Đã hơn 8 giờ tối, giám đốc Trần mệt mỏi tắt máy tính sửa soạn ra về. Lão bước vào thang máy, nhấn tầng hầm B1, lúc cánh cửa đóng lại, lão thấy bản thân phản chiếu trên vách kính sáng bóng: một ông chú trung niên xấp xỉ 50 tuổi với mái tóc muối tiêu và bộ vest đắt tiền không che được bụng bia.

"Ting!"

Thang máy đang đi xuống đột ngột dừng lại, chàng trai đứng chờ ở ngoài có vẻ bất ngờ khi thấy lão Trần.

- Vào đi, tôi tưởng công ty chỉ còn tôi. Cậu là nhân viên mới à?
- Dạ, con đang thử việc.

Lưu Nhật nhất thời lúng túng không biết xưng hô thế nào, giám đốc Trần đáng tuổi cha cậu, nhưng xưng "con" chẳng khác gì bảo ổng già, mà xưng "em" thì càng kì cục, may mắn thay lão có vẻ không để ý tiểu tiết. Sự thật đúng là vậy, vì tầm mắt lão kín đáo quét một vòng quanh bụng Lưu Nhật thầm đánh giá: "Mẹ khiếp, to thật!"
Hàng cúc sơ mi bị căng như sắp đứt, qua lỗ hở thấy mảng da thịt trắng bóc, vạt áo ôm sát bụng chật ních, chính giữa còn lồi lên một nhú nhỏ, hẳn là nút rốn.

Bỗng nhiên đèn chớp tắt, thang ngắc ngứ khựng lại rồi như tuột xích rơi nhanh xuống một đoạn trước khi dừng hẳn. Toàn bộ sự cố chỉ vỏn vẹn 7-8 giây nhưng hậu quả nặng nề. Lưu Nhật loạng choạng sắp ngã, giám đốc Trần hào hiệp đỡ lưng cậu thế là cả hai cùng té oạch xuống sàn, thân hình nặng nề của cậu đè lên cơ thể già nua kia, trong phút chốc không ai đứng dậy được. Giám đốc Trần không mảy may hoảng hốt, còn lén lút thò tay sờ soạng sườn bụng bầu mà lão tăm tia từ nãy giờ.

- Cậu không sao chứ?
- Dạ, à, dạ vẫn ổn.

Đèn thang máy chập chờn, giám đốc Trần thấy sắc mặt nhân viên mới đang lôm côm bò dậy không được tốt lắm, chẳng biết bị doạ sợ hay bị thương, giọng cậu đáp lời cũng khẽ run rẩy. Lão vươn tay tính giúp cậu ngồi xuống sàn, nhưng sờ trúng một mảng ẩm ướt, chưa kịp nghĩ ngợi đã thấy Lưu Nhật mất thăng bằng. Lần này lão vững vàng tiếp được cậu, còn cẩn thận phủ tay che chở bụng bầu to tướng. Lưu Nhật "ưm" một tiếng rất nhỏ, nhưng chọc thẳng vào tai giám đốc Trần khiến tâm tình lão ngứa ngáy. Nhất thời trong thang máy một mảng tĩnh lặng, hai người thân mật kề cận, hơi thở đan xen quyện vào nhau, dưới tay lão Trần, bụng Lưu Nhật dần gồng cứng. Cậu chẳng để ý tư thế mờ ám kì lạ của mình và giám đốc, bụng cậu đau tê tái, toàn thân run bần bật như thú nhỏ bị ngược đãi.

- Ối vỡ rồi, cậu sắp sinh?

Lão đoán mò nhưng giọng điệu lại chắc nịch, dù bại hoại tới đâu cũng không thể dày vò sản phu mắc đẻ được. Chuông cứu hộ nhấn không phản hồi, điện thoại cả hai đều mất sóng, lão gọi khàn cả giọng hơn 15 phút cũng không ai đáp, cuối cùng đành chấp nhận sự thật.

- Chúng ta bị kẹt ở đây rồi, phải đợi đến sáng mai.

Thấy Lưu Nhật quần áo xộc xệch, mặt mày trắng bệch, lão nhất thời tốt bụng đế thêm:

- Yên tâm, tôi không để nhân viên của mình xảy ra chuyện ngay tại công ty.

Tư thái cam đoan chắc chắn, âm điệu bình thản lạ lùng trấn tĩnh Lưu Nhật rất tốt. Cậu ngẩng đầu nhìn lão, đôi mắt ươn ướt có tia ỷ lại vào bậc cha chú càng làm lão mủi lòng, nói năng cũng nhỏ nhẹ hơn.

- Cởi quần ra đã, xem sản khẩu thế nào rồi.
- Vâng giám đốc.

Đũng quần tây ẩm ướt, quần lót càng nhiễu nhại hơn, gần như trong suốt dính chặt nơi tư mật, phác hoạ đường nét con cặc mềm rũ cùng túi trứng be bé, phía sau thít sát khe mông.
Điện thoại mất sóng dùng như đèn pin, lão quỳ rạp người, đỏ mắt săm soi lỗ đít sản phu hồi lâu, đưa ngón trỏ gãi vài cái rồi chọt vào, lập tức lún sâu trong động thịt mềm mại ấy. Lưu Nhật thoáng đờ người nhưng im ỉm không phản kháng khiến giám đốc Trần bạo dạn hơn hẳn, chụm ba ngón tay cùng lúc đâm vào.

- Ưm... giám.. giám đốc~

Lưu Nhật muốn ngăn ông lại, nhưng lời ra khỏi miệng mềm mại lạ lùng, hệt như nũng nịu đòi chịch, cậu xấu hổ cắn môi không dám hó hé gì, càng làm ổng tác quai tác quái.
Ban đầu lão già dê chỉ thấy mới lạ nên muốn sờ thử, ai ngờ càng mân càng ghiền, bên trong ấm nóng ẩm ướt, vách thịt co bóp liên hồi, tưởng tượng đút cặc vào sẽ sướng biết mấy. Lão vắt óc suy nghĩ, ánh mắt sỗ sàng nhìn chòng chọc cậu nhân viên.

- Ối vỡ rồi, em bé không đợi được đến sáng mai đâu, mà lỗ đít em bón quá, chẳng biết bao giờ mới mở đủ để rặn, tôi sợ lâu lắc bé ngộp thở.
- Vậy...vậy phải làm sao? Hức...hức... giám đốc.. ngài.. ngài cứu với..ư...

Nước mắt ầng ậng chực chờ rơi trên gương mặt non choẹt, nhìn là biết ít trải đời, dễ bị dụ, lão vờ vịt tiếp lời,

- Tôi từng thấy sản phu bị hẹp đường sinh, bác sĩ phải dùng dụng cụ nong ra. Ngặt nỗi ở đây không có gì cả.

Lời bịa trăm chỗ sơ hở, nhưng chàng trai trẻ vừa đau vừa sợ lại tin răm rắp, lo lắng nhìn lão thở dài thườn thượt, lục cặp xách, lẩm bẩm,

- Chà, phải chi có vật gì vừa dài, vừa thô, đâm vào thọc ngoáy chục cái nong rộng thì hay phải biết.

Nghe lão diễn tả nhất thời Lưu Nhật gượng đỏ mặt, lỗ đít sắp đẻ len lén co rút vài cái, cậu thầm mắng mình không có tiền đồ, mới bị mấy ngón tay móc một chút đã nứng địt, bất quá ngoài con cặc độn một khối phồng ngay đũng quần ông giám đốc, thì cậu chả nghĩ được vật gì khác thoả yêu cầu lão nói cả.
Cơn đau lúc này lại râm ran dấy lên, Lưu Nhật nhíu mày, ngồi ngả nghiêng, tay muốn chống xuống sàn lại vô tình đè lên đũng quần dựng thành túp lều kia.

- Ư...đau.. đau quá... a...

Lưu Nhật rên khe khẽ như mèo kêu, ở trong thang máy đóng kín chật hẹp, âm thanh vang lên rõ ràng chọc ngứa lòng người. Giám đốc Trần nhận được tín hiệu xanh, bèn ôm người đẹp vào lòng thân sĩ dỗ dành, xoa bụng cho cậu, tiện thể cởi luôn hàng nút vướng víu. Phần bụng tròn vo trắng nõn có vài vết rạn hồng nhạt bên hông, lỗ rốn lồi lên nhìn như núm vú thứ ba. Lão chưa từng thấy bụng bầu nào đẹp như thế, nhịn không được mân mê sờ nắn, áp má vào chà lên làn da mịn màng đó. Mũi lão vô tình quẹt trúng nút rốn khiến sản phu hơi run rẩy, với kinh nghiệm tình trường lão luyện, giám đốc Trần biết ngay đây là điểm mẫn cảm của cậu, ngay lập tức thè lưỡi liếm thử. Quả nhiên, Lưu Nhật run lên bần bật, hơi lùi về sau, nhưng lão già sấn tới, một tay đỡ lưng cậu chặn lại, tay kia tiếp tục móc khuấy lỗ đít mắc đẻ.
Giám đốc Trần coi nút rốn như núm vú mà bú liếm đùa bỡn đủ kiểu, khi mút khi nhai, chọc cho Lưu Nhật rên ư ử, động nhỏ xoắn vặn cắn chặt ngón tay, dần dà ứa nước dâm đọng một vũng trên sàn giữa háng Lưu Nhật.
Ban nãy chạm vào đã biết nó to, nhưng cậu không ngờ cặc lão lại chất lượng đến vậy, nó dài sọc gân guốc cương cứng ngắt, màu tím sậm trông rất hung hăng. Lúc đầu khất to như quả trứng kia chạm vào lỗ đít Lưu Nhật, cậu bị độ nóng hầm hập doạ sợ, mép đít khẩn trương mấp máy hệt cái miệng nhỏ háo hức muốn nếm thử xúc xích.
Giám đốc Trần rất thích vẻ mặt vừa sợ vừa thèm thuồng này của cậu, lão tự hào hẩy hông đẩy cặc vào, phá vỡ tầng tầng lớp lớp vách thịt mềm nước.

- Aaaaa... lớn quá..lớn.. ư... nghẹn chết em... ưmmm~....ÁAAAAAA!!

Càng đâm sâu càng ghiền, bốn phía ẩm ướt trơn nhẵn co bóp đều đặn làm lão sướng phê người, nhịn không được nắc mạnh đâm lút cán. Lưu Nhật ngửa cổ rên lớn, ngón chân co quắp cuộn tròn, nước mắt sinh lí ứa ra, chưa kịp định thần lại lão đã nhấp hông chịch choẹt. Mông Lưu Nhật chà sàn kim loại mát lạnh, vì sàn ướt nước mà trơn trượt thuận tiện cho lão Trần đưa đẩy.

- Ư..ư... nóng... a... chậm chút... hức... giám đốc~... địt sướng quá... ư..m... em sướng~...
- Còn nhớ mình sắp đẻ không đó?
- Ưm... nhớ ạ... ư... giám đốc đang giúp... ư.. giúp em thông đít... aaa... cho dễ đẻ.. hức...ư...
- Giỏi lắm, đít em bón thế này phải dùng cặc bự địt nát mới đẻ được.

Ánh mắt Lưu Nhật tan rã, biểu cảm động tình dâm đãng khiến lão Trần càng hăng máu như nốc nước tăng lực, lão bế sản phu như bế con nít xi tè,

- Cục cưng, nhìn coi ai kìa?

Bốn phía thang máy đều gắn gương sáng bóng phản chiếu rõ mồn một. Trừ lối vào, ba vách còn lại có một thanh ngang chạy dọc liên tiếp nhưng cũng không đủ che đậy hình ảnh dâm loạn đó. Lão già mái tóc muối tiêu bế chàng thanh niên bụng trĩu nặng đang banh rộng háng cho con cặc to chà bá lửa tím sậm xấu xí không ngừng ra ra vào vào lỗ đít hồng nộn, nơi gắn bó sít sao đó ướt chèm mẹp, thậm chí nước dâm theo thân cặc chảy ướt túi trứng nặng trịch của lão Trần.
Đặt gần cặc ổng mới thấy cặc Lưu Nhật như mới dậy thì dù cậu có kích thước tiêu chuẩn. Lúc này cặc học sinh cương cứng phe phẩy đánh qua đánh lại dưới sự xốc nảy, thỉnh thoảng đập vào đáy bụng bầu, tinh dịch văng tung toé mấy bận, riết chỉ cương chứ không bắn nổi.
Lưu Nhật tròn mắt nhìn cảnh tượng hoang dâm vô độ đó, có chút không tin được, nhưng rất nhanh đầu óc mụ mị, tiếp tục trầm mê trong nhục dục. Tư thế này làm em bé xuống rất nhanh, cảm giác nghẹn trướng từ hai phía tràng đạo khiến sản phu sắp đẻ nhịn không được sụt sịt cầu xin,

- Ư...ư... không được... a... giám đốc... ngài dừng lại đi.... ưm... nghẹn quá... em bé.... hức... muốn ra...
- Cưng muốn ra? Được! Mau kẹp chặt!

Nghe-chọn-lọc khốn khiếp!
Lưu Nhật mắng to trong đầu nhưng vì bị địt ná thở không thể thốt thành tiếng.

Lỗ đít chuyển dạ dần nới rộng ra, dưới sự nong nhiệt tình tốc độ mở càng nhanh, không còn bó khít rịt cặc lớn như trước. Bụng Lưu Nhật ẩn ẩn đau nhưng khoái cảm mãnh liệt hơn, cậu cắn răng nghe lời siết cơ vòng, hầu hạ lão bắn tinh mới thôi.
Cỗ tinh dịch nóng hổi trót tràn sản đạo nhiễu nhạo chảy tỏng tỏng xuống sàn. Sản phu cảm thấy con mình hẳn gội đầu bằng tinh dịch mất thôi.
Giám đốc Trần cuối cùng cũng chịu thả nhân viên xuống đất, để cậu vịn hai tay vào thanh ngang. Lão vẫn đứng sau lưng cậu, thậm chí con cặc thuỷ chung vùi trong nộn huyệt đang có xu hướng cương lại.

- Nào, tập thể dục một chút.
- Dạ.

Hông Lưu Nhật bị bàn tay to rộng sần sùi nhẹ nhàng nắm lấy hướng dẫn cậu xoay hông làm cặc lớn cũng xoay theo, khuấy vài vòng trong đó, thỉnh thoảng va trúng điểm mẫn cảm suýt làm Lưu Nhật nhũn chân.
Có lẽ dư âm phê pha chưa hết nên sản phu không quá đau đớn, chỉ đủ làm cậu rịn một tầng mồ hôi. Áo sơ mi mới tháo hàng nút dính sát lưng bức bối nên Lưu Nhật dứt khoát cởi bỏ, toàn thân nuột nà trần truồng đỏ ửng vì mới hoạt động kịch liệt làm lão Trần càng thêm mê đắm.

- Ư.. giám đốc... em... hình như...ư...em muốn rặn...a.. ư... ngài mau rút ra đi~...

Bụng Lưu Nhật quặn thắt đau nhói, tử cung gồng cứng tống em bé ra ngoài, cảm giác buồn rặn dữ dội làm sản phu rặn liền vài cái mới đỡ. Một chân co lại bị ông giám đốc bắt gác đầu gối lên thanh chắn để mở rộng đường sinh. Tay lão thăm dò đã mở được 8 phân,

- Đừng rặn, vẫn chưa đủ.
- Ư...hức... nhưng mắc lắm... hức... đít còn nóng rát nữa... hức...ư... tại ngài hết... ư...

Lỗ nhỏ bị dày vò đúng là hơi sưng lên, nước ối sớm đã cạn, chỉ còn nước dâm thơm ngào ngạt. Lão không chần chừ cười dê nhận lỗi, khuỵu một chân quỳ trên sàn, thè lưỡi ra liếm.

- AAAAA!... ông.... ông....

Lưu Nhật giật mình hoảng hốt, lắp ba lắp bắp. Đầu lưỡi uốn éo trơn trượt như rắn lướt tới đâu, vách thịt cậu run rẩy tới đó. Cảm giác nóng rát được xoa dịu, đau đớn ở bụng cũng bị phân tâm tiêu tan một phần. Lão vừa liếm vừa dùng hai tay như cái móc, từ từ kéo dãn lỗ đít ra. Nước dâm róc rách chảy đều như suối, lão đắc chí húp xì xụp tưởng như đang uống canh bào ngư vi cá.

- Ư...a... sướngggg... giám đốc... ngài liếm đít em phê quá... lại ra~ưm... cho...ư... cho ngài nước dâm~ uống nàyyy... Á! á!!

Lưu Nhật phọt hai ba bãi nước dâm liền, xối ướt mặt lão Trần, nhưng lão cũng không giận, chỉ cắn má mông múp của cậu để lại dấu răng mờ mờ.

- Cưng dâm quá, sắp đẻ còn nứng địt, muốn sặc chết tôi à. Mở trọn rồi, mau rặn đi!
- Vâng~... ư...mmm... ưm... hự... grừuu... phù... phù.... a...

Mép đít có lão phụ căng ra, lờ mờ thấy được chỏm đầu lơ phơ tóc máu dần hiện rõ.

- Rặn phát nữa đi cưng! Tôi thấy đầu nó rồi!!
- Ưm.. ưmmmmm.. grừưuuuuu... ứ... phù phù... ư...

Cái bụng cứng liên miên như gỗ, em bé chậm chạp tách vách thịt trườn xuống, sản đạo Lưu Nhật vốn mẫn cảm, cậu cảm nhận rõ ràng một vật mập ú căng từng thớ cơ chen chúc đòi ra.

- Trời ơiii.. nghẹn chết em!!... ưmmm.. ư.. to quá!... á...á... rách, rách đít mất!!....

"Chát" - cánh mông núng nính bị tát sóng sánh, lão chỉ vỗ vang chứ không làm cậu đau,

- Đít cưng co dãn còn tốt lắm, đẻ mười đứa cũng không xi nhê.
- Ưmm~... đừng đánh... đau~ ...ư..ư...hự.. hụh...

Nói thế mà vểnh mông lên như khiêu khích, hai bàn tay lão mỗi bên ôm trọn một cánh mông thoả thuê bóp, thịt mông lồi giữa kẽ ngón tay trắng nõn hệt như cục bột. Giám đốc Trần vừa nắn vừa banh rộng khe giữa chừa chỗ cho chỏm đầu đang thụt ra thụt vô. Sản đạo bị nhồi chật cứng, em bé theo nhịp rặn trồi ra được một chốc lại thụt vào vì ba hụt hơi. Không biết phần nào của đứa nhỏ đè trúng điểm mẫn cảm chà tới chà lui khiến dâm dịch ứa ra nhưng bị cái đầu béo tròn chặn lại, tích thành vũng trong sản đạo.
Lưu Nhật vừa rặn vừa rên, vô thức chu cao mông, thân trên chúi về trước, đầu ti vểnh ịn bẹp vào vách thang máy mát lạnh. Mắt thấy thanh ngang chắn giữa ngực và bụng Lưu Nhật, lão Trần nảy ra ý tưởng mới: bê cặp mông múp của cậu nâng cao lên, lợi dụng thanh ngang đẩy em bé xuống dưới. Chỉ vài phút sau, sản phu thuận lợi đẻ được phần đầu thai, còn xì một đống nước dâm tích trữ, nháy mắt độ uy tín của giám đốc Trần tăng vèo vèo trong lòng cậu nhân viên nhỏ.

Lão Trần giờ đây đam mê đỡ đẻ, muốn trông thấy mặt sản phu lúc rặn, bèn bảo cậu xoay người lại quỳ trên sàn, hai tay duỗi dài gác trên thanh ngang. Tứ chi mở rộng, thân thể trần trụi nõn nà vì mồ hôi mà bóng loáng, nơi nào cũng ửng hồng  nhìn thích mê. Con cặc chà bá của lão dựng đứng từ lâu buồn bực không có chỗ nhét, lão hậm hực ngậm vú sản phu bú liếm, nhưng không quên đỡ đầu em bé.
Vú bị kích thích tiết oxytocin càng thúc đẩy tử cung co thắt tống em bé ra ngoài, bụng Lưu Nhật không cách nào mềm được, cứng bang bang ngăn giữa hai người. Vú càng sướng thì bụng càng đau, sản phu giãy giụa giữa hai luồng cảm giác, khó chịu mà uốn éo ngặt nỗi cậu bị kẹp giữa: phía sau là vách, trước là lão Trần, nhúc nhích kiểu gì cũng nom như cọ vào đối phương cầu hoan.

- Yên nào, tập trung rặn đi.

Rốt cuộc lão Trần tiếc nuối buông ra trước, lão sợ không kiềm chế nổi bất chấp địt ngược đẩy bé vào trong.

- Đỡ... đỡ em~... hức... đau.. đau quá..~
- Đây, đây, bé cưng đẻ giỏi sẽ thưởng cặc lớn nha.

Lưu Nhật vòng tay ôm cổ giám đốc, gục đầu lên vai lão, từng hơi thở hổn hển, tiếng rên nức nở, thậm chí ngay cả lúc bặm môi, cổ họng phát ra âm thanh rặn đẻ mơ hồ, tất cả đều vọng vào tai lão Trần rõ mồn một. Lão bóp eo Lưu Nhật, thầm mắng quỷ nhỏ dâm đãng rặn đẻ cũng mê người như thế, cặc lớn không có tiền đồ sớm đã dựng chọc trời, đầu khất ú nụ đỉnh lỗ rốn lồi muốn lún vào bụng bầu.

- Gruừuuu... ư... sắp... sắp... rồiii... aaaa .... giám.. giám đốc... ngài... ư... nhớ... đỡ... con em... ư..ưm... phù...

Tay lão Trần to, một bàn tay dễ dàng bê được đầu bé, tay còn lại vuốt lưng sản phu như trấn an, thỉnh thoảng còn hôn gò má đỏ bừng vì rặn của cậu cổ vũ. Lỗ đít Lưu Nhật nghẹn trướng kinh khủng, mép đít mỏng manh muốn rách, nhưng cậu biết không thể bỏ cuộc. Mồ hôi trên trán ướt đẫm chảy cay xè hai mắt, cậu hít một hơi thật sâu, to gan há mồm cắn bả vai lão Trần, mắt nhắm tịt lại, mặt mày nhăn nhúm, oằn người cố sức rặn thật mạnh, thật lâu, đến lúc lỗ tai ù đặc mới nghe một tiếng "phốc" cực nhỏ, cảm giác khối nặng trong người tuột ra, như kéo theo ruột gan phèo phổi, thoáng chốc người nhẹ bẫng, Lưu Nhật xụi lơ nằm trong lòng lão Trần gần như ngất lịm.

———————————
JennyS: chương này ổn không mọi người? Hổng ai cmt hết tui buồn ó. 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro