Đánh roi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: 鞭打

Tác giả: 美荔子酱吴

Thể loại: SM / PWP / Đẩu M công x Đẩu S thụ / Hai bên tương phản

❌ BẢN DỊCH CHỈ ĐÚNG DƯỚI 80% ❌

🔞 DIRTY TALK - TỪ NGỮ THÔ TỤC 🙃 Không đọc được clickback và chờ phần khác 🙄 Cảm ơn!!!!!!

Tôi dịch thì vẫn là niên hạ, tác giả kh có ghi rõ .-.

-----------------------------------

1.

Trong những nhân vật nổi tiếng ở thành phố Thượng Hải, Tiêu tổng đúng là rất có tiếng.

Trình độ học thức vô cùng tốt.

Khí chất tướng mạo cũng vô cùng tốt.

Cười một cái làm người ta tim đập thình thịch.

Giữa thương trường đấu đá, Tiêu Chiến tao nhã, giống như một dòng nước tinh khiết. Việc làm ăn tốt, gặp chuyện cũng không tùy tiện phát cáu, có trách nhiệm lại kính nghiệp, là một nam nhân đáng tin cậy rất đáng để phó thác, cho nên nhân viên hay đối tác hợp tác đều thích anh.

Cũng không biết vì sao, Tiêu tổng không gần nữ sắc, đương nhiên, nam sắc cũng không gần.

Mấy năm nay một hàng dài như nước chảy tự động đưa thân đến trước mặt Tiêu tổng, cũng chưa thấy ai được Tiêu tổng để vào mắt.

Nhận thức này của mọi người bị Vương Nhất Bác đập tan, là lái xe mới của Tiêu tổng.

Tiêu Chiến đi đâu cũng mang hắn theo, trở thành đề tài tán ngẫu của mọi người, trước giờ cũng không kiêng kị nói người ta thế này thế nọ.

Vương Nhất Bác còn trẻ tuổi, khuôn mặt không tồi, đương nhiên cũng chỉ là làm tôn thêm vẻ đẹp của Tiêu tổng mà thôi, tươi ngon mọng nước lại trắng nõn, chỉ là rất lạnh lùng, ai tới bắt chuyện hắn cũng không để ý, chỉ để ý đến ông chủ của hắn. ( Tất cả đoạn này. Ý trên mặt chữ:)) ) .

Người bên ngoài đều nghĩ rằng Vương Nhất Bác là đồ chơi của Tiêu tổng, mãi đến một lần gặp phải kẻ bắt cóc, trước mắt bao nhiêu người, Vương Nhất Bác đánh người ta đến mức dạ dạ vâng vâng, lúc mới kết thúc câu chuyện đồ chơi của Tiêu tổng.

Thượng vị giả bảo tiêu, võ giả mỹ mạo, thanh danh nháy mặt đảo ngược.

( Ý câu trên theo toi hiểu là: bảo tiêu của Tiêu tổng là người biết võ có khuôn mặt xinh đẹp ó OwO)

2.

Vương Nhất Bác bằng lòng làm đồ chơi của Tiêu Chiến.

Lần đầu gặp Tiêu Chiến, là hắn đang làm việc trong hội sở cao cấp. Lúc Vương Nhất Bác còn nhỏ không thích đọc sách, cũng không thích học bài, trong nhà không quản, nhỏ tuổi mà đã rời quê nhà, sau khi ăn không ít đau khổ mới phát giác vẫn là nên hảo hảo đọc sách, nhưng cũng không thể cứ cúi đầu mà quay về như vậy được, liền lăn lộn trong xã hội nhiều năm. Chỗ ăn chơi ở thành phố Thượng Hải là những nơi có thể kiếm ra tiền một cách nhanh chóng, không những nhanh mà còn nhiều, Vương Nhất Bác cũng làm ra trò, thân thủ vô cùng cao, hơn nữa bộ dáng tốt, ông chủ hội sở càng kiếm được nhiều tiền hơn.

Vương Nhất Bác trưởng thành sớm, lăn lộn ở tầng lớp thấp nhất nhiều năm, cũng qua lại với không ít nữ nhân, hắn trước giờ đều thích kiểu thành thục, chính là cái loại đàn bà mông vểnh vú lớn.

Nhưng từ khi gặp Tiêu Chiến, hắn cảm giác mình đã thay đổi, làm với đàn bà vô vị nhạt nhẽo, trong đầu thường xuyên nhớ tới khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp của Tiêu Chiến, giống như bị nhập ma*.

( *Nhập ma = mê muội = si mê = mê mẩn = u mê :)) )

Khí chất người kia luôn ôn nhu, nhưng trong ánh mắt lại lạnh như băng không biết nên hình dung thế nào, tựa hồ là đem chính bản thân mình giấu kín trong đó, chính là xuyên qua vẻ ngoài ôn nhu kia mà nhìn thấu nhân gian.

Tiêu Chiến lần thứ hai cùng một đám ông chủ đến thăm hội sở, Vương Nhất Bác thoải mái đứng trước mặt Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cảm thấy bất ngờ.

" Tiêu tổng, tôi muốn làm người của ngài. "

Trong ánh mắt của người thiếu niên có một loại chắc chắn khó tả.

" Ồ? "

Ánh mắt Tiêu Chiến đánh giá Vương Nhất Bác, tràn đầy hài hước.

Mấy năm nay người tự động đến trước mặt Tiêu tổng chỉ nhiều chứ không ít, nhưng nam nhân trẻ tuổi này giống như không hứng thú với diện mạo của Tiêu Chiến.

Không biết cậu ta có được không nữa.

Tiêu Chiến nghĩ.

Anh quyết định thử: " Đây là số riêng của tôi, tám giờ tối nay gọi điện cho tôi. "

" Còn nữa, cậu tên gì? "

" Vương Nhất Bác. "

" Nhất Bác. " Tiêu Chiến lặp lại tên của hắn một lần, sau đó ôn nhu cười: " Vậy chúng ta đêm nay gặp lại. "

3.

Lần đầu tiên Vương Nhất Bác đến một căn phòng xa hoa như vậy, tém lại vẻ hơi mất tự nhiên, Tiêu Chiến pha cà phê cho hắn, vị chua đắng làm Vương Nhất Bác nhíu nhíu mày.

-- Kẻ có tiền đều thích uống cái loại thế này?

Vương Nhất Bác oán thầm.

Nghĩ lại một chút, đây không phải chuyện hắn nên quản.

Tiêu Chiến ngồi trước mặt hắn, lộ ra khuôn mặt hoàn toàn không giống như bình thường.

Tự phụ mà lại kiêu ngạo.

Thật mê người, Vương Nhất Bác nghĩ.

Anh cùng Vương Nhất Bác nói chuyện giá cả, đối với Vương Nhất Bác mà nói, đống tiền là này con số thiên văn*, hắn không có lý do gì để không đáp ứng cả.

( * Ý nói cực kỳ cực kỳ nhiều tiền .--. )

" Tôi nên làm gì? "

Vương Nhất Bác thành thật hỏi.

" Làm nô lệ của tôi. "

4.

Vương Nhất Bác hoài nghi chính mình trời sinh đã là một đẩu M.

Lần đầu tiên Tiêu Chiến đem roi da ra đánh hắn, Vương Nhất Bác cảm giác được sự hưng phấn cùng run rẩy trước giờ chưa từng có. Hai mắt hắn bị bịt lại, đầu gối trần trụi quỳ bên chân chủ nhân hắn.

Trên người chủ nhân hắn có một mùi hương đặc biệt, cực kỳ dễ ngửi. Giống như hương tuyết ở quê nhà, tuyết trên núi cao mọc lên giữa một vùng đồng bằng, trong lành mát lạnh.

Theo mùi hương, hắn đi qua, khuôn mặt đỏ ửng hôn lên mu bàn chân anh.

" Thật sự là một cún con biết nghe lời. "

Ngữ khí Tiêu Chiến làm cho Vương Nhất Bác khẳng định có cảm giác sung sướng.

" Ngẩng đầu. "

Mệnh lệnh không được phép nghi ngờ, Vương Nhất Bác ngừng liếm láp, hai mắt hắn bị che kín mờ mịt dựa theo yêu cầu của chủ nhân mà hành động.

Một chiếc vòng cổ chó bằng da được đeo lên cổ trắng mảnh của Vương Nhất Bác, điều chỉnh độ nhỏ vừa khít, Tiêu Chiến hài lòng nở nụ cười, kéo dây da của vòng cổ, trói chó con của anh trong lòng bàn tay.

Vương Nhất Bác chậm rãi liếm, từ mu bàn chân đến mắt cá chân, lại đến vật đang nằm giữa hai chân, cũng được hầu hạ cực kỳ cẩn thận.

Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên hắn làm chuyện như vậy, phun nuốt không đủ thành thạo, bị Tiêu Chiến đánh tay mấy cái, chốc lát sau phần lưng trơn nhẵn liền nhiều thêm vài vết đánh.

" Ô. . . Phải như vậy mới đúng, cún con ngoan. "

Học rất nhanh.

Vương Nhất Bác được khen ngợi, động tác càng ra sức. Ma lực của Tiêu Chiến thực sự quá đáng sợ, hắn chưa từng nghĩ chịu ở bên một nam nhân mà hầu hạ say mê thế này.

Đồ vật kia ngẩng đầu lên, kích thước kinh người, đối lập với màu da trắng tuyết của Vương Nhất Bác, xấu xí lại dữ tợn, hưng phấn rỉ nước.

Bàn chân Tiêu Chiến mảnh nhỏ lại xinh đẹp giẫm lên, dùng ngón chân đùa bỡn đồ vật, xỉ nhục nói: " Thật khó coi a cún con, thứ của chó đực đều như vậy sao? . . . . Ha? Không phải chứ, tôi vừa dùng hai chân giẫm lên, cậu vậy mà lại bắn. Phế vật, đến, liếm cho sạch sẽ. "

Vương Nhất Bác nghe vậy, ngoan ngoãn lè lưỡi ra, đồ vật của Tiêu Chiến bị hắn liếm mút đến sáng bóng, lông mày xinh đẹp của Tiêu Chiến cau lại, rồi lại nhìn đến Vương Nhất Bác ngoan ngoãn nghe lời anh liếm sạch ngón chân nhất thời đạt được thỏa mãn thật lớn.

" Thật ngoan, cún con, có thể thưởng cho cậu một cái, tôi tận lực thỏa mãn cậu. "

Vương Nhất Bác kích động ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Chiến, sau đó cung kính nói: " Tôi muốn liếm mông chủ nhân. "

Tiêu Chiến nghe vậy, cả người đều run rẩy, Vương Nhất Bác giống như trời sinh là nô lệ vì anh mà tồn tại, khóe môi anh cong lên, nốt ruồi xinh đẹp cũng trở nên càng chói mắt, sau đó anh nói được a.

5.

Vương Nhất Bác là tư nô đầu tiên Tiêu Chiến động tâm thu nhận, người mà mọi mặt thích hợp làm nô lệ của anh lại quá khó tìm.

Anh là một S vô cùng cẩn thận.

Ở Thượng Hải chữ S gần như đều là công, M cũng gần như đều là thụ, Tiêu Chiến đã sớm chán ngán cục diện như vậy, anh không đòi hỏi một con chó mang lại khoái cảm cho anh.

Phạt roi hắn cùng với dạy dỗ, là muốn chó nhỏ phải ngoan ngoãn nghe lời, cũng phải có chút hung tính, đánh một chút phải biết đòi ăn thịt, chứ không phải muốn một chút đường.

Có ngọt cũng không được chê ngấy.

M công cực phẩm có cầu cũng không thể gặp, gần như trong giới không hề có, Tiêu Chiến dạy dỗ qua không ít tiểu nãi cẩu, không có một ai thực sự hợp tâm ý anh, có thể cưỡi anh lại càng ít hơn. Đa số thời gian, anh đều là nhàm chán dùng roi đánh, nhìn bộ dạng chó hoang tẻ nhạt vô vị vừa liếm vừa quỳ, còn chưa cưỡi, chỉ là nhỏ chút sáp nóng lên cẩu điểu xấu xí, cũng đã kích thích mấy con chó hoang cao trào bắn tinh.

Roi da của mỹ nhân, giống như thuốc thúc tình, không phải ai cũng có thể chịu đựng nổi.

Vương Nhất Bác tự động đưa đến cửa, một con chó nhỏ lưu lạc chưa từng bị nhúng chàm, Tiêu Chiến nuôi hắn, có một cảm giác đặc biệt thỏa mãn.

Tiêu Chiến đối với Vương Nhất Bác chính là yêu thích.

Thân phận của anh khiến anh làm bất cứ việc gì cũng phải cẩn thận, chỉ có Vương Nhất Bác, trong khoảnh khắc hắn tự dâng mình tới cửa, Tiêu Chiến không chút do dự mà động tâm.

6.

Tiêu Chiến là một người rất đẹp.

Trong lòng Vương Nhất Bác cho là như vậy, từ đẹp có bất cứ ý nghĩa nào, đều xứng với Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác trải qua gần nửa năm được Tiêu Chiến dạy dỗ, đã nắm được toàn bộ.

Giờ phút này chủ nhân trần như nhộng nằm trên giường, trên người có tặng phẩm mà hắn chiếm được, hắn cảm thấy mỹ mãn lại gần ngửi ngửi mùi hương trên da thịt Tiêu Chiến, làm tâm tinh hắn nhộn nhạo. Hô hấp của Tiêu Chiến có chút biến hóa, Vương Nhất Bác lập tức có thể phát hiện ra, hắn cực kỳ giống một con chó săn nhỏ phe phẩy cái đuôi, nằm lên mép giường, đợi chủ nhân tỉnh lại.

Tiêu Chiến mở mắt, thấy cún con của anh bộ dáng hưng phấn, giống như thật sự có một cái đuôi chó đang lay động, quấn lấy cánh tay hoặc là eo anh.

Anh thực sự từng nghĩ sẽ không được tốt như vậy, dù sao nếu đặt quá nhiều tình cảm vào người nô lệ, đồng nghĩa với việc khó có thể rứt ra. Nhưng Tiêu Chiến không nhịn được, Vương Nhất Bác thật sự rất hợp tâm ý anh.

Ngoan như vậy, nghe lời như vậy, trong lòng anh căn bản sẽ không đem mấy con chó hoang khác ra so sánh với Vương Nhất Bác, không xứng.

Vương Nhất Bác chỉ có thể làm chó của anh, làm nô lệ của anh.

" Chủ nhân, tôi muốn uống nước. "

" Người đút cho tôi uống. "

Ngay cả thỉnh cầu như vậy cũng khiến anh thoải mái nghe theo, Tiêu Chiến trong lòng cao hứng không chịu được, sau đó anh cười vẫy vẫy tay với tiểu nô lệ đang nằm ở mép giường, ý bảo cún con lại đây.

Cho hắn uống từng ngụm từng ngụm.

Sau đó là dây dưa hôn môi.

" Chủ nhân, tối hôm qua anh nói, nếu em biểu hiện tốt, buổi sáng hôm nay em có thể muốn thưởng. "

7.

Chủ nhân cao quý lại xinh đẹp, hậu huyệt bị tiểu nô lệ của anh liếm đến sảng khoái, mắt anh hơi hơi híp lại, hưởng thụ vô cùng.

Không hổ là cún con của anh, rất biết liếm.

Nô lệ đeo vòng cổ dành riêng chó chìm đắm mê muội liếm mút thịt huyệt của chủ nhân yêu dấu, Tiêu Chiến nắm lấy dây xích của hắn, thoải mái sẽ kéo một cái, làm cho hắn càng ra sức liếm mút.

" Được rồi, chó đực nhỏ, cưỡi lên đi, chủ nhân muốn ăn côn thịt. "

Chó đực nhỏ nghe vậy, đỡ lấy côn thịt đã sớm ngạnh đến rỉ nước chậm rãi cắm vào trong thịt huyệt chủ nhân.

" A -- Không hổ là. . . . Dương vật của chó đực, vừa lớn. . . vừa dài. . . "

Rõ ràng Tiêu Chiến đã bị làm tới cực kỳ sảng khoái, tay túm lấy dây xích, kéo người Vương Nhất Bác hạ xuống, phải cúi người ôm chặt anh, da thịt hoàn toàn dính lấy nhau.

Thịt huyệt bị chó đực nhỏ dùng lực đóng cọc đỉnh lộng lấy lòng, chủ nhân xinh đẹp bị con chó cỡ lớn do chính mình nuôi dưỡng đặt ở trên giường, phong tình vạn chủng mở ra thân thể chính mình.

Rõ ràng là người bị xâm phạm, nhưng tiết tấu lại chặt chẽ nằm trong tay hắn. Đầu Vương Nhất Bác chôn trong gáy Tiêu Chiến cọ cọ, động tác nhỏ vừa ngoan ngoãn lại lỗ mãng, làm cho Tiêu Chiến không kiềm chế được dục vọng đang được thỏa mãn tới cực điểm.

Mông bị đỉnh tới phun nước, Tiêu Chiến hiếm khi không lấy đạo cụ ra dạy dỗ Vương Nhất Bác, đây là phần thưởng cho chó đực nhỏ của anh, không cần phải đánh roi.

" Chủ nhân, em rất thích anh. "

Tiêu Chiến có thể cảm giác được Vương Nhất Bác rất muốn bắn, nhưng hiển nhiên là được anh dạy dỗ vô cùng tốt, không có anh mở miệng nói đồng ý, cũng không dám bắn tinh.

Côn thịt của chó đực nhỏ cứng nóng như sắt, ở trong huyệt thịt lầy lội của chủ nhân tiến tiến xuất xuất.

" Ngoan, chó đực nhỏ, ngẩng đầu lên. . . Chủ nhân muốn nhìn. . . Vẻ mặt hiện tại của em . . . "

Chủ nhân vẻ mặt đỏ ửng bị chó đực nhỏ cưỡi lên sau khi thao mở liền biến thành bộ dạng dâm đãng.

Vương Nhất Bác nhẫn nhịn đến khó chịu, hắn ngoan ngoãn làm theo chỉ thị của chủ nhân, đem vẻ mặt ẩn nhẫn cho Tiêu Chiến thưởng thức.

" Tốt lắm. . . Cún con, lại làm thêm chút nữa, em có thể bắn. "

" Có thể bắn ở bên trong chủ nhân sao. . . "

" Phải liếm cho sạch. "

Vương Nhất Bác cầu còn không được.

Được sự cho phép, cún con mở rộng háng hí hoáy thao làm, đem thịt huyệt chủ nhân thao đến mức càng nhũn, môi lưỡi liếm đầu vú chủ nhân, quả nhiên được tiếng rên ách ách a a trên giường của chủ nhân.

Chủ nhân thích nhất chó đực nhỏ làm anh như thế này.

Dương vật của chó đực nhỏ khi bắn tinh giật giật, phun ra trong thân thể chủ nhân, tinh dịch vừa nhiều lại vừa nóng, tưới đầy bên trong chủ nhân.

Phía trước bắn.

Dáng vẻ chủ nhân bị chó đực nhỏ cưỡi đến thất thần, đẹp quá.

Vương Nhất Bác thành kính vươn lưỡi liếm đi nước mắt chủ nhân vì cao trào mà chảy ra, sau đó là chóp mũi xinh xắn, nốt ruồi dưới khóe môi, cuối cùng cắn mút đầu lưỡi vì được chó đực nhỏ thao đến sảng khoái mà hơi hơi hé ra.

Lúc này chủ nhân bị làm đến thất thần, hành vi của chó đực nhỏ không chịu sự ràng buộc.

Miễn là làm chủ cho chủ nhân sướng thì đều có thể.

8.

Cúc huyệt của chủ nhân chảy đầy mật ngọt.

Vương Nhất Bác vẻ mặt say mê liếm hút.

Chủ nhân Tiêu Chiến của hắn lại vì chó đực nhỏ này liếm hậu huyệt mà cao trào lần thứ hai.

Bên trong tràng đạo nước ngọt dồi dào, đem tinh dịch chó đực nhỏ vừa bắn vào móc ra, Vương Nhất Bác liếm đến sạch sẽ, hai túi túi dễ nhìn ở phía trước của chủ nhân cũng được đầu lưỡi hắn rửa sạch.

Mặc dù đang chìm trong tình ái mãnh liệt, tay Tiêu Chiến vẫn nắm chặt lấy dây buộc vòng cổ của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác lăn lội trong xã hội này bao nhiêu năm, quan hệ với người trong nhà cũng thập phần bất ổn, tuy rằng cuộc sống trước kia tùy ý phóng khoáng, hắn lại không có được cảm giác chân thật và lòng trung thành. Bị Tiêu Chiến buộc trong lòng bàn tay cảm giác thật sự tốt lắm, hắn thích chủ nhân mỗi một lần ôn nhu vuốt ve ban thưởng cho hắn, thích mỗi lần chủ nhân vẫy tay gọi hắn về, thích chủ nhân để cho hắn cưỡi, thậm chí thích cả những lần chủ nhân đánh roi dạy dỗ. . . .

Hắn thích chủ nhân của hắn, hắn thích Tiêu Chiến.

Cho nên cam tâm tình nguyện làm chó đực nhỏ của chủ nhân.

Vương Nhất Bác cực kỳ yêu thích cảm giác bị Tiêu Chiến trói buộc, Tiêu Chiến chính là nơi để hắn quay về, là nơi trái tim hắn gửi gắm.

Trong tình cảnh không một ai thấy được, hắn cúi đầu ngoan ngoãn tuân theo, trở thành nô lệ của Tiêu Chiến, vui vẻ chịu đựng, ở trong mối quan hệ bất bình đẳng này tìm được cảm giác thỏa mãn cực độ.

Điều duy nhất hắn lo lắng, là chủ nhân sẽ vứt bỏ hắn vào một ngày nào đó hay không?

Hắn không muốn làm một con chó lang thang.

Hắn muốn rúc bên người Tiêu Chiến, làm một con chó trung thành vĩnh viễn ở bên chủ nhân.

9.

Lợi ích làm ăn mà có vướng mắc, toàn bộ cũng sẽ liên quan theo.

Sóng to gió lớn gì đó Tiêu Chiến đều đã gặp qua, vẫn luôn là một khuôn mặt tươi cười vân đạm kinh phong, con người cứ thế tiến lên phía trước chẳng hề e ngại thứ gì.

Nhưng anh không nghĩ tới Vương Nhất Bác lại hộ chủ như vậy.

Khi ở một mình Vương Nhất Bác là tiểu nô lệ của anh, nhưng trước mặt người ngoài lại không phải như vậy. Tiểu nô lệ từ đầu đến cuối vẫn là của riêng anh, nhưng vẫn có một mặt khác.

Một khi hung dữ quả thực chính là sư tử nổi điên, nhanh chóng đem con mồi giẫm nát dưới chân một ngụm cắn chết.

Vương Nhất Bác trước mặt người ngoài vẫn là vẻ lạnh lùng trước sau như một, đối với mấy chuyện nhảm nhí vô căn cứ, sẽ không đi đấu võ mồm, chỉ kiên định làm tốt chuyện của mình.

Tiêu Chiến đối với hắn rất tán thưởng.

Tiểu nô lệ của anh cực kỳ thông minh, sát ngôn quan sắc* rất được, lãnh đạm vừa đủ, làm việc cũng hợp lý, nghe lời lại nhu thuận, trước giờ cũng không nhiều lời.

( * Sát ngôn quan sắc: đoán ý tứ qua lời nói và sắc mặt. )

Người không nhiều lời mới có thể ở bên anh dài lâu.

Tiêu Chiến là người nắm giữ thế cuộc, nhưng anh ý thức rõ được rằng, càng ngày anh càng bị chó đực nhỏ Vương Nhất Bác điều khiển nắm trong lòng bàn tay.

Đây là loại quan hệ ỷ lại nguy hiểm.

Anh không xác định được Vương Nhất Bác đồng ý ở cùng anh bao lâu.

SM xây dựng dựa trên cở sở ngươi tình ta nguyện, cho dù quan hệ trước mắt của bọn họ là bao nuôi, mà nếu có một ngày nào đó Vương Nhất Bác không muốn thần phục anh nữa, anh cũng chỉ có thể buông tay.

Tiêu Chiến thở dài, rõ ràng anh đã rất cảnh giác, không được động tâm với một cún con nhỏ tuổi, đáng tiếc thời gian đã muộn.

Thói quen nắm hết tất cả trong bàn tay của Tiêu Chiến, hiếm khi nếm phải cảm giác không thể khống chế được.

Anh không nắm trong tay được tâm tư của chính mình.

Lúc này đây, anh hoàn toàn xong rồi.

10.

Tiêu Chiến làm cho Vương Nhất Bác một cái bảng tên mới, gắn lên vòng cổ. Vương Nhất Bác thực thích, hưng phấn vô cùng.

Cún con đắc ý vênh váo, bổ nhào vào người chủ nhân.

Lấy roi da ra, Vương Nhất Bác bị đánh quỳ gối bên chân chủ nhân, đai trinh tiết giam lại vật vì hắn bị quất mà trướng ngạnh lên, bộ dáng đáng thương hề hề lấy lòng Tiêu Chiến.

" Chủ nhân chưa cho phép, loạn nhào loạn cắn, nói, nên phạt em thế nào? "

Thanh âm Tiêu Chiến lạnh như băng lại êm tai, giọng điệu trách mắng khiến côn thịt của chó đực nhỏ Vương Nhất bác càng cứng lên, tính khí sung mãn bị đai trinh tiết đè ép, đau đớn lại sung sướng.

Cuối cùng Vương Nhất Bác ngồi lên ghế phạt, hai chân mở ra, tứ chi bị cố định lại.

" Kết cục của chó đực nhỏ không ngoan chính là thế này. "

Tiêu Chiến vung roi da, đánh vào ngực trắng nõn của chó đực nhỏ, quất đến hai đầu vú, Vương Nhất Bác càng thêm hưng phấn, hắn sảng khoái hít khí, đai trinh tiết hình chiếc lồng sắp bị đại cẩu điểu càng lúc càng cứng của hắn phá vỡ.

Chủ nhân của hắn lúc này thành thạo đứng trước mặt hắn, bước tới, roi da kéo lê trên sàn, phát ra tiếng ma sát rất nhỏ.

" Chó đực nhỏ. . . . Tới, giúp anh. "

Chủ nhân của hắn xinh đẹp như thần linh, thực tế cũng là một ma vương, bước lên ghế phạt giống như ma vương bước lên ngai vàng, đem đũng quần phồng lên của anh đến trước mặt chó đực nhỏ.

Vương Nhất Bác há miệng si mê không thôi, cởi bỏ khóa kéo và cúc quần của chủ nhân, ngậm mép quần lót, kéo xuống.

Dâm thủy của chủ nhân đã sớm từ dương vật đẹp mắt chảy ra, hắn vươn đầu lưỡi ra liếm, liếm đến chủ nhân thoải mái rên rỉ ra tiếng.

" Ô. . . Đúng. . . Miệng của chó đực nhỏ thật là thoải mái. "

Roi da Tiêu Chiến cầm trong tay lúc này vòng trên cổ chó đực nhỏ, gợi cảm đến muốn chết.

Tiêu Chiến sảng khoái đến mức động háng, thao lộng miệng chó đực nhỏ, sau đó bắn vào bên trong.

Vương Nhất bác dáng vẻ vô cùng thỏa mãn, ăn sạch sẽ.

Tiêu Chiến thấy người mình nóng lên, anh xoay người, một chân đứng, một chân khác nửa quỳ lên ghế, cái mông tròn trĩnh nhiều thịt nhếch lên, đặt tới trước mặt chó đực nhỏ.

" Dùng đầu lưỡi chó của em hầu hạ cho tốt. "

11.

Đầu lưỡi chó tiến quân thần tốc, khuấy trộng làm chủ nhân rối tinh rối mù, chó đực nhỏ càng ra sức mà liếm, mông thịt trước mặt vừa mềm lại vừa vểnh, từng đợt sóng thịt rung rung so ngực lớn của đàn bà đẹp hơn vạn lần.

Chó đực nhỏ không nhìn thấy vẻ mặt của chủ nhân là thế nào, trong đầu liền tự tưởng tượng ra, tưởng tượng chủ nhân bị đầu lưỡi linh hoạt của hắn liếm đến khóe mắt ửng hồng, quên cả hô hấp, thích đến há miệng, nước miếng theo khóe miệng chảy dọc theo đường cong chiếc cằm duyên dáng xuống đến cổ, dính lên quần áo.

Thịt huyệt bất tri bất giác bị chó đực nhỏ liếm đến bắn nước, cuối cùng Tiêu Chiến cũng không giấu được mà kêu lên.

Anh quay đầu lại, mang theo vẻ mặt cao trào xuân tình.

" Chó đực nhỏ, làm cho tốt. "

Đai trinh tiết nam tính rốt cục cũng được chủ nhân gỡ ra, quăng ra sàn, cẩu điểu thật lớn lộ ra hình dạng dữ tợn, đã sớm rỉ ra chất lỏng lóng lánh trong suốt.

Chủ nhân vừa lòng gảy đại điểu kích thước kinh người này vài cái, hai chân dạng ra ngồi trên ghế phạt, hai tay túm lấy hai đầu roi da vòng qua sau gáy chó đực nhỏ, nâng lên cặp mông đẫy đà, thẳng tắp ngồi xuống đồ vật đang dựng đứng.

Thịt huyệt vừa mềm vừa chặt, hút chó đực nhỏ thoải mái cực kỳ, đỉnh đến thịt mềm trong tràng đạo chủ nhân, nước xối lên quy đầu hắn, càng làm cho toàn thân hắn sảng khoái đến mức run rẩy, chỉ muốn đè chủ nhân xuống dùng cẩu dương vật của hắn hung hắng đâm xuyên.

Nhưng hắn bị trói buộc, chỉ có thể bị chủ nhân nắm trong tay.

Đồ vật kia sớm đã cứng nóng, Tiêu Chiến lên lên xuống xuống vặn vẹo eo nhỏ của anh, hoàn toàn đem Vương Nhất Bác biến thành sex toy tiết dục.

Mông Tiêu Chiến vừa to vừa thịt, nhưng eo anh lại mảnh nhỏ, đường cong vô cùng đẹp, động tác lên lên xuống xuống, thịt huyệt đem dương vật Vương Nhất Bác phun ra nuốt vào, mỗi một lần ngồi xuống nhấc lên, chủ nhân hắn lại dâm kêu a a rên rỉ, chó đực nhỏ nhìn đến huyết mạch nổ tung.

" Chủ nhân đã vừa lòng chưa? "

Thanh âm khàn khàn sắc dục bị tra tấn.

" Rất tốt. . . . . . Đồ vật này của em, dùng tốt. " Ánh mắt Tiêu Chiến như là người từ trên cao soi xét xuống, " Sao? Chó đực nhỏ động dục rồi, muốn đến chỗ chó cái thao sao. . ."

Vương Nhất Bác mê luyến nhìn Tiêu Chiến, lắc lắc đầu: " Không cần chó cái nhỏ, em chỉ muốn làm chó đực nhỏ của chủ nhân. "

Rất ngoan, rất ngoan.

Trong lòng Tiêu Chiến xúc động vô cùng, anh kìm lòng không được mà cúi xuống hôn, roi da trong tay kéo Vương Nhất Bác lại gần, cùng chó đực nhỏ của anh hôn môi.

12.

Dây trói của ghế phạt được cởi ra, Tiêu Chiến cưỡi lên dương vật của chó đực nhỏ mà anh yêu thích, bị chó đực nhỏ nâng mông đặt ở sô pha trong phòng khách.

Mông chủ nhân ngậm lấy tinh dịch nồng đậm của chó đực nhỏ, vừa nãy ở ghế phạt, Vương Nhất Bác thực sự kéo dài quá mức, chủ nhân trước sau đều bắn, chó đực nhỏ vẫn chưa bắn,

" Bắn đi. . . . Cún con. . . "

Thịt huyệt của chủ nhân cao trào phun nước, làm cho chó đực nhỏ giống như thao trong đống nước ấm, thoải mái muốn cắm lâu thêm một chút, nhưng chủ nhân mở miệng yêu cầu, hắn cũng không thể ngỗ nghịch.

" Chủ nhân, bắn bên trong người sao? "

Chủ nhân xinh đẹp thần chí không rõ nói: " Bắn cho anh, đều cho anh. "

" Được, vậy chủ nhân nhất định phải hảo hảo ngậm lấy tinh trùng của chó đực nhỏ nha. "

Dứt lời, từng dòng từng dòng tinh dịch từ quy đầu dương vật phun ra, đều bị thịt huyệt mút chặt, hút vào.

Trong giây phút đó Vương Nhất Bác cảm thấy rằng, chủ nhân của hắn chính là dựa vào tinh dịch của nam nhân mà sống qua ngày, cho nên mới vừa mĩ vừa mị, khiến hắn không chịu được mà làm chó của chủ nhân.

Tinh thần của Tiêu Chiến chậm rãi hồi phục liền cởi trói cho Vương Nhất Bác, anh cảm thấy mình nhất định là điên rồi, mới làm chuyện quan hệ SM điên khùng này, anh cư nhiên để chó của anh cưỡi mình lên sô pha, còn cho hắn tùy ý trừu sáp mình.

Nhưng mà thật sự rất sướng.

Coi như vừa rồi là thưởng cho hắn liếm tốt đi.

" Nhớ rõ phải liếm cho sạch. "

Tiêu Chiến mê man phân phó nói.

Sau đó rất nhanh liền rơi vào lốc xoáy khoái cảm, mất đi ý thức.

13.

Hợp đồng bao nuôi không bao lâu nữa sẽ hết kỳ hạn.

Tiêu Chiến dự tính với Vương Nhất Bác, anh không nghĩ lúc tách ra sẽ quá khó chịu, sợ trong khoảng thời gian này lâm vào triền miên, sẽ làm mình luyến tiếc không muốn buông tay.

Nhưng ngày này dù gì cũng sẽ đến.

" Khoản thanh toán cuối cùng đã được gửi đến card của Vương tiên sinh. "

Thư ký báo với Tiêu Chiến.

" Tốt. . . . . " Tiêu Chiến mệt mỏi xoa xoa tâm mi, không nhịn được mà hỏi, " Cậu ấy. . . Cậu ấy có nói gì không? "

" Không có, hợp đồng chấm dứt quan hệ cậu ấy chưa xem đã kí. "

". . . . . Được rồi, không còn việc gì nữa, đi đi. "

Cửa phòng làm việc khép lại, Tiêu Chiến lúc này mới lộ vẻ mặt đau khổ.

Thì ra cảm giác một người cô đơn, khó chịu như vậy.

Anh và chó đực nhỏ của anh trải qua quãng thời gian đó, giống như một giấc mơ.

Tiêu Chiến tan ca về nhà nhìn qua cửa xe thấy ánh sáng vạn nhà, trong lòng chua xót nghĩ, chó đực nhỏ của anh bây giờ lang thang biết đi về nhà ai. . . . . .

Anh có chút hối hận, có lẽ mình nên đê tiện thêm chút, uy hiếp chó đực nhỏ của anh, hoặc là nói với hắn, mình vẫn có thể thu nhận hắn.

Thang máy mở ra, cả một tầng này đều là chỗ ở riêng của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến đi đến huyền quan, đèn còn chưa bật, giày da liền đá phải đồ vật gì đó.

Tiêu Chiến lập tức bật đèn lên, ánh đèn mờ nhạt sáng lên, Vương Nhất Bác đáng thương hề hề cuộn mình ở đó, mở to mắt nhìn anh.

" Em. . . . "

" Người quay về rồi. "

" Em sao lại ở đây? "

Nói là kinh ngạc, không bằng kinh hỉ.

" Tiêu Chiến, là em tự nguyện. "

Vương Nhất Bác đứng lên, ôm lấy chủ nhân của hắn, hoàn toàn là bộ dáng một con chó nhỏ, hắn cọ cọ bả vai Tiêu Chiến.

" Em thích anh, cho nên, anh phải thu nhận em đấy. . . . "

" Là cái loại cả đời này cơ. "

- HOÀN -

Nhiều bạn đọc xong là thấy hứng thú với M công S thụ liềnnn, kít thít lắmmm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro