Đồng tước tỏa [2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Môi lưỡi nóng hầm hập cuối cùng cũng buông tha hầu kết, dọc theo xương quai xanh một đường trượt xuống ngực bị xoa nắn đến nóng rát, nhũ tiêm màu hồng nhạt được vân vê đến cứng như đá, sưng lên dựng đứng, bị mạnh mẽ hút vào trong miệng, hạt đậu bên kia được ngón tay kẹp chặt móc gảy chơi đùa, ngón giữa cùng ngón cái kẹp lấy đầu vú sung huyết vừa véo vừa bóp, ngón trỏ bởi vì luyện võ mà có một lớp chai sần rất dày, cọ cọ chính giữa núm vú.

" Hô a. . . Đừng. . ." Đầu vú Tiêu Chiến bị đùa giỡn vừa đau vừa ngứa, phân không rõ là vui sướng hay thống khổ, chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, trước mắt như có một lớp sương mờ, ánh mắt mơ màng không nhịn được rên rỉ. Âm sắc kiều mị tận xương, mềm mại nhập vào cốt tủy, y quả thật không thể tin nổi đây là âm thanh từ miệng mình phát ra.

Vương Nhất Bác càng ra sức mút đầu vú y phát ra tiếng vang "chách chách" , dùng đầu lưỡi gảy nhũ tiêm đỏ tươi, dùng răng khẽ cắn đầu vú, nghe được tiếng nức nở kêu đau trên đỉnh đầu, lại yêu thương dùng đầu lưỡi trấn an, khiến Tiêu Chiến không ngừng thở dốc, mồ hôi chảy đầm đìa, lại còn ưỡn ngực đè đầu hắn vào trước ngực y.

Khuôn mặt ngày thường thanh thuần cao ngạo của Tiêu Chiến lúc này đỏ ửng kiều diễm, đôi mắt hoa đào xinh đẹp nhắm chặt, lông mi bị nước mắt làm ướt nhẹp dính bết lại nhìn càng thêm dày, mày nhíu chặt, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, đầu lưỡi non mềm bên trong như ẩn như hiện, cẩm bào màu trắng ngà rơi ngổn ngang trên thư trác, chỉ có tay áo còn đang vướng trên người, tóc như thác nước đổ xuống, từng sợi từng sợi lướt qua bả vai trắng nõn, thân mình lõa lồ mượt mà như nước, như dương chi ngọc thụ thượng hạng nhất, Vương Nhất Bác nhìn cảnh đẹp trước mắt, chỉ cảm thấy hạ thân căng trướng sinh đau.

" Hoảng nhược quỳnh lâm ngọc thụ lâm phàm, thần nữ vu sơn hàng hạ, tâm dao mục đãng, bất năng cấm chỉ*." Vương Nhất Bác từng chút đẩy khố y xuống, lột tới mắt cá chân, miệng lẩm bẩm, ánh mắt nhìn chằm chằm mỹ nhân nhuyễn như xuân thủy trên thư trác, giống dã thú nằm bên cạnh, dục vọng trần trụi, thô lỗ kéo y phục mình lên.

*Mình cũng hiểu rõ ý lắm, nó là câu trong quyển diễm tình thư kia = )) Mình để nguyên hán việt á.

Tiêu Chiến nghe thấy hắn bắt đầu đọc dâm từ, xấu hổ đỏ ửng cả người, lại nhớ đến hiện tại đang ở thư phòng, cách không xa còn treo một bức họa của Khổng thánh nhân*, y lại cả người trần trụi cùng thị vệ bên người làm chuyện phóng đãng ngượng ngùng này, nhất thời không nhịn được xấu hổ cùng tức giận, đứng dậy kéo xiêm y lại, bị Vương thị vệ nhanh tay ngăn cản, thân mình chen vào giữa hai chân trắng noãn, cầm lấy tay y, mười ngón tay xen kẽ đặt lên thư trác, nghiêng người hôn lên đôi môi đỏ mọng, ngậm trong miệng tỉ mỉ liếm mút, đầu lưỡi to dày trượt vào khe môi cùng y dây dưa đưa đẩy, lướt qua hàm răng cùng hàm trên, quấn lấy chiếc lưỡi trong miệng mút mát.

* Khổng thánh nhân: Khổng Tử.

" Ưm. . . . A. . ." Bàn tay lớn của Vương Nhất Bác xuyên vào mái tóc dài mượt của y, ấn gáy không để y lui về phía sau nửa phân, Tiêu Chiến khó khăn ngửa đầu nuốt hết nước bọt bị Vương Nhất Bác khuấy loạn, nhưng vẫn chảy xuống khóe miệng không ít, dính ướt cả chiếc cằm xinh xắn.

Cho đến khi dưỡng khí trong miệng bị rút hết, lồng ngực khó chịu, đầu choáng mắt hoa, Vương Nhất Bác mới thở dốc thả người ra, chỉ bạc dâm mĩ nối giữa hai người, rất nhanh bị đầu lưỡi vươn tới liếm sạch sẽ, nước bọt đang chảy trên cằm cũng bị Vương Nhất Bác nuốt vào bụng.

Thân thể Tiêu Chiến đã hoàn toàn mềm nhũn, được Vương Nhất Bác ôm vào trong ngực, Vương Nhất Bác một tay vuốt ve phần lưng bóng loáng, một tay đi xuống cầm côn thịt phấn nộn trượt động, ngón tay cùng lòng bàn tay phủ kín vết chai bao lại khiến Tiêu Chiến vừa đau vừa sướng, thi thoảng còn nâng hai túi nang căng phồng cầu được xoa nắn, hay dùng bụng ngón tay thô ráp đè lên đáy chậu mẫn cảm, làm Tiêu Chiến thoải mái chỉ biết phun ra tiếng rên rỉ ngọt nị.

Cầm lấy hai đùi mảnh khảnh, đem chúng tách ra, Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống tiến lại gần quan sát ngọc hành xinh đẹp giữa hai chân. Phân lượng côn thịt của Tiêu Chiến không thể khinh thường, không giống như người thường phủ đầy gân xanh dữ tợn, hành thân cân xứng thẳng tắp, bề mặt trơn bóng nhẵn nhụi, quy đầu đỏ tươi như trái anh đào chín mọng, giống hệt thứ đồ được chạm khắc tinh tế, thật xứng với hai chữ "ngọc hành" .

" Đây là cảnh đẹp thế gian." Vương Nhất Bác dùng ngón tay đảo quanh mã mắt đang rỉ nước, cong khóe miệng cười nói với Tiêu Chiến.

" Liếm nó." Hơi thở nóng rực phun lên quy đầu mẫn cảm, bị đùa giỡn không nặng không nhẹ, Tiêu Chiến thở hổn hển dùng đôi mắt hoa đào đầy nước nhìn hắn, hai chống ra phía sau, nâng một chân đá đá bả vai hắn, từ trên cao nhìn xuống ra lệnh nói.

" Vi thần tạ ơn tiểu quận vương ban ân." Vương Nhất Bác nở nụ cười cúi người xuống, vội vã vươn lưỡi đem đỉnh quy đầu phun dâm dịch trong suốt ngậm vào miệng,tiếp đó liếm dọc thân cán, đem côn thịt như ngọc liếm đến sáng bóng, cuối cùng mới ngậm hẳn quy đầu vào miệng, dùng đầu lưỡi đảo quanh liếm lộng, đôi khi hút mạnh một chút, dùng đầu lưỡi vói vào mã mắt gảy gảy càng làm dâm dịch tiết ra nhiều hơn, đều nuốt hết xuống bụng.

Trong thư phòng nhất thời tràn ngập tiếng nước dâm mĩ, Tiêu Chiến trần trụi thân mình trắng như tuyết ngồi trên thư án được làm bằng gỗ giáng hương, cổ tay còn vướng tay áo cẩm bào rộng thùng thình, một chân rũ xuống trước trác, một chân nâng cao giẫm lên vai nam nhân đang chui đầu giữa hai chân mình, tiện cho hắn há miệng phun nuốt côn thịt của mình. Quy đầu mẫn cảm ma sát trong khoang miệng, họng thít chặt đè ép, chiếc lưỡi thô ráp liếm lộng, khoái cảm cực hạn khiến Tiêu Chiến không khỏi ngửa đầu ra sau, ưỡn thắt lưng đưa tay luồn vào mái tóc đen mềm mại giữa hai chân, để hắn nuốt nhả càng sâu.

" Ưm a. . . . Hô. . . Thật sung sướng. . . A. . ." Ánh mắt Tiêu Chiến đã mơ màng, há mồm hô hấp từng ngụm, run rẩy một hồi liền phun ra một cỗ tinh dịch nồng đậm, bị Vương Nhất Bác nuốt hết vào miệng không chừa một giọt.

Sắc mặt Tiêu Chiến ửng hồng, lấy tay che mặt, còn đang đắm chìm trong dư vị cao trào ban nãy, đã bị Vương Nhất Bác nắm mắt cá chân đẩy xuống trác, bày thành tư thế nằm ngửa, tay nắm chặt mắt cá chân giơ lên cao, làm cánh mông tròn mẩy cũng bị cưỡng ép nâng lên, lộ ra cúc huyệt phấn nộn phía sau, Vương Nhất Bác say mê tiến lại gần dùng đầu lưỡi liếm quanh nếp uốn, tiểu quận vương kim tôn ngọc quý được nuông chiều ngay cả hậu đình đều phá lệ xinh đẹp, bên cạnh cúc huyệt một cọng lông cũng không tìm thấy, vùi mặt vào gần thậm chí còn ngửi được từng đợt mùi thơm.

" Ô. . . A. . . Đừng. . . Đừng liếm chỗ đó. . ." Chân nâng lên thật cao, lại bị áp chế không thể cựa quậy, Vương Nhất Bác giống như không nghe thấy mệnh lệnh của tiểu chủ nhân, đầu lưỡi dùng sức đâm thẳng vào lỗ nhỏ, trong nhục động dịch ruột non đã sớm rỉ ra, đại lưỡi đi vào liền bị tầng tầng lớp lớp nộn thịt hút lấy không thể nhúc nhích, Vương Nhất Bác không buông tha tiếp tục xâm nhập, cả quai hàm đều dán lên mông thịt trắng nõn, chóp mũi đỉnh lên đáy chậu mẫn cảm, hít ra thở vào đều là khí nóng, đầu lưỡi to dày ở trong cúc huyệt trừu sáp liếm lộng, phát ra tiếng nước chách chách.

' Hô. . . ." Dưới thân bị liếm láp đùa giỡn mang theo khoái cảm nhục nhã truyền khắp thân thể, vừa cao trào thân mình vốn xụi lơ, hiện tại lại bay bổng như ở trên mây, chỉ biết thuận theo ham muốn lắc mông hùa theo, côn thịt vừa phóng thích đã thẳng tắp đứng lên.

Nhục động phấn nộn bị liếm đến xốp mềm ẩm ướt, Vương Nhất Bác đem đỉnh lưỡi tròn tròn để ở lối vào hoa huyệt, cảm nhận được huyệt động mấp máy như muốn đem lưỡi nuốt vào.

"Ưm. . . Tiến vào. . ." Ở sâu trong tiểu huyệt không ngừng tuôn ra dâm dịch trong suốt, nộn thịt bên trong vừa được hưởng vui sướng, đang không ngừng co rút khát khao có thứ tiến vào an ủi, nhưng Vương Nhất Bác chỉ lo liếm láp ngón chân đang bị nắm trong hắn, ngậm một ngón trong miệng liếm lộng, bàn chân trắng nõn bị hắn liếm đến co rút.

Hạ thân Vương Nhất Bác khẽ đụng chạm, không định tiến vào, " Ưm. . . Vương Nhất Bác. . . Ta lênh cho ngươi tiến vào ngay lập tức. . . Ưm a. . . Không cho phép liếm nữa. . ." Tiêu Chiến cố sức ưỡn thắt lưng, muốn nuốt côn thịt kia vào trong cơ thể, Vương Nhất Bác lại xấu xa đè thắt lưng y không cho y lộn xộn, " Ngay cả ngón chân của tiểu quận vương đều oánh nhuận đáng yêu thế này, thời điểm vi thần giúp điện hạ thay y phục, đã muốn liếm chúng như vậy. . ."

" Ô a. . . Đừng liếm nữa. . . Thật khó chịu. . . Cho ta. . . Nhanh lên chút. . ." Tiêu Chiến nằm dưới thân yếu ớt cầu xin, mái tóc đen nhánh buông thõng, khóe mắt đỏ hồng ướt át, thân thể khó nhịn vặn vẹo, bụng dưới hai người dính chặt vào nhau, nóng đến mức muốn hòa tan, thoải mái sung sướng nói không nên lời, Vương Nhất Bác rốt cuộc không nhịn nổi, buông tha bàn chân y, banh hai cánh mông, thắt lưng dùng sức, đâm thẳng về phía trước, cự kiếm tiến quân thần tốc, phá vỡ tầng tầng lớp lớp mị thịt nóng rực.

" A. . . Dừng lại. . . Thật trướng. . . Đau quá. . .Ưm. . .Ngươi đi ra ngoài. . ." Tiêu Chiến đạp chân vô cớ gây rối rên rỉ, hoàn toàn quên sạch vừa này là y chủ động lắc mông mời hắn cắm vào, thứ đó tiến thật sâu vào trong thân thể không ngừng sáp đến chỗ sâu nhất, tiểu nộn huyệt run run ngậm lấy côn thịt, Vương Nhất Bác căn bản không quan tâm cứ vậy mà chen vào, y vừa đau vừa ủy khuất, khóe mắt lăn xuống từng giọt lệ.

- TBC -

Edit cổ trang đọc thấy gượng gạo ghê á, chắc đây là lần cuối mình edit cổ trang= )) viết h kiểu vầy hay bị lặp từ, tác giả cũng bị nè, mình đang cố thay nó đi 1 xíu.

Vẫn chưa hết phần 1 đâu :< còn 1 phần nho nhỏ nữa, ngày mai chắc hổng xong được, chắc ngày kia sẽ up nốt cho xong phần thượng :) Chứ nay thấy noti xôm nên update chung zui thoi, thật ra lề mề thấy sợ 😏😏😏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro