Sai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: 错

Tác giả: gengwu

Thể loại: Cưỡng ép, dirty talk, phòng nghỉ

Nếu tác giả có ý viết tiếp lại phải vác ra 1 bộ riêng = ))) hmmm

* Dù là dirty talk nhưng tôi thấy tôi dịch cũng không dirty cho lắm đâu :v Tôi dịch đúng kiểu dirty thì nó đ lệch đi đâu được :)) Nhưng mà sẽ hơi thô lắm, nên thôi :( Hic

❌ BẢN DỊCH CHỈ ĐÚNG 80% ❌

------------------------------

Tiêu Chiến kéo cao khẩu trang, nhìn đủ loại nhân viên công tác đi qua người anh, xách theo áo khoác, tâm tình cực tốt tiến vào phòng nghỉ.

Cửa vừa mở ra, liền cảm giác có một bóng người lóe lên. Lập tức Tiêu Chiến bị túm vào phòng nghỉ.

"Phanh" một tiếng, cửa đóng lại, tay Tiêu Chiến bị bẻ ngược đè lên cánh cửa.

Tiêu Chiến không ngờ trong phòng nghỉ có người, không hề đề phòng bị chế trụ. Anh giãy giụa một chút, nhưng lại bị lực lớn hơn áp chế.

" Tiêu lão sư, để tôi chờ lâu vậy. " Người phía sau kề sát một chút, đến gần bên tai anh thấp giọng nói.

Nhiệt khí lướt nhẹ qua lỗ tai, làm cho Tiêu Chiến lập tức một thân nổi da gà.

" Cậu, cậu là ai? "

Tiêu Chiến giả bộ bình tĩnh, có chút lắp bắp hỏi.

" Tiêu lão sư ngay cả đối diễn cũng không nhận ra rồi? "

Người phía sau tựa hồ rất không vừa lòng, "chậc" một tiếng, hỏi ngược lại.

" Vương. . . . . . Vương Nhất Bác? "

Tiêu Chiến có chút không tin được, muốn quay đầu nhìn, lại bị đè đầu lại.

" Nhận ra rồi? "

Vương Nhất Bác hình như tâm tình tốt lắm, hôn hôn sau gáy Tiêu Chiến, thanh âm nâng lên một chút.

" Này! Cậu muốn làm gì? "

Tiêu Chiến hoảng sợ mở to hai mắt.

" Đương nhiên là làm anh rồi bảo bối. "

Vương Nhất Bác như lẽ đương nhiên nói.

Vương Nhất Bác một tay ôm Tiêu Chiến đến trước người, dễ dàng đem quần anh kéo xuống. Cách quần lót chậm rãi vuốt ve phía trước Tiêu Chiến.

" Buông tôi ra! "

Tiêu Chiến vội vàng giãy dụa, lại một lần nữa bị ngăn lại.

" Cút, đừng động vào tôi! "

Vương Nhất Bác dừng lại động tác.

Không đợi Tiêu Chiến nói xong, quần lót anh bỗng nhiên bị xả xuống.

Vương Nhất Bác kéo khẩu trang anh xuống, ở khóe miệng Tiêu Chiến hôn một cái.

Động tác ôn nhu, nhưng trong mắt lại lóe lên hàn ý.

" Tiêu lão sư không ngại thì lớn tiếng thêm một chút. "

Vương Nhất Bác cầm lấy tính khí Tiêu Chiến, tay chuyển động lên xuống.

" Để cho mọi người thấy Tiêu Chiến của bọn họ bị thao thế nào. "

Tiêu Chiến nhất thời im lặng, mở to hai mắt.

Vương Nhất Bác tựa hồ còn ngại không đủ, đem đầu Tiêu Chiến đè lên cánh cửa.

" Tiêu lão sư tự mình nghe đi. "

Cánh một cánh cửa, thanh âm bên ngoài loáng thoáng truyền đến, Tiêu Chiến lại nghĩ đến đám người đông nghịt lúc nãy, ngay cả giãy dụa cũng không dám.

" Tiêu lão sư, nhìn đây này. "

Vương Nhất Bác đột nhiên nói.

Tiêu Chiến nghi hoặc quay đầu, lại nghe thấy 'tách' một tiếng, biểu tình trên mặt nháy mắt cứng lại.

" Không muốn! "

Tiêu Chiến nhìn thấy tay Vương Nhất Bác cầm điện thoại chụp mấy tấm ảnh.

Tiêu Chiến giãy dụa muốn cướp lấy, lại bị Vương Nhất Bác tránh được. Trong lúc giằng co móng tay Tiêu Chiến xẹt qua cánh tay Vương Nhất Bác, từng giọt máu chậm rãi chảy ra. ( eww )

"Shhh"

Vương Nhất Bác dùng sức đem Tiêu Chiến đè ép trở lại, cúi đầu uy hiếp nói.

" Anh còn đụng đến tôi liền đem anh ra bên ngoài. "

Người Tiêu Chiến lập tức cứng ngắc, một lúc lâu mới mở miệng hỏi:

" Cậu rốt cuộc muốn làm gì? "

Vương Nhất Bác đè lên, lại cầm tính khí Tiêu Chiến, chậm rì rì trả lời:

" Tôi đã nói rồi, làm anh a. "

Tiêu Chiến cả người căng cứng, cố gắng xem nhẹ cái tay đang tác quái trước người mình.

" Nếu cậu muốn khiến tôi thân bại danh liệt, ảnh cậu cũng chụp rồi, hà tất phải làm nhục tôi thế này. "

Vương Nhất Bác cười một cái, ở trên cổ Tiêu Chiến mút ra một quả dâu tây nhỏ, cũng không trả lời anh.

" Ngoan a bảo bối, một hồi liền sướng. "

Ngón tay mang theo dịch bôi trơn lạnh lẽo dò xét tiến vào.

Thân thể Tiêu Chiến buộc chặt, cơ vòng co lại, bài xích khách không mời mà đến.

Vương Nhất Bác vỗ vỗ mông thịt Tiêu Chiến, lười biếng nói:

" Thả lỏng chút bảo bối. "

Vương Nhất Bác tay kia vòng ra trước người Tiêu Chiến, kẽ tay kẹp lấy nhũ tiêm, linh xảo thưởng thức.

Đầu Tiêu Chiến tựa vào ván cửa, một tiếng cũng không rên.

Điều hòa để nhiệt độ rất thấp, da thịt Tiêu Chiến lõa lồ ra bên ngoài nổi lên một trận run rẩy nho nhỏ.

" Ô a. "

Năm ngón tay Tiêu Chiến nắm chặt vân cửa, cổ họng phát ra âm thanh mơ hồ.

Vương Nhất Bác nhếch môi, ngón tay tại tuyến thể mềm mại mà nhu ấn

" Rất nông. . . . . "

Vương Nhất Bác kề sát tai Tiêu Chiến, như tình nhân thì thầm:

" Tiêu lão sư trời sinh thích hợp bị người chịch mà. "

Vương Nhất Bác chen vào ngón tay thứ hai, ở hậu huyệt Tiêu Chiến vừa chọc lại ấn.

Một cỗ khoái cảm trước giờ chưa từng thấy chạy dọc theo sống lưng Tiêu Chiến, lan truyền đến tứ chi.

Tiêu Chiến cắn môi dưới, nén lại tiếng rên rỉ sắp lao khỏi cổ họng.

Rất nhanh, ngón tay thứ ba.

Hậu huyệt bắt đầu trướng đau, tuyến thể bị ngón tay mang theo vết chai ma xát đến tê dại, hô hấp Tiêu Chiến bắt đầu trở nên nặng nề.

Vương Nhất Bác tựa hồ cũng cảm giác được Tiêu Chiến đang khó chịu:

" Bảo bối. "

Ngón tay Vương Nhất Bác ở trong hậu huyệt Tiêu Chiến co lại duỗi, một lần lại một lần đánh lên tuyến thể.

" Thả lỏng chút, căng thẳng như vậy chút nữa cũng không dễ chịu. "

Đột nhiên, điện thoại Tiêu Chiến kêu lên.

Tiêu Chiến tựa hồ bị dọa sợ, cả người đều run lên.

Vương Nhất Bác lấy điện thoại từ trong quần Tiêu Chiến ra, thuận tay đem giày cùng quần Tiêu Chiến toàn bộ cởi ra, vứt sang bên cạnh, chỉ chừa lại chiếc quần lót lay động giữa đầu gối.

Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua màn hình điện thoại:

" Là người đại diện của Tiêu lão sư a. "

Không đợi Tiêu Chiến nói chuyện, Vương Nhất Bác đã ấn nút nhận, đưa đến bên miệng Tiêu Chiến.

" Alo, Tiểu Chiến a, em đến chưa? "

Âm thanh của chị gái đại diện ở đầu dây bên kia thực vang. Không đợi Tiêu Chiến trả lời, cô đã nói tiếp:

" Chị vừa mới nhận được tin nam chủ cùng em diễn đổi thành Vương Nhất Bác, em thấy cậu ấy chưa? "

Tiêu Chiến quay đầu nhìn Vương Nhất Bác ở đằng sau, khô khốc trả lời:

" Nhìn thấy rồi. "

" Cậu ấy thế nào? "

Người đại diện tiếp tục hỏi.

Tiêu Chiến trầm mặc một lát, Vương Nhất Bác phía sau cũng không có động tĩnh.

Lúc lâu sau, Tiêu Chiến mở miệng nói:

" Cậu ấy. . . . rất tốt. "

" Tuy rằng hai người là đúng là bạn diễn, nhưng fans đều đang ầm ĩ nháo nhào, không bằng các em tận dụng dịp này để tạo mối quan hệ tốt, sau này fans của cậu ấy cũng có thể ít hắc hơn. . . "

Người đại diện nói cái gì Tiêu Chiến cũng nghe không được rồi.

Người phía sau kề sát, một tiếng cười khẽ truyền đến lỗ tai Tiêu Chiến.

Sau đó, vành tai anh được ngậm vào, ngón tay phía sau chuyển động chậm chạp lại đâm sâu, làm cho Tiêu Chiến cơ hồ đứng không vững.

" Alo? Tiểu Chiến? Có nghe thấy không? "

" A! "

Ngón tay Vương Nhất Bác đè mạnh lên tuyến thể kia, Tiêu Chiến kinh hô một tiếng:

" Em. . . . "

Tiêu Chiến thực cố gắng muốn đem thanh âm khôi phục bình thường.

" Em nghe rồi. "

" Vậy được rồi chị cúp đây, em phải tự chăm sóc tốt bản thân đó. "

Người đại diện hình như còn có việc khác, nói xong hai câu liền tắt điện thoại.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng thở ra, cảm giác khí lực cả người đều bị rút cạn.

Bình tĩnh lại một chút mới phát hiện chính mình còn đang giữ chặt cánh tay Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác tắt điện thoại, tùy ý ném lên sofa.

Tiêu Chiến cảm giác ngón tay Vương Nhất Bác rút ra, huyệt khẩu lập tức bị chặn lại.

Đau.

Đây là điều duy nhất Tiêu Chiến có thể cảm giác được.

Thân thể giống như bị xé ra.

Không cần. . . . . . . . .

Đau quá. . . . . . . . . .

Trước mắt Tiêu Chiến biến thành màu đen, hướng về phía trước vùng vẫy muốn chạy trốn, rồi lại bị Vương Nhất Bác kéo về, hung hăng đặt dưới hông.

" Tê. "

Vương Nhất Bác nhíu mày, ôm eo Tiêu Chiến, an ủi tính khí phía trước vì đau mà mềm xuống.

" Sao mà chặt vậy a Tiêu lão sư? "

Vương Nhất Bác nửa oán trách nửa trêu đùa:

" Kẹp tôi đau quá. "

Hắn tựa hồ cũng cảm giác Tiêu Chiến đau đớn, cũng không hề động, chính là ở tai, cổ Tiêu Chiến hạ xuống một cái hôn.

" Tiêu lão sư. "

Vương Nhất Bác dường như nghĩ đến cái gì đó, ưỡn thẳng thắt lưng.

" Anh trước kia làm thế nào vậy? "

Vương Nhất Bác nắm thắt lưng Tiêu Chiến, bắt đầu thong thả va chạm.

" Là uống thuốc sao? "

Tiêu Chiến một tay chống lên cửa, một tay nắm lấy cánh tay Vương Nhất Bác, trong cổ họng đều là âm thanh ô ô đau đớn.

Vương Nhất Bác nhìn anh cam chịu,

" Trách không được . . . . . "

Trong ánh mắt Vương Nhất Bác mang theo một tia châm chọc.

" Thao mở liền tốt, là tôi quá ôn nhu rồi. "

Tiêu Chiến bị hắn đỉnh lộng đứng cũng không được, hai chân mảnh khảnh run lên.

Không biết qua bao lâu, hậu huyệt gần như mất đi cảm giác, thời điểm Tiêu Chiến cảm giác chính mình sắp ngất đi, từ xương cụt truyền đến cảm giác tê dại kì quái.

Mới đầu Tiêu Chiến chỉ nghĩ đó là ảo giác, nhưng khoái ý càng ngày càng nhiều, phía trước được an ủi, trấn áp hậu huyệt trướng căng đau xót.

Cuối cùng đau đớn kia cũng biến mất, chỉ còn lại cảm giác được lấp đầy.

Từ sau khi chia tay bạn gái Tiêu Chiến cũng không có làm qua, thậm chí ngay cả tự an ủi cũng rất ít, thân thể cấm dục thời gian dài chịu không được khoái cảm do người khác mang lại, tiếng rên rỉ lơ đãng từ giữa môi truyền ra.

" Có cảm giác rồi. "

Vương Nhất Bác cười khẽ, mỗi lần đâm vào đều cọ qua điểm mẫn cảm Tiêu Chiến, tay cũng chuyên tâm gảy gảy đầu vú.

Khoái cảm chưa từng trải qua hung hăng đánh vào thần kinh Tiêu Chiến. Tay Tiêu Chiến giữ lấy cửa, bất quá lúc lâu sau phía trước tràn ra chất lỏng, hai chân không nhịn được run rẩy.

" Không phải chứ. . . . . "

Vương Nhất Bác thấy vậy liền dừng lại bàn tay đang chơi đùa phía trước.

" Nhanh như vậy a, Tiêu lão sư đã bao lâu không làm, cùng bạn trai chia tay rồi? "

Vương Nhất Bác đem tính khí chậm rãi rút ra,

" Vậy còn ý nghĩa gì nữa. . . . . "

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến mơ mơ màng màng theo động tác hắn nhếch mông về phía sau, cười nhạo nói:

" Có phải hắn không thỏa mãn được tiểu tao hóa này không? "

Vương Nhất Bác đem tính khí để ở miệng huyệt Tiêu Chiến, chậm rãi ma xát.

" Kêu daddy liền cho anh. " ( Mịa :)) )

Tiêu Chiến không nói chuyện, chỉ dựa vào cửa một mực lắc đầu.

Vương Nhất Bác nhíu mày, hung hăng xỏ xuyên hậu huyệt Tiêu Chiến, thô bạo kéo lấy đầu anh về phía sau, đem gáy Tiêu Chiến dán lên vai hắn.

Vương Nhất Bác có chút tức giận cúi đầu cắn vào bên cạnh hầu kết, cảm giác răng nanh nguy hiểm xuyên qua da thịt truyền tới thần kinh, Tiêu Chiến sợ hãi giãy dụa.

Răng nanh cắn xuống thật mạnh.

Sau một trận đau đớn, Tiêu Chiến nghe thấy thanh âm trầm thấp của Vương Nhất Bác:

" Bắn rồi tôi ở đây liền không nghe lời? "

Tiêu Chiến bị kéo đến trước gương, Vương Nhất Bác lại cầm lấy điện thoại chụp một tấm:

" Hiện tại so với vừa nãy đẹp hơn rồi. "

Tiêu Chiến qua gương nhìn đến bộ dạng chật vật của chính mình.

Hạ thân chỉ còn một đôi tất cùng một cái quần lót, trên thân áo phông bị vén lên cao cao, lộ ra đầu vú bị nhào nặn đến sưng đỏ, trên lưng đầy vết tay, bên cạnh hầu kết là một dấu răng, chỗ răng nanh còn ứa ra hai giọt máu nhỏ. Mà Vương Nhất Bác phía sau quần áo đứng đắn, nếu không chú ý tới nếp nhăn bị Tiêu Chiến cọ ra, giống như chỉ cần kéo khóa quần liền có thể tham gia cuộc họp mặt được rồi.

Vương Nhất Bác vừa lòng nhìn thấy kiệt tác của chính mình,

" Ngoan một chút, nói không chừng tâm trạng tôi tốt, sẽ không đem ảnh chụp phát tán ra bên ngoài. "

Vương Nhất Bác dừng một chút,

" Dù sao anh không phải vì quay phim nên cái gì cũng đều nguyện ý sao? "

Tiêu Chiến nghe vậy giật mình, anh không tưởng tượng được Vương Nhất Bác thế mà lại nghĩ anh như vậy.

Trong lòng ủy khuất, tức giận, nhục nhã, cùng nhau cuồn cuộn dâng lên. Trong phút chốc, mắt Tiêu Chiến đầy nước.

Tiêu Chiến biết mình không phải một đứa nhóc, khóc cũng vô ích. Nhưng là nước mắt dường như không khống chế được.

Một giọt,

Hai giọt,

Nước mắt chảy xuống má, bị Tiêu Chiến lung tung lau đi.

Sau khi Vương Nhất Bác nhìn thấy, khóe miệng càng mở rộng. Giống như một đứa nhỏ bướng bỉnh bắt nạt mèo nhỏ chó nhỏ, sau khi nghe thấy tiếng bọn chúng kêu gào thì càng trở nên tệ hại hơn.

Vương Nhất Bác đem Tiêu Chiến đặt lên sofa, kéo hai chân anh lên cao, khiến Tiêu Chiến nhìn rõ tính khí hắn đang ra vào giữa đùi anh.

" Bị tôi nói trúng rồi? "

Vương Nhất Bác giễu cợt.

Tiêu Chiến ngửa mặt, không hề phản kháng, vô lực khẽ rên lên.

Anh nhìn môi Vương Nhất Bác, đột nhiên nhớ tới ba năm trước, bọn họ đã không diễn cảnh hôn đó.

Rõ ràng môi nhìn mềm mại như vậy, ở trên người ôn nhu như vậy, sao có thể ra nói những lời cứng rắn như muốn đâm thủng tim gan người ta?

Nghĩ muốn hôn một chút. . . . . . . . . .

Trong lòng Tiêu Chiến nảy ra một ý niệm kì lạ.

Nếu không thử sẽ không có cơ hội?

Dù sao cũng đã tệ như vậy rồi.

Tiêu Chiến giống như bị mê hoặc, tiến tới bao phủ đôi môi Vương Nhất Bác.

Xúc cảm so với tưởng tượng thậm chí còn mềm mại hơn, môi chạm môi có chút độ ấm, so với những nơi khác trên cơ thể, khiến Tiêu Chiến càng cảm thấy lạnh hơn.

Xung quanh hết thảy đều lạnh như băng, chỉ có trên người là nóng bỏng rực lửa.

Hôn cũng hôn rồi. . . . .

Tiêu Chiến tự cam tự chịu nghĩ.

Anh nằm ở bả vai Vương Nhất Bác, tựa đầu vào cổ hắn, hấp thu một chút độ ấm.

Vương Nhất Bác ôm lấy gáy Tiêu Chiến, mang cả người anh kéo xuống, nhíu mày nhìn Tiêu Chiến.

Hồi lâu hắn mới hung tợn hôn lên. Vương Nhất Bác tùy ý chiếm đoạt môi răng người ta, liếm hết từng tấc khoang miệng, hô hấp hai người cùng một chỗ quấn lấy nhau.

- -----------------

Không biết sao chứ tác giả viết từ cuối tháng 8 - đầu tháng 9 rồi, giờ vẫn chưa có động tĩnh gì nên up tạm vào đây, biết là vẫn còn dở dang nhưng mọi người cứ coi như đoản đi =)) Có gì tui cập nhật sauuuu

Luv u more :3
À quên đây là đôi môi anh đào nè = ))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro