Trên tường có một cái lỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: 墙上有个洞

Tác giả: yoyoyoyehei_1 ( Vẫn là bà này :)) )

Thể loại: OOC / Song tính / Học sinh cao trung /. . .(?)

Tiếp tục sử dụng người trong đoản 《 Quả mọng chua》 hôm bữa = )))

❌ BẢN DỊCH CHỈ CHÍNH XÁC 80% ❌

À thực ra . . . trên chỗ thể loại á, tôi có ghi thiếu 壁尻 = )) Tôi không biết tả huhu, các chị nhìn ảnh sẽ thấu hồng trần thôi 🙏🏿👆🏿👆🏿👆🏿

--------------------------

Học kỳ mới, mấy tuần học đầu tiên trong không khí mùa xuân, gió nhẹ nhàng cuốn theo hương thơm của hoa Mộc Lan, thấm vào ruột gan người ta vừa tươi mát vừa trong lành.

Giờ nghỉ trưa đối với Vương Nhất Bác mà nói có chút nhàm chán, hắn muốn kéo cậu đi sân thể dục, hoặc cổ vũ xem mình chơi bóng rổ, hoặc hai người vừa đi vừa hóng gió, nhưng thân là một học sinh ưu tú hạng nhất chỉ muốn trơ ra mà làm bài tập trong lớp, bởi vì kì thi tháng này sắp tới rồi.

Tiêu Chiến cầm bút chì trong tay, ngòi bút soàn soạt tính toán cọ vào tờ giấy phát ra tiếng động rất nhỏ, Vương Nhất Bác ngồi xuống trước bàn cậu, hai chân dạng ra theo hai bên lưng ghế, khoanh tay ghé vào bàn Tiêu Chiến, đặt cằm lên, nghiêng đầu, ánh mắt nâng lên chăm chú nhìn mặt cậu.

Cửa sổ bên cạnh hé ra một khe hở, gió mát thổi nhẹ mái tóc trên trán Vương Nhất Bác, nhưng Tiêu Chiến từ đầu đến cuối cũng không nhìn hắn, cặp mắt xinh đẹp, chưa hề rời khỏi cuốn sách đang mở trước mặt, hình như đề vật lý còn có lực hấp dẫn hơn Vương Nhất Bác.

Sau khi Vương Nhất Bác ngáp lần thứ ba, cuối cùng Tiêu Chiến cũng làm xong câu hỏi thứ ba của một đề lớn, Vương Nhất Bác tay mắt nhanh lẹ, một phen rút bút chì trong tay cậu ra.

Tiêu Chiến rốt cục nguyện ý nhìn hắn, " Làm gì. "

" Đừng giải đề nữa, chơi với tôi. " Vương Nhất Bác nói đến đúng tình hợp lý.

Nét mặt Tiêu Chiến bình tĩnh, sau đó lại lộ ra một ý cười hời hợt, " Được a, chơi cái gì. "

Vương Nhất Bác nói muốn dẫn anh đến sau phố đi dạo một lát, trưa nay hắn ăn chưa no, muốn đến tiệm bánh mì và mua thêm một ít đồ ăn vặt.

Hai người sánh đôi đi ra ngoài trường học, Tiêu Chiến nghe hắn nói vậy liếc mắt nhìn hắn, bởi vì cậu biết Vương Nhất Bác không thích ăn đồ ngọt --hoặc là nói hắn không thích ăn mấy thứ đồ này lắm -- thích đồ ngọt là mình mới đúng. Nhưng Tiêu Chiến cuối cùng vẫn không nói gì, gật gật đầu đi cùng hắn.

Vừa bước ra cổng chính của dãy phòng học, Vương Nhất Bác bỗng nhiên như nhớ ra cái gì, ngay sau đó liền kéo tay Tiêu Chiến, đi đến một con đường nhỏ trống trải sau tòa nhà dạy học.

" Cổng trường không phải ở bên kia sao, cậu kéo tôi qua bên này làm gì? "

" Đi đường tắt. "

" Trèo tường a? "

Hàng rào bao quanh phía sau dãy nhà dạy học có một cái lỗ.

Tiêu Chiến cũng là đến hôm nay mới biết được.

Hàng rào là tường gạch, có một khoảng trống cách mặt đất khoảng tầm một mét, hẳn là thi công trước đây không đóng gạch cho chặt, cũng không biết học sinh nào nghịch ngợm phá phách làm ra cái lỗ này, không lớn, vừa đủ cho một đứa nhỏ nhơ nhỡ chui qua, nhưng phải có người phía sau giúp đẩy thắt lưng hoặc chân nhỏ mới được.

Bên ngoài hàng rào có mấy cây Mộc Lan, bụi cây bám vào chân tường, còn có một đường nhỏ bị người ta giẫm lên cỏ tạo thành, sau khi đi qua chính là một vỉa hè rất hẹp, hai bên đường còn có mấy cửa hàng nho nhỏ như quán net, cửa hàng thức ăn nhanh, tiệm bánh mì linh tinh.

Tới gần chân tường liền nghe thấy tiếng còi xe mơ hồ vang lên bên ngoài, còn có tiếng ồn ào của người trong cửa hàng. Tiêu Chiến nhìn cái lỗ nhỏ hẹp kia, dùng mắt thăm dò một chút, cảm thấy có chút quá sức, vì thế hỏi Vương Nhất Bác.

" Thật sự muốn chui từ đây à. "

" Ừm, đúng a, đi ra ngoài chính là sau phố. Đêm qua tôi còn cùng bạn cùng phòng chui qua lén đi net đó. "

" Không gương mẫu. " Tiêu Chiến trừng hắn, trong nghĩ gì liền nói ra cái đấy.

Vương Nhất Bác ôm đầu, không thèm để ý.

" Nếu cậu đồng ý theo tôi về nhà trọ, tôi đâu đến nỗi mỗi ngày phí thời gian ở ký túc xá a. "

Tiêu Chiến không thèm để ý hắn, từng bước tiến lên, cẩn thận đánh giá cái miệng lỗ kia, vẫn cảm thấy không đáng tin.

" Cậu chui trước, tôi ở phía sau đẩy cậu. " Vương Nhất Bác mở miệng nói.

Cuối cùng Tiêu Chiến vẫn là thỏa hiệp, khom thắt lưng, vịn vào miệng lỗ đem đầu thăm dò trước, trước mắt là thân cây cùng bụi cây rậm rạp, không khí nhập mùi đất ẩm ướt.

Tiêu Chiến tiếp tục chen thân người ra phía bên kia, áo đông phục cọ vào gạch xám trên tường, cậu đem tay phải vươn ra trước, sau đó là tay trái, lúc sau bả vai cũng chui ra bên ngoài, cứ như vậy nửa người cậu đều vươn ra bên ngoài kia.

Thời điểm bắt đầu xem ra mọi thứ đều rất thuận lợi, Vương Nhất Bác ở phía sau đẩy mông cậu ra bên ngoài, nhưng ai mà biết đồng phục rộng thùng thình dần dần nghẽn lại chồng chất lên nhau, kết quả phần lớn vải đều mắc lại ở hông, cuối cùng lực cản càng lúc càng lớn, dĩ nhiên là mắc lại không qua được rồi.

" Vương Nhất Bác, đừng ép nữa, dừng -- tôi con mẹ nó hình như bị kẹt rồi. "

Tiêu Chiến ý thức được tình hình nghiêm trọng phía sau, lập tức nghiêng đầu kêu hắn, cậu vặn vẹo thân mình muốn lui lại phía sau, cặp mông căng mẩy đẫy đà, hai cánh mông tròn xoe, run rẩy lắc lắc dưới tầm mắt Vương Nhất Bác.

" Tôi vẫn là quay lại đi, chúng ta đi cổng chính cũng có thể về trước giờ học chiều. "

Tiêu Chiến nói xong phần phía sau bắt đầu dùng sức, nhưng mà đột nhiên phát hiện mình không thể động đậy, một thoáng còn tưởng mình thật sự bị kẹt ở vách tường, sau mới phát hiện là Vương Nhất Bác ở phía sau đỡ lấy cậu.

" Cậu đừng động. "

Vương Nhất Bác giọng điệu ra lệnh, mà Tiêu Chiến không thấy cũng không biết, ánh mắt hắn lúc này đều dán lên cặp mông trong tường của cậu.

" Làm cái gì. "

Vương Nhất Bác cũng không trả lời cậu, tự mình sờ lên mông Tiêu Chiến. Tiêu Chiến vẫn gầy đến nỗi trên người chẳng có tí thịt, eo nhỏ nhỏ đến nắm không được, ngay cả lúc cởi quần áo sương sườn cũng lộ ra, nơi duy nhất nhiều thịt có lẽ là mông đi, hình dạng màu sắc đều rất tốt, sờ lên cảm xúc mềm mại rất tốt. Vương Nhất Bác vừa nhào nặn vừa vuốt ve, kết quả sờ hai lần liền mò đến muốn gỡ thắt lưng xuống.

" Đệt, Vương Nhất Bác cậu đừng có kéo quần tôi. "

" Không sao, ở đây không có camera đâu. "

"......"

Tiêu Chiến lại càng muốn mắng hắn, không có camera liền đùa giỡn lưu manh.

Từ nãy lực chú ý của Vương Nhất Bác đã bị cặp mông vừa vểnh vừa mềm của cậu câu đi rồi, nói chuyện có chút không tập trung, vươn tay đem áo khoác đồng phục của cậu vén lên, nắm lấy quần Tiêu Chiến lột xuống, quần lót cũng trực tiếp kéo xuống dưới, cùng với quần dài chồng chất dưới chân.

Hạ thể hoàn toàn bại lộ trong không khí, cảm giác ma xát nhè nhẹ lên da thịt phía sau khiến Tiêu Chiến sắp hỏng mất, Vương Nhất Bác nhéo mông thịt vừa mềm vừa mịn một cái, sóng thịt liền dâng lên, nhưng mà nửa người cậu bị kẹt ở bên kia không làm được gì, một khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đỏ lên.

" Vương Nhất Bác cậu con mẹ nó điên rồi! "

Hai người bọn họ bình thường chơi đùa các kiểu quả thực không ít, nhưng ban ngày ban mặt chơi cái tư thế xấu hổ như vậy thật sự con mẹ nó là lần đầu tiên, cho dù Tiêu Chiến đối với chuyện tính sự lạnh nhạt thế nào, lần này cũng không có cách nào bình tĩnh được.

" Đừng có giữ tôi, để tôi ra ngoài. "

Tiêu Chiến vẫn muốn lui về sau, nhưng mà vách tường kẹp cậu là thứ nhất, Vương Nhất Bác ở phía sau còn dùng xương hông đè lại cái mông trơn nhẵn trắng mịn của cậu, lúc này cậu muốn lui cũng hoàn toàn không động đậy được.

" Cậu có biết mông cậu thế này nhìn đặc biệt đẹp. "

Vương Nhất Bác nói xong, còn vỗ lên một cái, bàn tay cùng mông nộn nộn va vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy.

" Tôi mẹ nó có chỗ nào nhìn lại được đâu. "

Tiêu Chiến tức giận nhấc chân lên đá hắn, nhưng cậu cái gì cũng chưa làm, Vương Nhất Bác dán lên thân thể cậu, đem bàn tay to lớn nắm dương vật cậu nhẹ nhàng di chuyển.

" Này, không phải cậu thật sự muốn. . . . "

Thân thể Tiêu Chiến bình thường đã bị Vương Nhất Bác dạy dỗ đến thực mẫn cảm, mấy điểm nhạy cảm gần như không thể chạm vào, nhưng ở hoàn cảnh lần này làm cho cậu quá mức khẩn trương, làm Vương Nhất Bác tuốt cả nửa ngày cũng không cứng được, nhưng nữ huyệt trước đáy chậu đã có chút ẩm ướt, âm thần đô đô màu hồng phấn, giữa khe nhỏ co rút chảy nước, phát quang nhàn nhạt trong suốt.

" Yo, dương vật không cứng, ở đây lại rất khát a. "

Vương Nhất Bác phát hiện liền cười cười.

Dù sao mặt Tiêu Chiến đỏ ửng cũng không ai thấy được, dứt khoát không thèm che nữa, âm huyệt của cậu bị gió lạnh đầu xuân thổi đến ngứa ngáy, thật con mẹ nó muốn nhét cái thứ nóng rực kia vào.

" Cậu nếu muốn chơi cũng đừng có phí lời, trong quần tôi có bao. "

Tiêu Chiến vừa nói xong, lập tức nghe thấy Vương Nhất Bác cười khẩy một cái, thò tay vào túi quần móc bao ra.

" Thật sự là lúc nào cũng chuẩn bị a. "

Tiêu Chiến thật sự cạn lời, hờ, nếu không phải Vương Nhất Bác ở đâu cũng hở tí là động dục mẹ nó giống như ngựa đực, cậu có thể không đem theo bao sao.

Vương Nhất Bác nới lỏng thắt lưng, móc ra dương vật trong quần, lộng cứng liền đặt lên huyệt khẩu ướt át, phốc một cái quy đầu chen vào.

" Ưm. . . . . "

Tiêu Chiến phát ra tiếng rên rất nhỏ, cách đó không xa là con đường nhỏ bị mấy lùm cây bụi chặn lại, không tính là đông nghịt nhưng thi thoảng vẫn có vài chiếc xe chạy qua.

Cậu vừa hưng phấn xong lại khẩn trương muốn chết, dứt khoát dâng tay che miệng mình lại.

" Ô. . . . . "

Dương vật của Vương Nhất Bác quá dài, khi cương lại cực kỳ cứng, đâm vào bên trong mà nghiền ép, sau khi đi vào toàn bộ rất nhanh đã đâm đến miệng tử cung.

" Chậc, so với bình thường cảm giác còn chặt hơn. " Sau khi đi vào bỗng nhiên Vương Nhất Bác bắt đầu đánh giá, " Có phải hoàn cảnh rất kích thích không hả. "

" Cậu mẹ nó thao liền thao, đâu ra lắm lời vô nghĩa vậy. "

Tiêu Chiến bị hắn làm cho tức chết rồi, cậu thề chờ cậu ra ngoài nhất định sẽ đánh hắn thành đầu chó.

Nhưng cậu rất nhanh sẽ không còn lòng dạ nghĩ mấy thứ nữa, Vương Nhất Bác nắm hông cậu từng chút thao vào, đụng đến bắn đùi cậu cũng run lên, cậu bị mắc kẹt ở tường cái gì cũng không làm được, thân trên ưỡn thẳng thắt lưng, một nơi đặt tay cũng không có, chỉ có thể che miệng ngăn bản thân không phát ra tiếng kêu quá lớn.

" Ô. . . . Ưm . . . Ưm. . . "

" Cậu cũng cắn chặt quá rồi đó, shhh-- "

Vương Nhất Bác cũng sướng, thịt mềm bên trong tiểu huyệt của Tiêu Chiến hôm nay càng quấn chặt lấy dương vật hắn, lại vừa mút vừa hút suýt nữa kẹp hắn trực tiếp bắn ra bên trong.

Chờ hắn lại cắm vào vài cái, côn thịt trước kia ủ rũ của Tiêu Chiến giờ lại có xu thế ngẩng đầu, vì thế Vương Nhất Bác liền đưa tay chơi nó thêm lần nữa.

" Ưm -- "

Khoái cảm từ đằng trước lẫn đằng sau đánh nát thần chí, Tiêu Chiến cơ hồ sắp không khống chế được âm thanh, trên người đều là mồ hôi, Vương Nhất Bác cắm vào thêm vài lần bên trong lại phun nước, phun đến sỉ mao của hắn cũng đều ướt.

Sau cao trào chân Tiêu Chiến nhuyễn ra, yếu ớt run run, eo cũng mỏi nhừ, chỉ có thể đem sức nặng toàn thân đặt lên trên tường, dựa vào bàn tay to của Vương Nhất Bác để ổn định lại một chút.

" Cậu thế nào còn chưa bắn ya. . . . "

Kéo dài quá mức hạ thân cũng sắp hỏng rồi, Tiêu Chiến không vui mà oán trách hắn, cậu sắp bị giày vò đến bất tỉnh, cảm giác mặt trước sắp bắn cũng phải giục Vương Nhất Bác.

" Nhanh lên nhanh lên. "

Lại đâm thêm hơn hai chục lần Vương Nhất Bác mới chịu bắn ra, lúc ấy tinh dịch Tiêu Chiến đã chảy đầy một tay hắn, kẽ tay dính dính.

Hắn từ từ đem Tiêu Chiến kéo từ trong tường ra, cả người đẫm mồ hôi, sắc hồng trên mặt cũng chưa rút đi, trên áo đồng phục đều là bụi bẩn từ tường gạch.

Tiêu Chiến lau sạch mình sau đó mới xách quần lên, trước tiên cứ phải giơ nắm đấm nện vào ngực Vương Nhất Bác, " Thằng điên. "

" Cậu không phải cũng rất sướng sao. "

Vương Nhất Bác cầm lấy tay cậu đang định rút về, nắm chặt, lại thừa dịp chân cậu nhuyễn ra mà đem người ôm vào trong ngực, nụ cười trên mặt vừa xấu xa vừa lưu manh.

Hắn đem Tiêu Chiến cõng lên lưng.

" Đi, mua bánh mì cho cậu. "

- FIN -



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro