Lần đầu gặp đã bị bác sĩ giở trò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lục Phong à, giúp anh một lần nhé, hơn một tháng nay bận rộn ở bệnh viện mãi, vợ anh sắp đuổi anh ra khỏi nhà rồi. Nếu anh còn nhận thêm ca này nữa chắc anh thành kẻ vô gia cư thật đấy, xin em mà." Tuệ Minh ôm vai gã không ngừng luyên thuyên với thái độ cực kỳ khẩn khoản, không hề có dấu hiệu giả vờ để trốn trực như những lần trước nữa.

"Lục Phong à." Anh chàng thực sự hết cách rồi mới mặt dày đến nhờ Lục Phong- một đàn em siêu giỏi. Chỉ cần được giao việc, gã sẽ đều hoàn thành nhanh chóng, hiệu quả, rất nhiều lần được cấp trên đáng giá cao và khen thưởng. Vài hôm trước, anh còn nghe họ nhắc đến chuyện sẽ tiến cử Lục Phong lên vị trí trưởng khoa.

"Được rồi, em sẽ giúp anh." Gã cười nhẹ, âm thanh trầm ấm đáng tin cậy vang lên, tựa một cái phao cứu mạng khiến Tuệ Minh gần như muốn nhảy cẩng lên vì phấn khích.

"Cảm ơn em, cảm ơn em nhiều lắm." Anh bày tỏ lòng biết ơn với gã vài lần nữa rồi rời đi với tâm trạng vô cùng tốt, vừa nhảy chân sáo vừa nhấc điện thoại gọi cho vợ thông báo bản thân hôm nay sẽ về sớm.

Lục Phong thở dài vì tính cách trẻ con của đàn anh, nhưng phần lớn là biểu thị cảm giác khó chịu. Chàng bác sĩ vốn định hôm nay sẽ ra ngoài giải khây, nào ngờ lại dính đồng nghiệp phiền phức. Đã nhận lời thì phải thực hiện, gã mệt mỏi lê bước trên hành lang vắng người. Tiến đến phòng riêng của bản thân rồi ngồi phịch xuống ghế bành, một tay đỡ trán, tay còn lại chán nản lật từng trang bệnh án đã được gửi đến từ trước của Tuệ Minh.

Xem được một chút, gã cảm thấy bản thân còn có chút may mắn khi bệnh nhân được gửi đến là một cậu nhóc. Thần trí và cả thân hình từ năm mười tuổi đã không phát triển cho đến tận năm nay. Lật thêm vài trang, gã đã nhận ra ý định của gia đình thế phiệt này là chắc chắn bỏ rơi thằng bé trong bệnh viện suốt đời. Khi ở cuối trang giấy ghi hẳn một câu rằng: bệnh nhân sẽ được đặc cách xây một nơi ở riêng trong khuôn viên khu đất trống gần khoa da liễu. Biểu cảm người đàn ông không chút thay đổi, khi gã dường như quá quen với cách giải quyết này. Bởi lẽ, chẳng tên thương nhân nào muốn để lộ ra rằng mình có một quý tử bị thiểu năng trí tuệ cả.

-

Lục Phong khép lại bệnh án, ngước nhìn đồng hồ một cách bâng quơ, trong khi suy nghĩ đã bay bổng đến buổi thác loạn ở quán bar. Gã cắn môi chán nản, thở dài thêm lần cuối rồi khoác áo blouse vào. Chuẩn bị đến gặp bệnh nhân mới mà gã đoán, có lẽ sẽ gắn bó với mình một khoảng thời gian dài.

Căn phòng bệnh vẫn thoang thoảng mùi sát trùng, Lục Phong chần chừ một chút rồi đẩy cửa bước vào. Một bóng dáng nhỏ bé ngồi trên giường, gương mặt trắng trẻo đang nghịch chiếc máy bay giấu bỗng dừng lại khi nghe tiếng động. Ngay sau đó, em quay sang nở một nụ cười cong đầy cùng đôi mắt tròn xoe bắt đầu híp lại, như thể chào đón gã. Khiến Lục Phong có đôi phần thích thú, cảm giác phấn khích này giống hệt lần đầu gã thấy một vài thứ mới lạ ở quán bar.

"Xin chào, em tên là gì?" Lục Phong thu lại biểu cảm kỳ lạ của mình, gã bước đến gần giường hơn. Vừa đi vừa cười thật dịu dàng, tạo cho Minh Hiên một bầu không khí thân thiện hết mực.

"Xin chào, em là tên Minh Hiên ạ." Em nhỏ giọng nói, âm thanh hơi nhút nhác.

"Anh gọi em là bé Hiên nhé. Anh tên là Lục Phong. Em có thể gọi anh là Phong." Lục Phong vẫn giữ thái độ ân cần, gã đưa tay vuốt mái tóc đen tuyền của Minh Hiên, sự thích thú không ngừng tràn qua ánh mắt khó che giấu được. Nhưng Minh Hiên lại không hề nhận ra, em chỉ cảm thấy cái chạm này thật ấm áp. Bởi lẽ, từ trước đến nay em chưa từng được ai nói chuyện và chăm sóc dịu dàng như vậy. Thế là ấn tượng lần đầu về người đàn ông này lại càng lớn hơn trong em, khiến Minh Hiên buông bỏ đi tất cả cảnh giác, ngoan ngoãn để gã xoa đầu.

Lục Phong vuốt ve một chút, khi không thấy sự e ngại, chối bỏ từ em, tâm trạng lại càng phấn khích hơn. Những ngón tay thon dài bắt đầu dịch chuyển xuống vầng trán cùng gương mặt trắng nõn, tưởng chừng có thể búng ra sữa bất cứ lúc nào, chỉ cần gã dùng lực nhiều hơn một chút. Minh Hiên ngước mắt nhìn gã bằng một ánh nhìn ngây thơ. Nó xinh đẹp đến mức khiến gã không nhịn được mà muốn nhanh nhanh vấy bẩn, phá hủy sự tinh khuyết này, biến nó thành một đôi mi đẫm nước và đỏ ửng vì kích thích vô tận.

Bác sĩ dường như chẳng điều chỉnh được hành động của mình nữa, mà bắt đầu di chuyển tay xuống sâu hơn. Cuối cùng dừng đôi môi hồng hào, ngón trỏ vuốt ve môi trên một chút rồi cùng ngón giữa tách hai cánh đào xinh ra, trước ánh mắt hiếu kỳ của thỏ con. Hai dị vật có khớp luồn qua khoé môi và hàm răng, chẳng ngại ngần mà chạm vào cái lưỡi mềm phía trong. Cái miệng này quá nhỏ bé nên khi hai ngón tay đi vào, nó đã dường như bị bịt kín, hơn hết sự chèn ép bất thường khiến Minh Hiên bắt đầu cảm thấy khó thở. Gương mặt nõn nà dần mất đi không khí mà đỏ bừng lên, kéo theo một vài biểu cảm sợ hãi muốn trốn tránh.

"Ngoan, dùng lưỡi liếm nào, anh đang kiểm tra cho Minh Hiên."Lục Phong dịu dàng trấn an, hai ngón tay cố gắng luồn vào sâu hơn, tìm cơ hội quấn lấy cái lưỡi nhỏ bé bên trong mà chơi đùa. Minh Hiên rơm rớm nước mắt, cố nhịn đi sự buồn nôn khi gã chọc sâu đến cổ họng mà cử động lưỡi, ngây ngô liếm nhẹ lấy hai đầu ngón tay đang không ngừng nghiền ép mọi không gian bên trong khuôn miệng tí hon.

Lục Phong hài lòng trước biểu hiện ngoan ngoãn và thành thật của Minh Hiên, gã dùng lực mạnh hơn nhằm bắt lấy cái lưỡi đỏ hồng. Những đầu ngón tay nhanh nhẹn ma sát trên phiến thịt trơn nhẵn, cố gắng kích thích một vài cảm xúc đang hiện diện trong người Minh Hiên. Gương mặt đỏ ửng của em bé khó khăn liếm những khớp tay to lớn, đôi chân mày co lại vì sự ê ẩm dâng trào nơi đầu lưỡi. Nước bọt thay nhau chảy dài xuống cằm thành vệt lớn, khi gã dùng ngón cái và ngón trỏ kéo lưỡi em ra bên ngoài để chơi đùa một cách đầy thích thú.

Lục Phong cứ trêu ghẹo đầu lưỡi mềm đến khi hai ngón tay gã mỏi nhừ mới chịu rời đi, nhường cho em chút không gian ít ỏi để thở. Minh Hiên được buông tha, cậu bé chống tay xuống tấm nện giường dày mà không ngừng hớp lấy không khí cho buồng phổi trống rỗng. Lục Phong vẫn tiếp tục trò chơi của mình, gã dường như đã quên em là bệnh nhân mà chỉ xem cậu nhóc trước mặt là một thú vui mới mẻ, bù đắp cho cuộc chơi còn dang dở vào tối nay.

Bàn tay to lớn của bác sĩ bỗng dưng tiến đến xương quai xanh, cảm giác nhồn nhột kỳ lạ khiến Minh Hiên sửng sờ. Tuy vậy, thỏ con không biết mình đang bị quấy rối mà chỉ ngây thơ nghĩ rằng, anh đẹp trai trước mặt đang kiểm tra sức khỏe cho em mà thôi. Lục Phong thả nhiên cởi tấm áo bệnh nhân mỏng manh, đem mảnh vải kéo sang hai bên để lộ khuôn ngực xinh đẹp. Mỹ cảnh ập vào mắt khiến gã chẳng nhịn được mà cười nhẹ, say đó đưa tay xoa đầu em như khen ngợi. Đôi nụ hồng e ấp, non nớt một cách cực kỳ mời gọi. Sự hiện diện của nó quá đúng thời điểm, xúc tác vào sự hưng phấn và tò mò đang hiện diện một cách dồn dập trong tâm trí gã, làm những suy nghĩ ấy bùng lên dữ dội. Tâm trí người bác sĩ mờ mịt như thể đã bị điều khiển, kéo theo bàn tay to lớn không tự chủ được nữa mà tiến đến nơi mềm mại trước mắt.

"Ư,...bác sĩ." Minh Hiên cắn nhẹ đôi môi, hàng mi cong cong nhìn gã. Cố gắng hỏi han tại sao tay gã lại ngự trị trên ngực mình, hơn hết còn không ngừng thăm thú xung quanh mà chẳng có một chút kiêng dè.

"Anh chỉ đang khám cho bé Hiên thôi, ngoan nhé." Lục Phong nở một nụ cười cực kỳ thân thiện nhằm trấn an em. Phía dưới gã vẫn tiếp tục di chuyển đôi bàn tay để bao trọn hai bầu ngực nhỏ xíu của bé con. Núm vú của Minh Hiên nhô cao qua khỏi kẽ tay gã, nụ hoa ấy vừa hồng hào vừa tinh nghịch tựa như muốn chào hỏi và thúc giục gã mau mau khai phá mình. Lục Phong thở mạnh, nhận ra dường như cảm xúc ngày càng khó khống chế khi Minh Hiên ngày càng mời gọi hơn trong mắt gã. Người đàn ông cắn đôi môi khô khốc, nhắc bản thân bình tĩnh bởi hiện tại trong đầu gã, chỉ có độc một suy nghĩ là đem thằng bé chà đạp dưới thân.

Minh Hiên cựa quậy người, em cố tìm lại tư thế nằm thoải mái nhất nhưng mãi không được. Khi cảm giác ấm nóng và kỳ lạ vẫn không ngừng đeo đuổi trên khuôn ngực. Bàn tay to lớn của gã dường như đã nắm trọn bầu ngực mềm mại, mà không ngừng vò nắn nó như cục bột. Khiến nơi đáng lẽ ra phải bình thường của nam sinh lại đang dần trở nên kỳ lạ, hơi nóng bắt đầu tràn ngập qua từng cái chạm. Cùng với đó là sự nhồn nhột, sung sướng khi Lục Phong dùng ngón tay ma sát nhẹ nhàng núm vú tròn.

"Bác sĩ, hức...ngực em lạ lắm, anh đừng ah..." Minh Hiên mím môi, hai cánh tay nhỏ vươn lên cao, chạm vào cổ tay gã nhằm từ chối phương pháp kiểm tra lạ lẫm này.

"Anh sẽ tiến đến bước tiếp theo, không sao cả. Em không muốn mau hết bệnh sao?" Lục Phong hơi khó chịu khi sự hưng phấn dồi dào bị em làm cho đứt gãy, gã hơi trầm giọng nhắc nhở Minh Hiên, hệt như một lời cảnh báo.

Em bé đang chống đối ngay sau khi nghe câu trả lời của gã liền ngoan ngoãn, Minh Hiên thả hai cánh tay xuống để nó nằm bên cạnh hông. Lục Phong cười dịu dàng, hài lòng trước biểu hiện nghe lời của thằng nhóc. Vì không muốn tốn thêm thời gian nữa, gã quay sang chiếc balo ở góc phòng làm việc, đem một số dụng cụ tình thú với hình dáng kỳ lạ đặt trước mặt em.

"Nằm ngoan nhé. Đau cũng hông được gỡ ra, em rõ chưa?" Lục Phong lại dùng tay xoa núm vú tròn đang nhô cao giữa bầu ngực trắng nõn nà, trêu ghẹo đến khi nhũ hoa hoàn toàn thẳng đứng mới nặn một ít gel bôi trơn lên đỉnh đầu.

"Lạnh, hức." Minh Hiên chật vật trong hành động ngoan ngoãn nghe lời, khoé miệng nhỏ rít lên. Khi ngực vừa được bàn tay nóng hổi phủ lên, bây giờ lại được thay thế bởi cảm giác lạnh đến tê tái.

Lục Phong bật hai dụng cụ có một sợi dây nối dài đến ngực, phần đầu của nó có hình dạng như một chiếc nắp đậy bình sữa em bé. Minh Hiên vừa thấy thứ kia, dù không biết là gì nhưng phản ứng cơ thể nhắc nhở em đó không phải điều tốt lành gì, nhóc con bám tay vào khung giường, có hơi hướng muốn né đi.

"Ngoan nào." Lục Phong vịn chặt vai em ghì xuống nệm, khi thấy Minh Hiên đang quá đỗi phiền phức so với suy nghĩ của gã. Kế tiếp, người đàn ông áp dụng cụ lên hai núm vú nhô cao của em, để nó có thể hít thật sâu vào giữa nhũ hoa và đè nén nơi nhạy cảm một cách triệt để.

"Hức...đừng, bác sĩ ơi...cái này làm Minh Hiên đau quá." Em bé khóc rống lên khi cảm nhận núm vú bỗng bị nghiền ép. Cậu nhóc run lẩy bẩy, cố tìm cách gỡ nó ra nhưng khi nhìn lên thì Lục Phong lại dành cho em một ánh mắt đầy khó chịu, như thể Minh Hiên là một đứa trẻ hư. Và điều đó làm em chựng lại, mọi ý định muốn chống đối đều bị vô hiệu, bé ngoan chỉ đành yên lặng mà cắn đôi môi nhỏ, thút thít rơi nước mắt.

Lục Phong chẳng vì Minh Hiên đau mà dừng lại, hơn nữa gã còn phấn khích gấp bội khi thấy thân hình nhỏ bé của Minh Hiên đang run rẩy trên tấm nệm đày. Khuông ngực của em bị máy hút đến gần như đỏ rực, nhất là hai núm vú tròn khi nãy đã được chăm sóc đến sưng to mọng nước đầy ngon miệng.

"Bác sĩ, hức...ngực em đau ah..." Minh Hiên nỉ non cầu xin khi nơi giữa thân đang bị chà đạp mạnh mẽ hơn. Cảm giác tê tái xâm chiếm cả đầu óc ngây ngô, nhưng ẩn chứa trong đó lại là một vài tia thoải mái kỳ lạ, đáng lẽ không nên xuất hiện.

Tác phẩm phía trên đã gần như hoàn thành, Lục Phong hài lòng tiến xuống thân dưới của Minh Hiên như kế hoạch đã bày ra trước trong đầu. Eo bé con nhỏ đến đáng thương, khi em đang trong hình hài một cậu nhóc mười tuổi chẳng thể phát triển nữa. Bàn tay lớn của Lục Phong dịch xuống đã dễ dàng bao trọn cái bụng bé xíu. Bác sĩ ác ma mê đắm trước làn da mịn màng, ấm nóng như miếng đậu hủ vừa ra lò, cổ họng gã khô khốc đầy báo động. Người đàn ông khom xuống sâu hơn, cái lưỡi dài thè ra thưởng thức phần giữa bụng rồi thản nhiên chọc vào lỗ rốn tí hon. Khi nhận được cái rùng mình của Minh Hiên, gã chẳng ngừng được sự đê mê mà tiến sâu hơn xuống địa phận cấm.

"Bác sĩ.." Minh Hiên nấc lên khi cả thân dưới đã mát mẻ từ lúc nào, cái lưỡi kia thật dài, nó ngoe ngẩy liếm láp cả người em, mang lại một cảm giác kỳ lạ đến rùng mình.

"Cậu nhỏ của Minh Hiên đáng yêu thật." Lục Phong thì thầm khen rồi há miệng ngậm thanh kẹo bé xíu vào trong, sự sạch sẻ và màu sắc bắt mắt khiến gã chẳng cảm thấy chút ghê tởm nào. Người đàn ông nuốt sâu côn thịt của thiếu niên, cái lưỡi đanh đá không ngừng chà sát từng tất thịt trên phần thân, nhằm đem lại cho em một thứ khoái cảm tột cùng.

"Đừng hức....đừng ăn chym nhỏ của Minh Hiên mà hức...bác sĩ ơi em sợ lắm." Thiếu niên khóc toáng lên khi thấy nơi xấu xí của mình đang nằm gọn trong miệng bác sĩ, một hành động em không hiểu nghĩa là gì nên chỉ mường tượng rằng Lục Phong muốn ăn nó.

"Không sao mà, em chỉ cần nằm yên thôi." Gã không nhịn được mà cười nhẹ, phía dưới vẫn chăm chỉ đảo lưỡi quanh phần đỉnh nhạy cảm, hầu hạ đến khi thành viên nhỏ co giật mãnh liệt.

"Hức...bác sĩ nhả ra đi mà...Minh Hiên mắc tiểu ah đừng..." Em gào lên trong sợ hãi, cảm giác tê cứng ở thân dưới bắt đầu thay đổi nhanh chóng, chuyển sau một thứ gì đó thật khó chịu. Kẹo nhỏ giật giật liên hồi, dù không giống mắc đi vệ sinh nhưng Minh Hiên cũng chẳng còn biết giải thích là gì nên chỉ dành nói rằng mình muốn đi tiểu, mong bác sĩ mau mau bỏ em ra.

"Em giỏi lắm." Lục Phong cười tán dương, cái lưỡi dài quét qua khoé môi đem tinh dịch trắng đục cuốn vào trong miệng. Ánh mắt nóng bổng của gã từ lúc buông tha dương vật chưa từng rời khỏi em. Chẳng dừng ở đó, nó lại càng tỏ ra khao khát hơn trong lúc yết hầu gã run chuyển, từ từ đem toàn bộ chất dinh dưỡng Minh Hiên tiết nuốt xuống. Tiếp theo, gã nặn một ít bôi trơn, dùng tay ma sát xung quanh đáy chậu khô khốc của Minh Hiên một ít rồi mới đút một ngón vào trong để thăm dò.

"Đau, hức bác sĩ ơi....em đau quá." Minh Hiên quơ quào bám lấy cổ tay gã mà nức nở khóc rống lên, khi cả hai nơi nhạy cảm đều bị giầy vò cùng một lúc.

Lục Phong hơi giật mình, rồi nhanh chóng đem dụng cụ đang làm việc trên ngực em tháo xuống, buông tha đôi nhũ hoa đã được chăm sóc đến sưng đỏ đầy mị hoặc. Ngắm nghía hai điểm nở rộ đến say mê, tay gã lại không nhịn được mà tiến đến, vuốt nhẹ đầu núm rực rỡ. Phía dưới cũng không quên cho thêm dị vật vào trong lỗ nhỏ, dần thích nghi với ngón tay đang tận lực khuyếch trương. Khe hở nơi hậu huyệt ban đầu non nớt thô cứng, vô cùng khó khăn trong việc di chuyển. Bây giờ đã quen thuộc, mỗi lần được bơm thêm gel đều sẽ mấp máp nhiều hơn, tựa như đòi hỏi thêm vật khác chứ không phải chỉ dừng lại ở hai ngón tay.

"Bác sĩ hức....sao anh chọc mông Minh Hiên....nơi đó xấu lắm ah." Bé con nghiêng đầu, lệ nóng rơi như mưa khỏi khoé mắt. Âm thanh vốn trong trẻo đã trở nên khàn đục, nũng nịu câu nhân vì cảm giác kích thích mới lạ mà Lục Phong ban cho.

Bác sĩ ác ma liếm đôi môi đang khô khốc tựa như đang chôn mình trong xa mạc. Sức nóng toả ra từ da thịt mềm mại của em bé không ngừng cào xé tâm can gã, luồng hơi tình tuôn trào qua mọi giác quan chạy thẳng xuống nam căn đang cứng đến đau nhức, chẳng giây nào thôi đòi hỏi được chôn sâu vào động nhỏ ẩm ướt chật hẹp kia. Người đàn ông chẳng thèm nhịn nữa mà cúi mặt xuống cần cỗ trắng nõn, nhanh chóng há miệng cắn lên xương quai xanh gầy yếu. Vừa cắn vừa mút từng mảng lớn, đến khi xung quanh cổ Minh Hiên toàn những dấu răng sâu cùng vết hồng ngân chói mắt.

"Bác sĩ, đừng ăn em mà hức....thịt Minh Hiên không ngon đâu ah đừng cắn." Thiếu niên nhỏ kháng cự bằng sức lực yếu ớt đến đáng thương, cảm giác không thể hiểu nổi từ hậu huyệt đang bao trùm hết đại não em, khiến thân thể em ngày càng thay đổi bất thường. Ngay cả sự đau nhức khi bác sĩ cắn xé em cũng không chỉ có mỗi cảm giác đau mà còn một thứ thoải mái kỳ lạ. Nó lẩn quẩn trong tâm trí Minh Hiên, không ngừng thủ thỉ cầu xin em đòi hỏi được yêu thương nhiều hơn. Minh Hiên rối bời sợ hãi vô cùng, bé con cắn môi không biết nên đối diện như thế nào, lại chẳng có cách nào ủi an bản thân nên chỉ biết khóc lóc xin bác sĩ đừng chữa bệnh cho em nữa.

Lục Phong càng hôn càng nghiện, hoàn toàn không muốn dừng lại hành động quấy rối của mình. Hơn hết gã càng điên cuồng hơi trong cách xâm chiếm cậu nhóc dưới thân. Cái lưỡi của gã rê dần đến bầu ngực mềm, con rắn trơn ướt chẳng chần chừ nữa mà bám lấy nhũ hoa đang cương cứng, đem nó giấu sâu vào bên trong khuông miệng để bày trò trêu đùa. Cả người Minh Hiên nhanh chóng có phản ứng trước vài cái đá lưỡi tuyệt diệu của Lục Phong, em run rẩy cố gắng dùng tay đẩy đầu gã ra khỏi hai núm vú một cách đầy bất lực.

"Hức...đừng liếm vú của em....không muốn hức, bác sĩ ah." Minh Hiên khóc đến hai mắt híp lại, đầu óc em bắt đầu hoa đi bởi những xúc cảm đang sôi sục không ngừng nơi thân dưới và cả sự nóng bổng mà cái lưỡi thật dài kia mang lại.

Lục Phong liếm láp đến cả người hưng phấn không thôi, dương vật giấu bên trong lớp quần đen đã cương đến đau nhức, không ngừng nhô cao đòi hỏi được chú ý. Bác sĩ dùng một tay mở khoá quần, tay còn lại tiếp tục chọc ghẹo hậu huyệt đang mấp máy theo từng nhịp thở của bé con. Những ngón tay ngoái thật sâu, đem tuyến tiền liệt nhỏ bé đâm đến sưng lên, kéo theo hàng loạt sung sướng ập vào thân thể Minh Hiên, khiến cậu bé non nớt gần như sụp đổ hoàn toàn trước thứ nhục dục mới mẻ này. Thỏ con run rẩy liên hồi, thành viên hồng hào cũng chẳng nhịn nổi mà xuất ra chất dịch đặc sệch, nó chảy dài quanh bắp đùi rồi rơi vãi khắp tấm đệm trắng tinh.

"Ah aghh..em chết mất, ah bác sĩ ơi em muốn về nhà hức...không chữa bệnh nữa đâu mà." Minh Hiên khóc nấc lên những tràn dài, cả người em đã không còn chút lực nào, tay chân dường như chẳng chịu nghe theo lời nữa.

"Sắp xong rồi bé ngoan. bé Hiên nằm ngửa ra, anh siêu âm nhé. Chỉ một cái cuối nữa thôi." Lục Phong cầm trên tay một thanh lăn, miệng gã vẫn ngọt ngào vô cùng, vừa thoa dịch trên bụng em vừa xoa xoa đầu bé con.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro