Cậu ấy không phải của riêng (fanfic Thượng Ẩn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói đây là fanfic Thượng Ẩn chứ không phải fic Tùng-Ổn, Du-Châu, Du-Tùng hay Châu-Ổn, Du-Ổn là bởi vì sao? Bởi vì cái fic này không có đảng nào riêng lẻ, không đảng nào lên ngôi, các anh sẽ chia nhau mần bé Ổn lên bờ xuống ruộng. Thực ra tui chỉ đang ẩn dụ rằng đây là một cái H văn 4P AllxỔn mà thôi. Bày con trai lên đĩa cho trai nó thịt thì lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa là không thể tránh khỏi. Nên các thím đọc xong thì xin đừng like, đừng comt, đừng động viên tui viết thêm cái gì tương tự, để tui tự vả tui nghìn cái, mẹ có lỗi với con Ổn bảo bối ơi!!!

Lần đầu tiên quay thể loại phim đồng tính, Hoàng Cảnh Du khá khó khăn để nhập vai một gã thanh niên ranh mãnh đầy mị lực, lúc nào cũng tràn trề dục vọng, chăm chăm muốn kéo người yêu lên giường lăn qua lăn lại. Hứa Ngụy Châu dù đẹp trai, cơ thể săn chắc, nhìn qua hay nhìn kĩ đều không thể phủ nhận là y rất quyến rũ, nhưng Hoàng Cảnh Du chân thành không thể gợn lên một chút dục vọng nào trong lòng, mỗi khi đóng cảnh nhạy cảm đều bị đạo diễn hô "cắt, làm lại". Tính đến nay đã tròn một tuần, cảnh nhạy cảm chưa quay xong, Hứa Ngụy Châu có vẻ dửng dưng, nhưng Hoàng Cảnh Du một mực lo lắng. Hắn bàn với người bạn diễn của mình một chút, nói y ra ngoài cùng hắn chơi gái, thuê chung một phòng khách sạn, sau đó tìm thấy cảm giác từ nhau. Hứa Ngụy Châu ngay lập tức phản đối, dây dưa vào nữ sắc phố đèn đỏ chính là tự tìm huyệt chôn sự nghiệp của mình xuống. Hoàng Cảnh Du âu sầu thiểu não, thật khó!
Đêm hôm đó, hắn trằn trọc mãi chưa ngủ, quyết định lên mạng xem vài ba cái phim mà người ta vẫn gọi là GV để học hỏi kinh nghiệm, tuy cảnh quay của hắn chưa phải làm tới mức ấy, nhưng để gợi cảm giác với đàn ông, tốt nhất vẫn là mắt thấy tai nghe một chút. Hoàng Cảnh Du mang lap top vào nhà vệ sinh, cởi quần ra, ấn vào đường link web đen, tay nắm chắc tính khí chờ cảm hứng. Sau một hồi lựa chọn, cảm thấy thuận mắt nhất vẫn là mấy bộ phim của Nhật Bản, hắn chăm chú theo dõi, nhận ra những cậu bé trong này thật ra phải nhìn dáng vóc xinh xắn một chút, môi hơi hồng, mắt to, dáng người nhỏ bé, cử chỉ đáng yêu, những đặc điểm đó làm hắn nghĩ tới Trần Ổn. Cậu ta là điển hình của ba chữ "mĩ thiếu niên" GV. Chỉ tiếc là hơi ngây thơ. Bị mấy hình ảnh vừa xem ám vào tận sâu trong trí não, Hoàng Cảnh Du cũng liều lĩnh tưởng tượng một chút, nếu Trần Ổn vặn vẹo, miệng rên la, hai mắt tràn ra lệ, cổ họng ư ư ở dưới thân hắn ngậm tính khí mà lên xuống thì sẽ thế nào, bỗng nhiên, thứ trong tay nãy giờ không bị ảnh hưởng bởi phim ảnh, vừa nghĩ đến khuôn mặt Trần Ổn lại dựng đứng không che giấu. Hắn gập laptop lại, tay phải xoa nắn hạ bộ, cố cho nó dịu xuống. Nhưng dường như, hắn cảm thấy không đủ, cái hắn cần chính là khuôn mặt kích tình của Trần Ổn. Đang rối rắm không biết làm sao, Hoàng Cảnh Du chợt nghe âm thanh khe khẽ vọng từ ngoài vào:
– Có ai ở trong không ạ?
Hắn cau mày khó chịu:
– Ai vậy?
– Em là Ổn Ổn ạ!
Thỏ non chưa kịp dụ đã tự chui đầu vào lưới, Hoàng Cảnh Du nhanh chóng mặc quần, hòng che giấu tính khí nóng nảy lửa, hắn mở cửa, xách laptop ra để Trần Ổn đi vào, mắt cố tình nhìn theo cần cổ trắng nõn của ai kia, hạ lưu liếm mép, cười dâm một cái. Đợi cậu ra ngoài, hắn vẫn đứng đợi mà nói:
– Ổn Ổn, sang phòng anh và Châu Châu một chút.
Trần Ổn không nghi ngờ gì mà đi theo, cậu vào được tới nơi, Hoàng Cảnh Du liền gọi Hứa Ngụy Châu ra ngoài thì thầm:
– Châu Châu, mấy ngày nay đạo diễn liên tục ca thán chuyện cảnh nóng, cậu bực mình chứ?
Hứa Ngụy Châu ngoài lạnh nhưng trong không lạnh, nhất trí gật đầu, còn cay cú bồi thêm:
– Thật sự rất phiền, nếu bây giờ có nam nhân làm tôi có cảm giác, tôi liền thượng, sau đó cứ dùng cảm giác ấy mà đóng phim.
Hoàng Cảnh Du nháy mắt, ý chỉ Hứa Ngụy Chây vừa nói đúng trọng tâm vấn đề, đương nhiên cất công dẫn thỏ con về hang, đàn cọp phải công minh mà chia sẻ. Hứa Ngụy Châu nhanh chóng hiểu ra, y gật gù cười ranh mãnh, hóa ra không dùng gái làng chơi, lại dùng Trần Ổn làm vật phát tiết, chuyện nhục nhã như vậy, cậu ta cả đời không dám hé răng, vừa bảo toàn sự nghiệp bọn họ, vừa có kinh nghiệm thực tế, thuận cả đôi đường.
Hoàng Cảnh Du đi vào, cúi xuống gầm bàn tìm gì đó, Hứa Ngụy Châu nhanh chóng lấy dải bịt mắt hắn vẫn thường dùng để ngủ, che mắt Trần Ổn lại. Cậu ngây ngốc cười:
– Các anh gọi em sang để chơi trốn tìm sao?
Hứa Ngụy Châu tình tứ vuốt má cậu bé có mái tóc xoăn nâu, thì thầm:
– Không phải trốn tìm, trò này sẽ thú vị hơn gấp bội.
Trần Ổn ngồi im lặng chờ đợi điều gì bất ngờ sắp tới, Hoàng Cảnh Du đã lôi ra một dây thắt lưng, quấn hai tay cậu lên đỉnh đầu, đẩy cậu xuống giường. Trần Ổn bắt đầu thấy kì lạ, cậu lại hỏi:
– Sao thế ạ?
Hứa Ngụy Châu cùng Hoàng Cảnh Du phối hợp nhịp nhàng, xé băng dính dán miệng cậu lại, Trần Ổn bây giờ mới biết, đây không phải một trò đùa nữa rồi. Cậu liều mạng quẫy đạp, hai người họ cũng liều mạng giữ, sức vóc dẻo dai của Hứa Ngụy Châu cùng thân hình to lớn của Hoàng Cảnh Du rất nhanh chóng áp chế được cậu bé đáng thương. Trần Ổn ư ư phản đối, miệng bịt chặt băng dính không thốt nên lời. Hoàng Cảnh Du hơi tiếc nuối vì khuôn mặt đáng yêu của cậu bị mấy thứ dụng cụ kia che hết, nhưng đành vậy, lần đầu tiên sẽ nhịn, những lần sau nhất định để cậu nhìn thấy toàn bộ sự việc cậu nằm dưới thân đàn ông hợp tình hợp lí đến mức nào.
Hứa Ngụy Châu tuy là kẻ bị rủ rê nhưng lại nóng lòng hơn, hắn xé toạc áo phông trắng của Ổn Ổn, quần thể thao của cậu cũng thiếu kiên nhẫn mà giật tới suýt nữa thì rách làm đôi. Cũng một phần bởi Trần Ổn hung hăng phản kháng, không cho y cơ hội nhẹ nhàng. Hoàng Cảnh Du vẫn ranh mãnh cười:
– Ổn Ổn, nằm yên đi, tới bước này dù em phản kháng thế nào cũng đã nằm trọn trong tay bọn anh, anh cũng không có ý định dừng lại, em thay vì quẫy đạp thì cứ đáng yêu như mọi khi, ngoan ngoãn tận hưởng sủng nịnh bọn anh dành cho em, thế tốt hơn.
Trần Ổn lắc đầu quầy quậy, hai tay bị kẹp bởi thắt lưng nện xuống đệm mạnh mẽ, nhưng tuyệt nhiên không thể gây ra tiếng động nào quá lớn. Hứa Ngụy Châu không để ý tới sự phản kháng yếu ớt này nữa, hắn trực tiếp cúi xuống, ngậm lấy một bên ngực Trần Ổn mà cắn. Quả nhiên là trai thẳng, chưa bao giờ đụng qua thân đàn ông, đầu ngực nhỏ nhô lên bị cắn tới chảy máu, Hứa Ngụy Châu nhìn Hoàng Cảnh Du bất đắc dĩ:
– Khó quá! Dạy tôi đi!
Hoàng Cảnh Du gật gật, vừa xem xong vài bộ phim người lớn có nội dung đồng tính, hắn tỏ ra có kinh nghiệm hơn hẳn, liếm nhẹ lên điểm hồng rướm máu, hắn thì thào mấy lời hạ lưu:
– Đừng làm Ổn Ổn đau như vậy.
Hứa Ngụy Châu đã hiểu ra chút ít, hóa ra là nên liếm, y nhảy sang bên kia, ngậm lấy đầu ti màu hồng mà liếm, nước dãi không tự chủ chảy ra, nhỏ vào ngực Trần Ổn làm cậu rùng mình, mũi phập phồng thở dốc, lồng ngực lên xuống, hô hấp gấp gáp. Hoàng Cảnh Du đưa tay xuống giữa hai chân cậu xoa nắn:
– Cũng đâu phải là em không có cảm giác.
Trần Ổn co đầu gối lên cao khi nơi tuyệt mật bị đàn ông sờ qua, cậu nhấc cả hai chân lên, muốn thay đôi tay bị trói che đi phần trống vắng bên dưới. Hoàng Cảnh Du nhìn phản ứng đáng yêu trước mắt, hắn tận hưởng cảm giác thành tựu trong lòng, thứ cực phẩm này quả nhiên không dùng thì thật phí. Di chuyển xuống đất, Hoàng Cảnh Du qùy bên mép giường, banh hai chân Trần Ổn ra, xương chậu thon nhỏ gồ lên rất quyến rũ, Hoàng Cảnh Du không nhịn được mà hôn lên đó, Trần Ổn vặn vẹo cơ thể, nước mắt đã sớm rơi lã chã.
Hứa Ngụy Châu sau khi chăm chỉ tỉ mẩn nắn bóp bờ ngực thiếu niên phẳng lì thì đã có kinh nghiệm hơn, hắn kích thích cho hai điểm nhỏ dựng đứng, hôn dần xuống rốn rồi sau đó lại cắn nhẹ vào bụng của người nằm dưới. Không gian tối đen và cảm giác nhộn nhạo khắp cơ thể là những gì Trần Ổn cảm nhận được lúc này. Đôi tay bị thắt lưng kìm kẹp đang khao khát đưa xuống dưới để an ủi vị trí mẫn cảm đàn ông của mình. Hoàng Cảnh Du như hiểu ý cậu, hắn cúi xuống ngậm lấy thứ phấn nộn mềm oặt mà hồng hào đang nhô lên giữa hai chân Trần Ổn, tiếng mút mát chụt chụt khiến cậu xấu hổ mà tìm cách ngăn khoái cảm dồn dập va vào lí trí nhỏ bé. Muốn há miệng thở dốc thì lại bị băng dính chặn lại, Trần Ổn dành hết hô hấp vào mũi, làm ngực phập phồng dữ dội. Hứa Ngụy Châu thích thú, cười cười:
– Hoàng Cảnh Du, từ từ thôi, Ổn Ổn còn nhỏ.
Hoàng Cảnh Du không quan tâm, vẫn dùng lưỡi va chạm mãnh liệt với phân thân nhỏ bé trong miệng, răng cạ vào quy đầu tìm kiếm sự hưởng ứng từ bờ hông nhỏ liên tục văn vẹo. Trần Ổn xấu hổ ấn người lên, muốn đưa tiểu Ổn vào sâu cổ họng của Hoàng Cảnh Du, toàn thân cậu nóng rực, ngứa ngáy điên cuồng, Hứa Ngụy Châu liên tục dùng môi tẩm ướt hai nhũ hoa, ngón tay hắn linh hoạt xoay tròn tại cửa mình chưa ai chạm qua của Trần Ổn, từ cúc huyệt nhỏ, thứ nước trong suốt hơi mờ đục vẫn gọi là dâm thủy chảy ra, làm ướt sũng ngón tay Hứa Ngụy Châu. Y không muốn cắt đứt tâm trạng của Hoàng Cảnh Du nhưng vẫn phải lên tiếng:
– Đằng sau cậu ấy ướt quá!
Hoàng Cảnh Du ngược lại với Hứa Ngụy Châu đang hoang mang mà cười:
– Chất đó là để bôi trơn, lát nữa giúp chúng ta đi vào dễ dàng hơn.
Hứa Ngụy Châu trợn mắt:
– Thật lợi hại, tôi vẫn tưởng chỉ phụ nữ mới có dâm thủy.
Hoàng Cảnh Du đáp lại như có như không:
– Đàn ông thích bị đàn ông thượng cũng có, chắc vậy!
Hoàng Cảnh Du bỗng nhớ ra thứ đồ chơi tình dục được sử dụng trong nhiều bộ phim, hắn lại không có sẵn, đành nghĩ kế xem có thứ gì rung mãnh liệt như vậy, tìm kiếm xung quanh chỉ có điện thoại di động là khả thi nhất, hắn vỗ vỗ Hứa Ngụy Châu:
– Châu Châu, gọi cho tôi đi.
Hứa Ngụy Châu bị cơ thể Trần Ổn mê hoặc, nghe thấy yêu cầu vô lí kia thì lập tức quát lên:
– Thần kinh!
Hoàng Cảnh Du chẳng buồn đáp lại, hắn trực tiếp giật lấy điện thoại trong túi áo Hứa Ngụy Châu bấm gọi. Sau khi kết nối thành công, đương nhiên máy Hoàng Cảnh Du cũng rung lên, hắn nhếch mép, đưa thứ đang giật giật ấy tới bên hậu huyệt rỉ nước của Trần Ổn. Nếu không có miếng băng dính, cậu đã hét lên thành tiếng rồi. Hứa Ngụy Châu mở mang tầm mắt, y trầm trồ nhìn Hoàng Cảnh Du dùng bí quyết cao siêu khiến cậu thanh niên tóc nâu vài phút trước còn kịch liệt phản đối, bây giờ đã ngoan ngoãn vặn vẹo cơ thể theo nhịp rung của máy. Hoàng Cảnh Du đưa lưỡi vào huyệt nhỏ mà ấn, điện thoại vẫn dí ở một bên. Ẩm ướt cùng kích thích khiến tứ chi Trần Ổn tê dại cả đi. Hai bàn tay bị trói bởi thắt lưng không còn sức gồng lên chống cự nữa. Hứa Ngụy Châu cởi quần ra, nắm lấy nam căn của mình, dí tới bên miệng Trần Ổn, khéo léo tháo băng dính, nhét thứ to lớn vào miệng cậu, nhấp nhổm thân dưới đều đặn. Trần Ổn buông xuôi, cậu chỉ vô lực đón lấy. Hứa Ngụy Châu rít qua kẽ răng lầm bầm:
– Aish! Không thú vị! Cảnh Du, bên dưới vào được chưa?
Hoàng Cảnh Du tẩm mềm cửa mình của Trần Ổn, hắn đưa ngón tay vào nội bích ướt nhẹp, gật gật đầu. Hứa Ngụy Châu nhanh chóng chồm xuống dưới, nghiến răng đẩy phân thân vào bên trong mật động nhỏ. Trần Ổn ngửa cổ ra để đón nhận đau đớn, nửa dưới như sắp rách làm đôi, điện thoại di động bền bỉ rung, kích thích Hứa Ngụy Châu nhanh chóng di chuyển, nhưng bên dưới kẹp chặt không hợp tác, y đánh mạnh vào mông cậu, hét lên:
– Ổn Ổn, đau!
Ngay lập tức, cái tét ấy có tác dụng, Trần Ổn thả lỏng hơn, Hứa Ngụy Châu nương theo dòng dâm thủy mà đâm chọc. Hoàng Cảnh Du có vẻ dịu dàng hơn, hắn vuốt ve dọc chiều dài của Tiểu Ổn, miếng băng dính được tháo hờ quên chưa dán lại làm tiếng rên rỉ của Trần Ổn không còn bị che giấu, ma mị đến hút người.
Hứa Ngụy Châu ngày càng gia tăng tốc độ khi nhìn thấy cự vật trướng to dưới đũng quần Hoàng Cảnh Du, y không nên để người anh em tốt này chịu đựng thêm nữa thì hơn. Thúc mạnh mấy cái, Hứa Ngụy Châu vẫn chưa thỏa mãn, hắn ở bên trong Trần Ổn luật độ g trừu sáp liên tục, nới cúc hoa của cậu rộng thêm mấy mi li mét. Hoàng Cảnh Du cũng đã cởi quần qua, quả nhiên thứ ấy rất lớn, chịu đựng lâu như vậy, gân xanh gân đỏ cũng kịp phồng lên, Hứa Ngụy Châu thở dài, Trần Ổn, vất vả cho cậu rồi.
– Mấy người đang làm cái gì vậy?- Giọng nói quen mà lạ vang lên đằng sau lưng, Hoàng Cảnh Du trợn mắt, thân dưới dựng đứng lõa lồ cũng không kịp che đi.
Lâm Phong Tùng sững sờ quan sát, dù thế nào cũng khó tiếp nhận khung cảnh trước mắt chỉ trong vài giây đồng hồ, Hứa Ngụy Châu từ trên người Trần Ổn leo xuống:
– Fuck! Quên khóa cửa rồi!
Hoàng Cảnh Du không nhiều lời, hắn chạy tới kéo Lâm Phong Tùng vào trong, sập cửa lại. Hứa Ngụy Châu chạy tới cố định hai tay anh đằng sau lưng, ghìm mạnh mẽ. Hoàng Cảnh Du hiểu ý bạn, kéo quần Lâm Phong Tùng qua đầu gối, sau đó nắm tóc Trần Ổn lôi tới, ép miệng cậu tới bên thứ mềm nhũn giữa hai chân Lâm Phong Tùng. Anh không kịp phản kháng, sợ sẽ lỡ chân mà đạp vào má Trần Ổn, rất nhanh cái lưỡi ẩm ướt của cậu bé tóc nâu đã chạm tới đỉnh cự vật đàn ông của Lâm Phong Tùng, anh rít qua kẽ răng, ngăn lại cảm giác tội lỗi này:
– Chết tiệt! Ổn Ổn!
Hoàng Cảnh Du nhếch mép cười, tay nắm đầu Trần Ổn lên xuống, ép cậu quỳ trên mặt đất, miệng thản nhiên nói:
– Ổn Ổn, dùng lưỡi đi, liếm cho Đại Thụ một chút.
Trần Ổn đờ đẫn, cậu không muốn làm theo mệnh lệnh của Hoàng Cảnh Du, vẫn thụ động mà nương theo lực cánh tay hắn. Hoàng Cảnh Du thấy thỏ nhỏ có dấu hiệu chống đối, hắn di chuyển ra phía sau, đâm lấy cự vật to lớn vào mông cậu, vừa đâm vừa vỗ vào mông, không hiểu là muốn cậu đau chết hay sướng chết, chỉ gằn giọng quát tháo:
– Dùng lưỡi đi!
Cánh tay lực lưỡng đưa tới tấp làm mông nhỏ hằn lên dấu vết bị ngược đãi, Trần Ổn đau đến chảy nước mắt, lè lưỡi ra, run rẩy liếm lấy thứ mà cậu cũng không rõ là gì trước mắt. Hứa Ngụy Châu một tay giữ Lâm Phong Tùng, một tay thủ dâm. Lâm Phong Tùng không ngăn nổi thứ khoái cảm tội lỗi này, anh ngả đầu vào vai Hứa Ngụy Châu thở dốc, liên tục gọi tên Trần Ổn.
Không khí ẩm ướt và dâm loạn trong căn phòng nhỏ cứ triền miên không dứt, ba người họ thay phiên nhau tiến vào hậu huyệt đã nhũn mềm, không ngừng bắn đầy vào bên trong. Trần Ổn vô lực chống đối, cảm giác đê mê xen lẫn nhục nhã khiến cậu thấy dơ bẩn vô cùng. Sau khi chơi chán chê, Lâm Phong Tùng tháo thắt lưng trói tay Trần Ổn và bịt mắt ra. Cậu đã khóc tới nỗi mắt nhòa đi vì lệ, cổ tay đỏ hằn lên dấu vết chống cự, có thể mai kia nó sẽ tím lên trông thấy. Trần Ổn run rẩy đưa tay xuống, thọc sâu vào lỗ huyệt đã ngập trong tinh dịch, cố moi hết thứ nhơ bẩn trắng đục ấy ra, tiếng phì phì phát ra giữa hành động ấy làm mặt cậu đỏ lên trông thấy, sáu con mắt vẫn đổ dồn về phía cậu, Hoàng Cảnh Du còn chụp lại vài bức ảnh. Lâm Phong Tùng cau mày bế cậu vào nhà vệ sinh, Hứa Ngụy Châu khó chịu, y tỏ thái độ không mấy hòa hoãn:
– Đi đâu vậy, để Ổn Ổn nằm đó đi.
Hoàng Cảnh Du lắc đầu:
– Thôi được rồi, Ổn Ổn cũng mệt rồi, để Đại Thụ tắm rửa cho em ấy.
Dứt lời, Hoàng Cảnh Du nhìn theo bóng lưng Lâm Phong Tùng mà cảnh cáo:
– Chuyện hôm nay chúng ta cùng làm, đừng so đo ai khơi mào, ai bị lôi kéo. Chỉ cần biết sau này, Trần Ổn là của chung!
Hai người đàn ông còn lại im lặng, họ quan tâm tới cảm xúc của cậu bé đáng thương ấy hơn là lời Hoàng Cảnh Du nói. Hứa Ngụy Châu chửi bậy, mặc quần áo bỏ ra ngoài hút thuốc, y thực sự không muốn chia sẻ Trần Ổn nữa rồi.
Lâm Phong Tùng thả Trần Ổn vào bồn tắm, bàn tay nam tính lướt qua những dấu hôn chi chít không rõ là của ai, nhẹ nhàng nói:
– Tôi xin lỗi.
Hoàng Cảnh Du đem ảnh chụp Trần Ổn lưu vào thẻ nhớ, hắn không có ý định phát tán những tấm ảnh này, chỉ mong rằng nhờ chúng, Trần Ổn sẽ chịu ở bên hắn, dần dần nảy sinh cảm tình với kẻ gàn dở này.
Tâm hồn và thân xác nát bấy, Trần Ổn vẫn đắm chìm vào những lời rủa xả bản thân, không còn quan tâm tới sự yêu chiều mà cả ba người đàn ông dành cho cậu nữa. Có thể câu chuyện này sẽ còn tiếp diễn, không rõ đến lúc nào là kết thúc, nhưng Trần Ổn sẽ không còn giống như Trần Ổn đơn thuần ngây ngốc đáng yêu trước kia nữa.

Quả nhiên sau đêm hôm đó, Hứa Ngụy Châu và Hoàng Cảnh Du đóng rất ngọt cảnh nóng được yêu cầu. Nhưng máy quay vừa tắt, hai người bọn họ tới trước mặt Trần Ổn quỳ xuống xin lỗi rối rít. Tổn thương trong lòng lâu dần cũng nhạt, Trần Ổn bắt đầu tập quen với việc ba nam diễn viên này quẩn quanh cậu nịnh nọt yêu chiều, họ đôi khi có đố kị tranh giành nhau, nhưng chưa bao giờ để cậu sợ hãi thêm lần nào nữa. Hoặc, không có nỗi sợ hãi nào lớn bằng đêm hôm đó nữa. Trần Ổn không cố trách cứ ai, cậu âm thầm quên đi, coi như tạo cơ hội cho chính mình, cũng là tạo cơ hội cho ba gã si tình ngốc nghếch này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro