Chương 3: Ai sợ người đó là cẩu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Ai sợ người đó là cẩu

Sau hai lần lăn lộn đó, Đàm Tiếu hiếm khi có được một giấc ngủ ngon.

Sau đó cô nghĩ, có phải sau khi mình uống say thiên tính hưởng lạc cùng yêu học tập cũng được khai phá ra hay không, không nghĩ tới mình lại là một người yêu thích học tập như vậy.

Suy nghĩ thu hồi lại, cửa thang máy mở ra.

Người phục vụ đỡ cô vào thang máy, thang máy có thêm một người đàn ông.

Hai mắt anh sắc bén nhìn về phía cô, giây tiếp theo lại có chút thất thần ngắn ngủi.

Khi cô đi ra khỏi thang máy, người kia cũng đi ra theo.

Người phục vụ nhìn thấy ánh mắt ái muội không rõ của hai người, lập tức bỏ chạy.

Đàm Tiếu nghĩ nghĩ, có lẽ là người Dương Mộng Dao gọi tới đi.

Người đàn ông mày rậm mắt to, dáng người cũng không tồi, chiếc áo sơmi ướt một nửa dán vào eo bụng, lộ ra cảm giác say.

Trên người Đàm Tiếu tràn ra mùi rượu mạnh hơn so với anh, cô lười biếng nhìn anh, thân cao chân dài, vai rộng eo thon, cũng không biết Dương Mộng Dao tìm đâu ra cực phẩm này.

"Mộng Dao gọi anh tới?" Sợ nhận sai người cô còn chủ động hỏi một câu.

Người đàn ông trước mặt dường như không nghe rõ, cắn răng siết chặt răng hàm, qua một hồi lâu mới nghe thấy anh lên tiếng.

"Anh lớn lên, thật đẹp mắt." Đàm Tiếu có men say, giây tiếp theo dán lên thân người đàn ông, đè lên vách tường.

Hành lang có camera theo dõi, Đàm Tiếu vốn không muốn làm gì với anh, lại không nghĩ rằng người này lớn mật đến mức vén tóc cô lên xoa xoa vành tai cô!

Gan lớn!

Cơ thể người đàn ông nóng bỏng dị thường, ngay cả đầu ngón tay cũng nóng đến mức khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy.

Phòng của cô ở không xa, đi vài bước liền đến.

Nhưng giờ khắc này, Đàm Tiếu chỉ cảm thấy hai bước đó đặc biệt xa, bàn tay của người đàn ông vân vê vành tai cô không chịu buông, cô có thể cảm nhận được chỗ kia đỏ lên nóng bỏng.

"Lăn, buông tay!" Tính tình Đàm Tiếu không tốt, lúc này cũng chỉ có thể dùng tính tình nóng nảy của mình để che giấu sự khác thường.

Ngực bởi vì rượu mà nhảy lên kịch liệt, vành tai và gò má đều nóng lên.

Người đàn ông cụp lông mày xuống, thoạt nhìn có chút khó chịu.

"Có đi hay không?" Anh dựa vào tường, nở một nụ cười ranh mãnh, như đang kích cô.

Đàm Tiếu là người có thể chịu được chuyện này sao? Duỗi tay kéo người qua, nổi giận đùng đùng mà kéo anh về phía phòng riêng của mình.

Khoá cửa đã được thay bằng khóa vân tay, vì lần nào cô cũng quên mang thẻ phòng, nên trực tiếp tìm người thay.

Đèn cảm ứng trên cửa sáng lên, Đàm Tiếu đang suy tư xem chút nữa mình nên yêu cầu người này làm gì. Tính tình anh hoang dã như vậy, đồ vật phía dưới có phải cũng giống như người, tràn ngập dã tính?

Còn chưa chờ cô suy nghĩ ra kết quả gì, Đàm Tiếu đã bị mình dọa sợ. Cô cư nhiên, đối với một người xa lạ mới vừa gặp mặt sinh ra ảo tưởng tình dục!

"Anh mẹ nó buông tay!"

Đàm Tiếu còn đang thấy thẹn vì những suy nghĩ lung tung của mình, người kia lại không nói một lời mà quay người đè cô lên tường.

Chị em tụ tập đương nhiên sẽ ăn mặc gợi cảm, để không bị tụt lại phía sau.

Hôm nay Đàm Tiếu mặc mọt bộ đồ lộ eo, váy dài bao lấy eo nhỏ, vừa lúc tiện cho người đàn ông phía sau.

Cũng không biết anh đã làm như thế nào, hai tay bị siết lại, bàn tay cô ở phía sau không thể thoát ra được.

"Thao! Đừng chạm vào lão tử!" Đàm Tiếu tức giận đến chửi bậy, cô đã cảm nhận được tay anh đụng vào ro cô, chiếc gương toàn thân ở huyền quan vừa lúc phản chiếu tư thế của bọn họ.

Người đàn ông không hề bị cô quấy rầy, kéo khoá váy ra rồi kéo xuống, ngay cả mép quần lót cũng bị anh chạm vào.

Vẻ mặt anh bình tĩnh sau đó đột nhiên mỉm cười, xoa xoa da thịt của cô hỏi cô, "Em tên gì?"

Anh buông lỏng tay một chút, Đàm Tiếu nhìn thấy cơ hội trở tay nắm lấy cổ tay anh xoay người đặt anh dưới thân.

"Thao mẹ anh, tiện nghi của bà đây mà anh cũng muốn chiếm?"

Cô thoạt nhìn khó thở, ngực nhanh chóng phập phồng trên dưới, dừng trong mắt Cố Vọng rất chói mắt.

Đàm Tiếu khóa ngồi trên người anh, váy có quần an toàn, hoàn toàn không sợ bị lộ, nhưng cô không cẩn thận dịch ra sau, lại đụng phải đồ vật gì đó cứng rắn.

Nó đặt sau mông cô, cứng cứng, là thứ gì vậy?!

Đàm Tiếu có một khắc kinh hoàng, không thể tránh được ánh mắt của người đàn ông.

Anh cười đến ngả ngớm, mồ hôi chảy trên trán không hề trấn định như anh đang giả vờ.

"Sợ?" Anh kích nói.

Đàm Tiếu uống say chuếnh choáng, sao có thể cho phép anh nghi ngờ. Hai tay siết chặt cổ áo anh, trừng mắt buông lời hung ác, "Ai mẹ nó sợ, ai sợ người đó là cẩu."

Nếu thời gian quay trở lại, cô khẳng định sẽ trả lời, "Đúng vậy, tôi là cẩu."

Nhưng hiện tại Đàm Tiếu làm sao biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Cố Vọng vừa bị rót một chén rượu ở dưới đó, rượu bị bỏ thuốc, anh cũng không thể không uống.

Mấy tiểu thư phun nước hoa nồng nặc khiến anh thấy buồn nôn, thậm chí có cô gái 'không cẩn thận' đổ rượu lên người anh, khiến anh thấy ghê tởm.

Nhịn nửa giờ chờ chi viện tới, ngay khi đồng đội phá cửa đi vào anh liền loạng choạng đi ra ngoài chỉ muốn tìm một nơi để xả nước.

Không nghĩ tới, lại gặp được cô trong thang máy.

Anh nghĩ, bảo anh uống thêm mười ly rượu như vậy cũng không thành vấn đề.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro