Chương 29: Mong chờ nàng chạy đến bên mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Ngưng ngữ khí nghiêm túc hơn: " Đợi đến khi Triều Triều trở về phủ, từ giờ ngươi không thể ra khỏi nhà nửa bước, càng không thể để nàng lại chịu cảnh phòng không gối chiếc."

"Vì sao? Nương cũng biết nàng thích ngủ giường mềm, ta thích ngủ giường cứng, chỉ riêng điểm này e rằng chúng ta không thể cùng nhau hòa hợp chung sống." Đã nhiều ngày hắn ngủ trên giường mềm của Hứa Triều, cơ thể sớm đã đau nhức vô cùng, nếu cứ tiếp tục ngủ như thế, hắn sớm muộn sẽ phát điên mất.

"Chu Mộ, ta trước đây dạy dỗ ngươi quy củ đều ném vào bụng chó rồi à, ngươi để thê tử ở một mình một phòng, nếu truyền ra ngoài sau này ta biết ăn nói thế nào!" Mà
người gả vào đây lại là nữ nhi của trưởng công chúa, nếu bị trưởng công chúa biết, nàng thật sự không còn mặt mũi nào để đối mặt.

"Được rồi được rồi! Ta cũng không muốn nói nhiều, đợi nàng trở lại ta sẽ nói chuyện này." Chu Mộ khuất phục, tai ù ù vì tiếng hét của Diệp Ngưng, cùng lắm thì Hứa Triều về phòng ngủ chính, hắn ngủ thư phòng.

Liên tiếp ba ngày, ngay cả khi đi học ở Thượng Thư Phòng Chu Mộ cũng không nhìn thấy bóng dáng Hứa Triều, có người hỏi hắn cũng chỉ trả lời qua loa: "Hứa Triều về nhà mẹ đẻ."

"Trời ơi, không phải bị ngươi làm cho tức chết đấy chứ?" Từ Ấp kia há miệng nói không ngừng, Chu Mộ bực bội quay đầu lại, một ánh mắt khiến hắn im bặt.

Tiếng chuông vang lên, Chu Mộ vội vàng lên xe ngựa, chạy đến phủ trưởng công chúa.

Mấy ngày trước Hoàng Hậu mời họ cùng dự tiệc trong cung, hắn đã hứa sẽ đến dự, nếu hôm nay không mang Hứa Triều về phủ, hắn chắn chắc sẽ không có đường quay về.

Chu Mộ thầm suy nghĩ, nếu thật sự không thể quay về phủ, trưởng công chúa và thừa tướng có thu lưu hắn không?

Đến phủ trưởng công chúa, Chu Mộ gật đầu với thị vệ rồi thuận lợi bước vào trong.

Mặc dù đã đến đây không ít lần, nhưng Chu Mộ chưa từng đi qua khuê phòng của Hứa Triều, cũng không biết nàng ở đâu, đành phải đi về hướng đại đường.

Ai ngờ người gặp mặt không phải trưởng công chúa và thừa tướng, cũng không phải Hứa Triều, mà là Hứa Hác Chi.

Hứa Hác Chi đang ở trong đình huấn luyện binh lính múa kiếm, nhìn thấy Chu Mộ liền hướng kiếm về phía hắn, mỉm cười nói:
"Ngươi đến đây làm gì!"

Chu Mộ nuốt nước bọt, vẻ mặt nghiêm túc:
"Hác Chi ca, ta đến đón Hứa Triều về nhà."

Cảm nhận được áp lực quá lớn từ Hứa Hác
Chi, mang the0 phong thái của người trưởng bối, khiến Chu Mộ đều có chút căng thẳng.

"Ca, dùng bữa thôi!" Lúc này một thanh âm ngọt ngào vang lên, Hứa Triều mặc váy hoa chạy đến đình hóng gió, nhưng khi nhìn thấy Chu Mộ đang đứng một bên, người khựng lại.

Hứa Triều ngước mắt nhìn Chu Mộ, ánh mắt lờ mờ không rõ, sau một lúc lâu mới ngượng ngùng cúi đầu nhỏ giọng hỏi:
"Ngươi đến đây làm gì?" Nàng không dám nhìn vào mắt Chu Mộ, nghĩ đến buổi sáng hôm đó khi tỉnh dậy, nhớ đến những gì xấu hổ xảy ra đêm trước, thực sự không còn mặt mũi nào đối diện với Chu Mộ, đành phải trốn tránh, giờ đây gặp lại hắn, trong lòng lại có chút áy náy.

"Ta đến đón ngươi về phủ." Ánh mắt Chu
Mộ không rời khỏi Hứa Triều từ lúc nàng xuất hiện. Nhìn Hứa Triều mặc váy dài chạy đến bên Hứa Hác Chi, trong lòng hắn lại có chút mong chờ, nàng chạy đến là vì thấy hắn.

Nhưng rõ ràng là không phải, nhận thức rõ điều này, lòng Chu Mộ chùng xuống một chút.

"Không cần, ta định hai ngày nữa sẽ về."
Hứa Triều cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn
Chu Mộ, thấy hắn gật đầu.

"Ta cũng sẽ ở đây hai ngày." Vừa dứt lời,
Chu Mộ liền nhận thấy ánh mắt kinh ngạc của Hứa Hác Chi và Hứa Triều.

Lòng Hứa Triều bỗng dấy lên một cảm giác khó tả, nàng lắc đầu: "Không thể, không thể."

"Nếu hiền tế muốn ở lại, thì có gì không thế?" Đúng lúc này, trưởng công chúa nghe thấy tiếng động bên ngoài nên bước ra, vô tình nghe được cuộc đối thoại của họ.

Hứa Triều nghĩ rằng nàng sẽ giãy giụa phản kháng một chút, nhưng không ngờ mẫu thân nàng lại mỉm cười nhẹ nhàng: "Dùng bữa trước đã, đừng đứng ngoài đó nữa."

Bên bàn tròn, Chu Mộ ngồi cạnh Hứa Triều, yên lặng ăn cơm.

Lý Linh Như dùng khăn giấy lau miệng, định mở miệng nói chuyện thì bị Hứa Trình đá vào chân.

Tay dưới bàn của Lý Linh Như véo đùi Hứa
Trình, sau đó như không có chuyện gì xảy ra: "Triều Triều đột nhiên về nhà mà không nói một lời, hai người các ngươi đều ở đây, có thể giải thích lý do được không?"

Chu Mộ buông đũa trong tay, muốn nói gì đó nhưng lại không biết mở lời ra làm sao.
Hắn cũng không biết Hứa Triều chạy về nhà mẹ đẻ vì lý do gì, nên không phải nói như nào với Trưởng công chúa.
"Mẫu thân, ta thật sự chỉ nhớ nhà thôi." Hứa Triều theo bản năng định sờ tai, nhưng lần này nàng cố nhịn xuống, kiên định gật đầu, muốn Lý Linh Như tin tưởng mình.

Thấy Chu Mộ cũng không nói gì, Lý Linh Như xem như đã biết, liếc nhìn Hứa Trình đầy ẩn ý.

Buổi tối, Chu Mộ cùng Hứa Triều trong viện của nàng, đi đến trước cửa phòng của thì bị nàng chặn lại.

"Chỗ ngươi ở bên kia." Chu Mộ nhìn the0 hướng ngón tay của nàng, rõ ràng là hướng về gian phòng đang bị bỏ hoang, quả nhiên phong thủy luân chuyển.

"Được." Chu Mộ vừa dứt lời, cửa phòng
Hứa Triều vang lên tiếng kẽo kẹt. Hắn vươn tay định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.

Mở cửa phòng ra, cảnh tượng bên trong tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của Chu Mộ.
Đồ đạc trong phòng được sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ, cho thấy căn phòng được quét tước thường xuyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro