Chương 34 (cốt truyện): Cậu không sai, là tôi sai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đã sáng, nắng sớm xuyên qua khe rèm chiếu vào nhà, Quỳnh Ý đang ngủ thì được mùi hương cháo mê người đánh thức, anh chậm rãi hé mắt. Quỳnh Ý không nghĩ hôm qua bản thân mình đã ngủ cả ngày rồi nhưng tối nay vẫn ngủ một giấc dài và sâu như vậy.

Hương cháo từ bên ngoài truyền tới, trực tiếp chui vào khoang mũi kích thích khứu giác, Quỳnh Ý có chút tò mò đi ra ngoài phòng khách, vừa mở cửa đã thấy trên bàn cơm được bày biện các món ăn sáng đa dạng. Bánh bao xá xíu, bánh cuộn thịt, bánh quẩy sữa đậu danh, còn có hai cái cơm nắm to bự.

Quỳnh Ý nhìn hai cái cơm nắm to bự có chút sững sờ, Chu Thừa đi ra từ phòng bếp, trên tay bưng hai cái chén.

"Anh dậy rồi sao? Anh đi rửa mặt đi, hôm nay em nấu cháo."

Giọng điệu Chu Thừa vô cùng tự nhiên, cứ như đây thật sự là cuộc sống sinh hoạt thường ngày của hai bọn họ.

Quỳnh Ý trầm mặc đi vào toilet, đến lúc quay trở ra ngoài thì thấy Chu Thừa đã ngồi vào bàn, đang dùng muôi múc cháo.

Chu Thừa không uống cháo, hắn là người phương bắc, không thích ăn mấy món nấu từ gạo, mà khẩu vị của Quỳnh Ý lại thiên về phương nam. Lúc trước ở Chu gia, bữa sáng đều do người giúp việc chuẩn bị, Quỳnh Ý cũng không ngờ Chu Thừa lại biết anh thích ăn cái gì.

Quỳnh Ý vừa ngồi xuống thì Chu Thừa đã đặt chén xuống trước mặt anh, còn không quên mở bao bì của cơm nắm cho anh.

"Xã khu này buổi sáng cũng thật náo nhiệt, tiệm cơm nắm này em thấy có rất nhiều người xếp hàng, chắc hương vị cũng không khác dì giúp việc làm lắm, anh ăn thử đi."

Mùi hương thức ăn xộc vào mũi Quỳnh Ý, anh quả thật có chút đói bụng, hôm qua cả ngày anh vẫn chưa ăn gì, chỉ luôn nằm ngủ, bây giờ bụng vô cùng trống rỗng. Anh cũng không từ chối, cầm lấy muỗng múc cháo ăn.

Hạt gạo nấu nhuyễn vừa mềm vừa thơm, nước cháo sệt sệt, vừa nếm đã biết được nấu trong thời gian giài.

Quỳnh Ý yên lặng ăn cháo, thật ra hôm qua lúc vừa nhắm mắt anh vẫn luôn không ngủ an ổn, nghĩ tới việc Chu Thừa chỉ ngủ cách mình một vách tường, tâm tình Quỳnh Ý vẫn không bình tĩnh nổi. Mãi đến nửa đêm, anh nửa mơ nửa tỉnh cảm nhận được có ai đó ôm mình, độ ấm và hơi thở quen thuộc khiến anh an tâm, anh biết đó là Chu Thừa, nhưng bây giờ anh đã quá mệt, không còn đủ sức kháng cự khát vọng sâu bên trong nội tâm, cứ như vậy được nam nhân ôm ngủ cả đêm.

Nhưng như vậy thì không được.

Quỳnh Ý nhìn cục cơm nắm béo tròn trong tay, có chút khổ sở. Nếu trong quá khứ, Chu Thừa chịu đối xử với anh như vậy, có lẽ bọn họ đều sẽ không đi tới kết quả ngày hôm nay. Nhưng bây giờ, cái gì cũng đã trễ.

"... anh ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, em dọn dẹp xong muốn đi ra ngoài mua một vài bộ đồ, lúc đi gấp gáp quá em không kịp mang theo gì cả, em..."

"Chu Thừa, em trở về đi."

Chu Thừa chưa kịp nói xong đã bị Quỳnh Ý ngắt lời, hắn ngưng một chút, lại cuối đầu vờ như không sao tiếp tục uống sữa đậu xanh, "Em không về đâu."

"Chu Thừa, cậu rốt cuộc là muốn cái gì?"

"Em muốn cái gì sao..." Chu Thừa buông chén trong tay, nắm lấy tay Quỳnh Ý, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh, "Em muốn anh."

Quỳnh Ý lại trốn tránh cái nắm tay kia, anh đứng lên đi về phòng, vừa đi vừa cởi áo thun lộ ra da thịt trắng tuyết. Vết thương trên cánh tay hoàn toàn đã lành lại, cơ hồ không thể nhìn ra nó vừa trúng đạn.

Động tác của Quỳnh Ý khiến Chu Thừa có chút khiếp sợ, thân thể của anh vẫn mỹ lệ như cũ, nhưng bây giờ Chu Thừa lại không có bất cứ một tia dục vọng nào, hô hấp hắn cứng lại, hai nắm tay siết chặt, "Quỳnh Ý, anh làm vậy là có ý gì?"

Quỳnh Ý rũ mi che dấu thần sắc trong ánh mắt, "Không phải cậu muốn tôi sao."

Chu Thừa đột ngột đứng lên, ghế bị đẩy mạnh ngã ngửa xuống phát ra âm thanh chói tai, khuôn mặt hắn đỏ bừng, vừa giận vừa ủy khuất, "Anh cảm thấy em chỉ thèm muốn cơ thể anh thôi sao?"

"Không phải sao?" Quỳnh Ý hỏi lại, ngữ khí nhàn nhạt.

"Quỳnh Ý! Anh!" Chu Thừa tức tới phát run, "Anh nghĩ rằng em cả đêm lái xe không ngủ tìm tới anh, ngày hôm qua vì muốn ở gần anh thêm một chút và không ngại bị muỗi chích cả buổi tối, sáng nay thức dậy từ bốn giờ sáng để nấu cháo cho anh, chẳng lẽ chỉ vì muốn chơi anh một lần sao?"

"Cậu muốn chơi thêm vài lần cũng được, sau đó thì quay về đi."

Chu Thừa bị lời nói của Quỳnh Ý đả kích đến choáng váng, "Quỳnh Ý, anh cho rằng em là cái gì? Anh khinh thường em tới vậy sao? Anh cho rằng em không có ai để chơi nên mới tới đây la liếm anh? Em muốn loại người gì mà không có, anh...."

"Đúng! Cậu muốn loại người gì mà không có, nếu chướng mắt, cậu có thể lập tức cút đi!"

Quỳnh Ý quay lưng về phía Chu Thừa lớn giọng nói, anh không muốn tiếp tục nghe. Không khí trở nên trầm mặc, một lúc sau Quỳnh Ý nghe thấy có tiếng bước chân và tiếng sập cửa.

Chu Thừa đi rồi.

Quỳnh Ý cắn chặt răng, ngực kịch liệt phập phồng, anh không muốn khóc, nhưng lại không ngăn nổi nước mắt.

Quỳnh Ý nhặt lại quần áo mặt vào, trở về bàn ăn, đem từng ngụm từng ngụm cháo uống sạch, nước mắt lã chã rơi, chén cháo thơm ngọt trở cũng nên thật chua xót.

Quỳnh Ý chậm rì rì dọn dẹp chén đũa, anh cũng không thuần thục, thậm chí còn làm vỡ một cái chén. Làm xong mọi việc, nước mắt cũng dừng rơi, anh lại tiếp tục ngồi trên sô pha phát ngốc. Gần đây anh vẫn luôn như vậy, dễ cảm thấy mệt, còn hay buồn ngủ, tâm trạng thì luôn trên mây. Đây đều là dấu hiệu của năng lượng xói mòn, Quỳnh Ý cũng biết rõ, nhưng vẫn cố phớt lờ.

Đây là kết quả mà anh lựa chọn, anh sẽ không hối hận. Chỉ là nếu anh chết đi rồi, chắc em trai ngốc Quỳnh Thủy sẽ rất khổ sở. Quỳnh Ý tưởng tượng tới dáng vẻ khóc chít chít của em trai, có chút buồn cười. Cũng không biết ông chủ Khương đã tìm được Thủy Thủy chưa.

Quỳnh Ý muốn liên lạc với em trai, nhưng điện thoại của anh đã bị vỡ nát dưới đáy biển. Quỳnh Ý thay quần áo, cầm theo chìa khóa và thẻ ngân hàng tính đi ra ngoài mua điện thoại mới, ai ngờ vừa mới mở cửa thì thấy Chu Thừa đang ngồi xổm ở cạnh cửa.

Quỳnh Ý: .....

Chu Thừa thấy Quỳnh Ý đi ra liền đừng lên, nhưng chỉ đứng im như một cây cột không hề nhúc nhích. Thật ra lúc cửa vừa đóng lại hắn đã hồi hận, Quỳnh Ý chắc chắn vì giận nên mới nói như vậy, hơn nữa hắn cứ cảm thây Quỳnh Ý như đang hiểu lầm chuyện gì, nếu không sao cả một cơ hội cũng không thèm cho hắn chứ.

Nhưng cho dù là như vậy, tim hắn cũng đau quá....

Nhưng mà Quỳnh Ý không thèm quan tâm tới nỗi đau của Chu Thừa, bây giờ anh không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy nước mắt lúc nãy của mình thật buồn cười. Anh không thèm nhìn Chu Thừa mà trược tiếp đi bộ xuống cầu thang.

Căn phòng này đã được Khương Bắc Hổ mua lâu rồi, là kiểu chung cư cũ không có thang máy, tuy nhiên hành lang vẫn còn khá sạch sẽ.

Quỳnh Ý xuống lầu, Chu Thừa liền lẽo đẽo theo sau, hai người không ai nói câu nào, trong khoảnh khắc chỉ còn mỗi tiếng bước chân.

Bây giờ là thời gian mọi người chuẩn bị đi làm, trong xã khu người đến kẻ đi vô cùng náo nhiệt, Chu Thừa và Quỳnh Ý đều có giá trị nhan sắc cực cao, hai bọn họ đứng cùng nhau vô cùng thu hút.

Quỳnh Ý thật sự mệt mỏi, anh không muốn nhiều lời với Chu Thừa, toàn mặc kệ hắn. Mà Chu Thừa thật sự nghẹn trong lòng, cả đường mặt dầy bám theo, theo mãi đến tận khi Quỳnh Ý tiến vào một cửa hàng điện thoại.

Ông chủ cửa hàng là một người trẻ tuổi, đang ngồi sau quầy gặm bánh rán thì thấy hai vị soái ca tiến vào cửa hàng mình, người đi trước vẻ mặt bình tĩnh nhàn nhạt, còn người đi sau, quả thật cái mặt nhăn nhó cứ như có người thiếu hắn 500 vạn không bằng.

"Ây da, xin hỏi anh cần gì ạ?" Ông chủ nhìn về phía Quỳnh Ý, anh mắt đầy vẻ khó tin.

Trời ơi cái vẻ đẹp thần tiên gì vậy, là minh tinh sao?? Mẹ, nhan sắc này có là thẳng nam cũng chịu không nổi nha??

"Mua điện thoại." Quỳnh Ý đã quen với việc người khác kinh ngạc khi thấy vẻ bề ngoài của anh, anh cũng không có phản ứng gì. Nhưng mà Chu Thừa bên cạnh lại muốn nổi trận lôi đình, hắn nhăn mày lại, anh mắt dao găm trừng ông chủ cửa hàng.

Làm buôn bán đều là cáo già, ông chủ bị trừng liền biết điều thu hồi ánh mắt, coi như tự hiểu, đây là một cặp đôi đang giận nhau. Không thể trêu vào, không thể trêu vào.

"Đây là mấy mẫu tương đối tốt, cửa hàng chúng tôi cũng có sẵn, anh có đặc biệt thích nhãn hiệu nào sao" ông chủ lấy ra mấy mẫu cơ bản giới thiệu.

Quỳnh Ý trầm ngâm, với anh mà nói điện thoại dùng được là được, không yêu cầu gì nhiều, đang tính tùy tiện chọn một cái thì Chu Thừa lên tiếng. Chu Thừa móc ra điện thoại của mình đặt trên quầy, "Trong cửa tiệm anh có mẫu này sao?"

Ông chủ cầm điện thoại lên nhìn nhìn, ánh mắt sáng lên, cái điện thoại này nhìn thì có vẻ bình thường, là mẫu sản xuất nhiều năm trước của một thương hiệu nước ngoài. Nhưng người trong nghề như bọn họ đều biết, đây là bản kết hợp với một thương hiệu xe hơi cao cấp, cả thế giới chỉ có 50 cái. Lúc bán ra giá cả cũng khiến người khác không thở nổi, còn bây giờ thì dù có bao nhiên tiền cũng không mua được, cái tiệm cùi bắp như hắn kiếm đâu ra chứ.

Ông chủ thành thật lắc đầu, "Thật ngại quá, mẫu này thật sự là không có."

"Ngay cả cái này cũng không có." Chu Thừa bĩu môi, cầm điện thoại cất đi.

Chu Thừa đương nhiên không biết lai lịch của cái điện thoại này, hơn nữa cái điện thoại này đã xài lâu như vậy, nếu không phải do Quỳnh Ý tặng, hắn đã sớm đổi cái mới.

Ông chủ đang muốn mở miệng biện hộ cho cửa hàng mình, Quỳnh Ý lại mở miệng, anh chỉ vào một cái điện thoại nói: "Vậy lấy cái này đi."

Làm buôn bán ai mà không thích mấy khách hàng sảng khoái như vậy, ông chủ cười ha ha lấy ra một cái mới hoàn toàn, khởi động đưa Quỳnh Ý kiểm tra.

"Lại lấy thêm một cái, tôi muốn cái y như vậy." Chu Thừa lập tức bổ sung.

Quỳnh Ý không biết tại sao Chu Thừa lại phải mua điện thoại mới, lại giống của mình, tâm Quỳnh Ý khẽ động, nhưng lại không muốn nói gì.

Mới mở cửa đã thu được hơn hai vạn, một khởi đầu rất tốt, ông chủ cười đến toét miệng, mãi đến khi hai người rời đi vẫn chưa khép lại.

Cầm điện thoại thiết lập thông tin cá nhân, Chu Thừa vẫn luôn đi theo Quỳnh Ý, nhưng vẫn chưa ai nói lời nào. Chu Thừa đang sốt ruột nghĩ cách gợi chuyện thì nghe Quỳnh Ý nói, "Đợi lát nữa tôi sẽ chuyển tiền cho cậu."

Vừa mới rồi Chu Thừa đã thanh toán luôn cả hai cái, Quỳnh Ý không muốn cãi nhau trước mặt người lạ, bây giờ mới mở miệng.

Chu Thừa đợi nửa ngày, lại chỉ nghe được một câu như vậy, hắn vừa giận vừa thương tâm, muốn hỏi Quỳnh Ý xem anh lại có ý gì, nhưng chỉ đành ngạnh sinh sinh nhịn xuống.

"Điện thoại lúc trước của anh đâu, vứt rồi sao." Chu Thừa hỏi.

"Không liên quan tới cậu." Quỳnh Ý nói.

Chu Thừa lại bị những lời này làm trái tim bị đau lần thứ N, "Quỳnh Ý, rốt cuộc là có chuyện gì! Em làm sai cái gì, anh nói cho em biết được không? Em thật sự không biết làm sao anh mới có thể nguôi giận."

Quỳnh Ý chậm rãi lấy chìa khóa ra mở cửa, nghe Chu Thừa nói vậy, anh khựng lại một chút, vài giây sau mới chậm rãi nói, "Cậu không sai, là tôi sai."

Chu Thừa không muốn nghe lời này tý nào, hắn gãi gãi tóc, "Là bởi vì Tần Liên sao, em và cô ta thật sự không có gì, có phải anh tức giận vì em sẽ đính hôn với cô ấy? Em không đính hôn nữa. Quỳnh Ý, anh nói gì đi, anh đừng phớt lờ em nữa mà, em không đính hôn với cô ta nữa đâu."

".... Không liên quan gì tới tôi."

Quỳnh Ý nhanh chóng mở cửa vào nhà, bỏ Chu Thừa lại bên ngoài. Anh trực tiếp trốn vào chỗ xa nhất, cho dù Chu Thừa gõ cửa như thế nào, anh cũng không nghe. Vừa rồi, anh tý nữa đã dao động.

Từ ngày hôm qua, Chu Thừa đã làm rất nhiều, đều là những việc anh từng mơ ước. Cảm động cùng đau xót không ngừng tranh đấu trong lòng anh, có lúc anh thật sự muốn tin tưởng Chu Thừa, nhưng trạng thái bản thân hiện tại không thể là giả được.

Chu Thừa không đính hôn với Tần Liên, nếu sau này lại có thêm Trương Liên, Lý Liên thì sao. Anh cảm thấy sự chấp nhất bây giờ của Chu Thừa, giống một đứa trẻ bị mất đi món đồ chơi yêu thích, chỉ biết tìm mọi cách lấy về.

Tiếng gõ cửa dần biến mất, tâm trạng Quỳnh Ý cũng dần bình tĩnh lại. Anh không muốn nghĩ nữa, có nghĩ gì cũng có ý nghĩa gì nữa đâu.

Quỳnh Ý hít sâu một hơi, nỗ lực xua đi hình ảnh Chu Thừa ở trong đầu, cẩm điện thoại gọi cho Khương Bắc Hổ.

"Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện tại không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..."

Giọng của tổng đài viên khiến tim Quỳnh Ý gia tốc đập, do dự một lúc, anh quyết định gọi vào số điện thoại của cung điện, muốn hỏi phụ vương của mình, Thủy Thủy có quay về không. Lần này điện thoại rất nhanh đã có người bắt, nhưng không phải là phụ vương, mà là một tộc nhân phụ trách nội vụ.

Từ thông tin tộc nhân cung cấp, Quỳnh Ý nghe được một thông tin khiếp sợ. Quỳnh Thủy đang trong quá trình thành niên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro