TL16-TL18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Role-play – Thiết lập 16

Thiết lập mười sáu: Tù nhân và nhà ngục (7)

____________________________

"Ha..."

Đó là tiếng cười nhẹ phảng phất như tới cả đầu dây thần kinh cũng phải rét run, tầng tầng lớp lớp như sóng biển khuếch tán trong nhà xác cũng không rộng lớn.

"Bặt." Đèn trong nhà xác nháy mắt tắt ngấm, Long Đế Vô Song mắng một tiếng, không thể không nói thanh niên cứng cũng có chỗ tốt, gã còn chưa phát hiện tình trạng bất thường bên trong nhà xác, vẫn chuyên tâm lục tìm chìa khóa.

Đan Tử Ngụy máy móc quay đầu nhìn, cũng có thể nghe được tiếng kèn kẹt phát ra do cổ bị đông cứng. Vì đèn bị hư, trong nhà xác tối đen một mảnh, chỉ có một chút ánh sáng từ ô cửa sổ nhỏ chiếu vào, chỉ có thể chiếu ra đường nét mơ hồ của Siren đối diện họ.

Đan Tử Ngụy thấy bóng dáng Siren đứng dậy, y hình như rốt cuộc không cần uất ức co người vì động tác mang tính bắt buộc kia nữa. Đan Tử Ngụy từng chút một ngẩng đầu theo động tác của đối phương, nhìn người đối diện thỏa thuê giãn thân thể ra, thiếu chút nữa chạm đến trần nhà —— chờ một chút, Siren cao tới vậy sao?

Mùi hôi thối trong nhà xác bị một mùi nước biển tanh mặn thay thế, giác quan vì sợ hãi mà trở nên nhạy bén chưa từng thấy, Đan Tử Ngụy nghe được tiếng roạt xoạt roạt xoạt, như âm thanh vảy ma sát sàn nhà.

Đột ngột, Đan Tử Ngụy cảm thấy có người bấu mạnh cánh tay hắn, dùng sức đến độ gần như đâm vào trong thịt. Hắn hoảng sợ nhìn qua bên cạnh, phát hiện là Mễ Lạp Ái bất giác bắt lấy tay hắn, khuôn mặt cũng trắng bệch vì sợ hãi của em gái nói với hắn tất cả những thứ này không phải ảo giác.

Vì bị Mễ Lạp Ái bấu mạnh, Đan Tử Ngụy triệt để tỉnh táo lại, hắn cắn răng cất tiếng, đề phòng răng mình run lên. "Còn chưa tìm được sao...!"

"Đã bảo đừng hối mà! Đệch! Tìm được rồi!"

"Cạch" một tiếng, ánh nắng cũng không ấm áp từ phía sau chiếu nghiêng xuống, quái vật trong bóng tối đối diện dường như cứng lại, lợi dụng kẽ hở này, Đan Tử Ngụy mang Mễ Lạp Ái hầu như tông vào Long Đế Vô Song nhào ra nhà xác, cùng Host đồng thời cài cửa sắt lại.

"Chìa khóa!!!"

Long Đế Vô Song bị ngã mụ đầu, còn chưa kịp chửi bậy đã bị rống cho một tiếng phát run, đưa chìa khóa qua theo phản xạ. Host nhanh chóng nhận lấy chìa khóa, Đan Tử Ngụy chống cửa, dù hắn cảm thấy làm thế này căn bản không ngăn cản được "Siren", nhưng tốt xấu gì cũng có an ủi tâm lý. Hắn nhìn Host cắm chìa khóa vào ổ khóa, tay Host vô cùng vững, hoàn toàn không xuất hiện tình trạng run tay cắm chìa không vào lỗ ở thời điểm mấu chốt. Ngay lúc ổ khóa vừa phát ra tiếng khóa trái "cạch", cửa sắt chấn động mạnh, dường như có quái thú khổng lồ ở bên trong dùng sức tông cửa.

Đan Tử Ngụy bị chấn động hất văng xuống đất, hắn ngồi dưới đất ngửa đầu nhìn cửa sắt, trên cửa sắt của nhà xác có trổ một ô song sắt nhỏ, vì trong nhà xác không có ánh sáng, nên nhìn vào chỉ là một mảnh tối đen. Đan Tử Ngụy không biết tại sao mình cứ phải liên tục nhìn vào, rõ ràng sợ muốn chết, lại hoàn toàn không chuyển mắt đi được.

Khi bạn chằm chằm nhìn vào vực sâu, vực sâu cũng đang chằm chằm nhìn lại bạn.

Bởi vậy khi Long Đế Vô Song khó chịu càu nhàu, Đan Tử Ngụy thậm chí là cảm kích, hắn giống như rốt cuộc thoát khỏi trạng thái trúng tà nào đó, thở gấp từng hơi —— trong quá trình ban nãy, hắn thậm chí quên cả hô hấp.

"Làm cái gì như gặp đại địch vậy, coi mấy người sợ tới mức mặt cũng trắng ——"

Tiếng Long Đế Vô Song đột nhiên im bặt, Đan Tử Ngụy vô cùng rõ ràng nguyên nhân vì sao tiếng gã bị đứt đoạn. Trên song sắt nhỏ đối diện bọn họ, không biết từ khi nào đã vắt lên một bàn tay, cái tay kia không phải của con người, vảy nhuyễn bọc lấy ngón tay, giữa kẽ tay có màng nối liền, trên móng tay sắc bén dính một chút vụn sắt, hoàn toàn chắc chắn nó có thể phá vỡ lá sắt.

Mọi người nín thở, chằm chằm nhìn cái tay kia nắm lấy chấn song lắc lắc, dường như muốn rút chấn song ra. Dù cửa sắt run rất dữ dội, nhưng vẫn vững vàng cắm trên khung cửa.

Cái tay quái dị kia thu lại, dường như đối phương đã bỏ cuộc, không đợi mọi người thở ra, chỉ thấy cửa sắt nảy mạnh một cái.

"Uỳnh ——!"

Đan Tử Ngụy sắc mặt trắng bệch nhìn vết lồi đáng sợ trên cửa sắt, cửa sắt như bị bò tót tông mạnh từ phía trong, cả cánh cửa lồi ra phía ngoài, hiện ra hình quạt kỳ quái. Cửa sắt lung lay sắp đổ, dù còn được cắm trên khung cửa, nhưng bộ dạng thê thảm không chịu nổi chà đạp thêm nữa.

Không cần nói gì cả, người ở đây co cẳng chạy như thỏ bị thất kinh, chạy liên tục cho đến khi MP sắp cạn mới khó khăn dừng bước.

"Vừa rồi là cái quỷ gì vậy?" Long Đế Vô Song mặt toàn là chữ đệch. "Bàn cờ này còn mang tính chất khoa học viễn tưởng?"

Đan Tử Ngụy cũng muốn gầm rú, tại sao một bộ phim vượt ngục hiện đại đang yên đang lành lại biến thành phim khoa học viễn tưởng kinh dị, triển khai thần thánh đến độ người ta chỉ có thể câm lặng mà tán thưởng.

"Quái vật kia sẽ không đuổi qua chứ?" Long Đế Vô Song không khỏi liếc về phía Đan Tử Ngụy, nếu quái vật kia là "Siren", mục tiêu có khả năng nhất chính là Đan Tử Ngụy.

Host bỗng dưng nói. "Hắn không ra được."

"Cậu nói nó không ra được thì không ra được à."

"Không, không nên cãi vã." Mễ Lạp Ái yếu ớt làm người hòa giải. "Chúng ta bây giờ nên nghĩ xem làm sao tiếp tục vượt ngục."

Lời vừa cất lên, Long Đế Vô Song cũng phải im miệng, thiết lập 8 mà hệ thống cấp cho bọn họ sau cùng là "Lợi dụng Siren tiến hành vượt ngục", họ quả thật cũng làm như vậy, sau đó lợi dụng đến mức thiếu chút nữa bị Siren diệt toàn quân, bây giờ hoàn toàn không biết phải đi bước tiếp theo thế nào.

"Chúng ta bây giờ tổng hợp lại trải nghiệm của từng người, như vậy có thể phát hiện ra manh mối." Tự cảm thấy mình kinh nghiệm phong phú, Long Đế Vô Song nhận vai người dẫn đầu. "Tôi tới trước. Sau thiết lập 4, tôi đến phòng y tế, tìm được một lá bài thiết lập "♠5 Cướp giật". Tôi vốn định lấy một chút thuốc, nhưng thuốc và dụng cụ trong phòng y tế đều bị khóa trong tủ..."

Nói đến đây, Long Đế Vô Song hưng phấn như phát hiện ra đại lục mới, gã vươn tay cướp xâu chìa khóa trong tay Host. "Đưa tôi chìa khóa! Không chừng trong này có chìa khóa tủ phòng y tế, chúng ta có thể dùng nó mở tủ ra ——"

Host mặc Long Đế Vô Song cướp chìa khóa đi, y bình tĩnh hỏi. "Mở tủ ra rồi thì?"

"Cậu ngốc à, đương nhiên là lấy thuốc đi!"

"Lấy thuốc đi rồi thì?"

Long Đế Vô Song trong nháy mắt nghẹn lời, nghĩ kỹ lại thì việc này quả thật không chút liên quan đến manh mối vượt ngục, nhưng gã vẫn mạnh miệng nói. "Chúng ta đều biết lối ra nhà ngục ở đâu, chúng ta có thể lấy một chút ether, làm ngất quân cờ giữ cửa như cái thằng Siren kia rồi chạy khỏi nhà ngục!"

"Cái, cái này." Mễ Lạp Ái cẩn thận lên tiếng. "Em lấy được một cái khăn ở nhà tắm, trên đó vẽ bản bố trí vũ trang của nhà ngục. Từ tòa nhà đến cổng lớn phải đi qua sân thể dục, chỗ đó có súng máy hạng nặng canh gác, một khi có tù nhân đi qua sân thể dục không phải trong thời gian hóng gió, đều giết không cần hỏi..."

Đan Tử Ngụy liếc sân thể dục phía xa, khó trách trên sân thể dục sạch sẽ như thế, không có tù nhân nào băng qua sân thể dục để chạy đến cổng.

Long Đế Vô Song bị phủ quyết, có chút thẹn quá hóa giận. "Tới các cậu!"

"Tôi đến phòng chế tác."

Đan Tử Ngụy kinh ngạc quay đầu, không ngờ Host lại có thể tiếp chuyện Long Đế Vô Song, chủ động nói ra trải nghiệm của y.

"Nó dẫn tới cửa khóa của gara." Host đưa tay về phía Long Đế Vô Song, điềm tĩnh lặp lại lời của Long Đế Vô Song. "Đưa tôi chìa khóa."

Đan Tử Ngụy cũng không nhẫn tâm nhìn Long Đế Vô Song sắc mặt vừa xanh vừa trắng, level của thanh niên tóc đen rất cao, đối nghịch với y hoàn toàn chính là tự chuốc khổ vào người.

Dù lời của Host vô cùng ít ỏi và nhảy cóc, nhưng miêu tả rõ ràng một con đường chạy khỏi nhà ngục: Trong gara đương nhiên có để xe, có xe, bọn họ hoàn toàn có thể băng qua sân thể dục.

"Lỡ như trong đây không có chìa khóa gara thì sao!"

Đối mặt với lời khiêu khích của Long Đế Vô Song, Host chỉ đáp lại ba chữ. "Chiếc thứ chín."

Mọi người theo lời Host nhìn chìa khóa trong tay Long Đế Vô Song, Long Đế Vô Song thô lỗ lục tìm chìa khóa, động tác gã dừng lại, sau chiếc chìa khóa thứ tám, chìa khóa đánh dấu "Gara" không thể rõ ràng hơn.

"Lỡ như, lỡ như trong đó không có xe thì sao?" Không đợi Host mở miệng, Long Đế Vô Song cũng hiểu được giả thiết này có hơi dở người, lập tức sửa lại. "Dù có xe thì ai biết lái!"

"Em, em có thể lái xe." Mễ Lạp Ái lại yếu ớt chen vào. "Em có được bài thiết lập "♦2 Người lái" ở trạm dừng người mới."

"... Dù chúng ta ngồi xe băng qua sân thể dục, đến lúc đó cũng sẽ dẫn tới toàn bộ người của nhà ngục vây đánh chúng ta." Long Đế Vô Song vẫn chưa bỏ cuộc. "Bị đám đó đuổi theo, chúng ta sẽ toi đời!"

Đan Tử Ngụy nhịn không được mở miệng. "Điều kiện qua cửa của chúng ta là "thoát khỏi nhà ngục"."

"Đây không phải nói thừa sao, tôi biết chúng ta phải thoát khỏi nhà..."

Long Đế Vô Song ngẩn người, rốt cuộc phản ứng được.

Điều kiện qua cửa của họ là thoát khỏi nhà ngục, chỉ cần rời khỏi phạm vi nhà ngục, dù thành công thì căn bản cũng không cần suy nghĩ sau khi ra được nhà ngục phải làm sao thoát khỏi sự đuổi bắt của giám ngục như một tội phạm đích thực.

Dù Long Đế Vô Song khó chịu tới đâu đi nữa, nhóm người vẫn xuất phát đi tới phòng chế tác. Không thể không nói cảm giác có đồng đội bên người thật sự rất tuyệt, dù hiện tại đi lại trong nhà ngục đều là giám ngục cấp Knight, nhưng Đan Tử Ngụy cũng hoàn toàn không hề sợ hãi, lúc đụng phải chiến đấu thì lăn qua một bên làm mỹ nam tử trầm lặng.

Long Đế Vô Song mặc dù có chút chướng mắt vì Đan Tử Ngụy trốn đánh, nhưng thấy Đan Tử Ngụy không giành cờ vua với họ thì cũng bỏ qua, chỉ là mỗi lần uống thuốc loại trừ ô nhiễm tâm trí thì vẫn khó tránh oán giận một hai câu. "Cái team này đã không có Heal rồi mà còn thêm một con troll, bộ nước thuốc miễn phí hay sao."

Đan Tử Ngụy nhìn thuốc Long Đế Vô Song uống, có chút tò mò sử dụng điều tra.

【Thuốc SP thông thường

Thuộc tính: ♦2

Loại hình: Đạo cụ hồi phục

Hiệu quả: Loại trừ 10% ô nhiễm tâm trí SP rô.

Giải thích: Thuốc thuốc chéc-cờ-ít-ao~】

Đan Tử Ngụy lại bị giải thích chọc ra 囧, thuốc SP thông thường thoạt nhìn có chút tương tự thuốc hồi máu trong game online truyền thống, nói chung cũng có thể mua được ở cửa hàng game. Nhưng trong "Role-play", Đan Tử Ngụy đúng thật là chưa từng thấy cửa hàng trên ý nghĩa truyền thống, không biết Long Đế Vô Song là lấy được trên bàn cờ hay dùng cách khác mà có được.

"Có thể hỏi một chút không... Thuốc của anh làm sao có được?"

Câu hỏi của Đan Tử Ngụy vừa vặn dò trúng đài của Long Đế Vô Song. Long Đế Vô Song vỗ vỗ không khí, một búp bê chim ưng hai đầu phảng phất như xé rách một lớp màng trong suốt xuất hiện trước mắt Đan Tử Ngụy.

"Đương nhiên là mua từ cửa hàng rồi." Long Đế Vô Song để búp bê chim ưng hai đầu đáp xuống cánh tay mình, vẻ mặt tự hào. "Nhưng cậu đừng có mơ, hộp đồ chơi của tôi ngay từ đầu đã đeo theo cửa hàng, cậu ít nhất phải thăng mấy cấp mới có thể mở ra chức năng "Cửa hàng"."

Đan Tử Ngụy theo bản năng quay đầu nhìn nhóc Gaia trên vai, búp bê tóc bạc áo choàng đen vẫn ngủ rất say, khuôn mặt nhỏ mềm sắc sảo chôn vào khuỷu tay. Đan Tử Ngụy nhớ lại một đống búp bê chào hàng và giới thiệu với hắn lúc lựa chọn hộp đồ chơi trước đó, dường như hộp đồ chơi khác nhau thì có kèm chức năng khác nhau. Không biết hộp đồ chơi của hắn kèm theo chức năng gì, Đan Tử Ngụy có chút mong đợi, chờ nhóc Gaia dậy thì nhất định phải hỏi cho rõ.

Ước chừng năm lần đụng phải giám ngục, nhóm người rốt cuộc đến được phòng chế tác. Đây hiển nhiên là phòng chế tác bộ phận xe hơi, Host quen đường lách qua một đống máy móc linh kiện, đi tới cánh cửa lắp van tận cùng bên trong, cắm chìa khóa vào khóa trên van.

Một tiếng "cạch" vang lên, Đan Tử Ngụy nhìn Host vặn cái van đã mở khóa ra, trong lòng không chút bất ngờ. Thanh niên tóc đen quá mức trầm ổn, dường như không có gì có thể vượt khỏi tầm khống chế của y, làm Đan Tử Ngụy cảm thấy khâm phục từ tận đáy lòng, đồng thời lại có chút sợ hãi không thể nói bằng lời.

Phía sau cửa van là gara rộng lớn, dễ thấy nhất chính là chiếc xe bọc thép ở chính giữa. Bốn người chạy đến bên cạnh xe bọc thép, Long Đế Vô Song chui vào xe đầu tiên, lập tức nghe được âm thanh hưng phấn của gã. "Tốt quá, có chìa khóa xe!"

Mễ Lạp Ái hoan hô một tiếng, Đan Tử Ngụy cũng không khỏi nhẹ lòng, cuối cùng cũng sắp hoàn thành bàn cờ này rồi, trải nghiệm trong mấy tiếng này có thể nói là gập ghềnh chông chênh, con bệnh PGAD nào đó chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều bị tổ viết game tàn phá một chặp, mùi vị trong đó người ngoài không cần biết.

Host mở cửa van dẫn ra ngoài. Long Đế Vô Song chui vào ngồi trên ghế phụ lái, Mễ Lạp Ái ngồi trên ghế tài xế, Đan Tử Ngụy và Host ngồi phía sau, nhìn em gái thành thạo sang số vặn chìa.

"... Gì?"

Mễ Lạp Ái vặn chìa khóa xe mấy lần, cũng không thấy nổ máy, cô lướt mắt qua đồng hồ đo, khuôn mặt nháy mắt liền suy sụp.

"Không có xăng..."

"Đệch!" Long Đế Vô Song phẫn nộ đập lên bệ xe một cái, Đan Tử Ngụy cũng nghẹn đến khó chịu, sự cố xảy ra gần lúc kết thúc bao nhiêu, thì lo âu tạo thành sẽ được nhân lên bấy nhiêu.

Bốn người chỉ có thể xuống xe, chia ra tìm xăng trong gara. Đan Tử Ngụy vừa tìm vừa hồi hộp không dừng được, hắn nhìn cửa van rộng mở, luôn lo lắng lúc này liệu có thể đột ngột xuất hiện một giám ngục đi ngang qua không, thậm chí bắt đầu tưởng tượng đến cảnh "Siren" đi ra từ trong nhà xác, mang mùi vị nước biển tanh mặn và bóng dáng khổng lồ xuất hiện trước mắt bọn họ.

Bởi vậy khi "Thiết Lập Hệ Thống" hiện ra một hàng mới, Đan Tử Ngụy bất thình lình bị dọa nhảy dựng một cái, hắn đè lấy trái tim đang đập thình thình, nhìn trừng trừng qua.

Trong nháy mắt, Đan Tử Ngụy như bị hất cho một thau nước lạnh, cả người đều đông cứng.

【Thiết lập 9: Bạn căm thù tội phạm hiếp dâm, sẽ giết chết tất cả tội phạm hiếp dâm nhìn thấy. (00:10:00)】



Role-play – Thiết lập 17

Thiết lập mười bảy: Tù nhân và nhà ngục (8)

______________________________________

【Thiết lập 9: Bạn căm thù tội phạm hiếp dâm, sẽ giết chết tất cả tội phạm hiếp dâm nhìn thấy (00:10:00)】

Đan Tử Ngụy theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Mễ Lạp Ái, hắn chỉ cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh, mà thân thể lại rùng mình không sao dừng được. Kể từ lúc gặp mặt Siren, hệ thống không cho thêm thiết lập gì nữa, bây giờ vừa xuất hiện đã muốn bọn họ tự giết lẫn nhau. Đan Tử Ngụy không biết có phải chỉ có hắn nhận được thiết lập này, hay những người khác cũng đều nhận được, bốn người phân tán trong gara rộng lớn, Đan Tử Ngụy căn bản không thấy được tình huống của những người khác.

"Á!"

Đan Tử Ngụy nghe thấy Mễ Lạp Ái la lên, trong lòng căng thẳng, theo bản năng chạy về hướng phát ra âm thanh.

Lách qua mấy container to to nhỏ nhỏ, Đan Tử Ngụy rốt cuộc tìm được Mễ Lạp Ái trong một góc hẻo lánh. Hắn dường như là người cuối cùng chạy đến, Long Đế Vô Song và Host đã đứng bên cạnh Mễ Lạp Ái, Đan Tử Ngụy có chút chần chừ dừng bước, hắn đầu tiên là lặng lẽ quét mắt hai gã con trai ở đây, thần thái hai người họ đều rất bình thường, không nhìn ra có bị hệ thống cấp cho thiết lập 9 hay không.

Đan Tử Ngụy cuối cùng nhìn qua Mễ Lạp Ái, khuôn mặt nhỏ nhắn của em gái hưng phấn đến mức đỏ lên, thấy hắn tới, cô chỉ vào bình xăng bên cạnh mừng rỡ nói. "Em tìm được xăng rồi!"

Đan Tử Ngụy không rõ có phải là thở phào một hơi không, hắn liếc thiết lập 9, còn hơn 9 phút nữa.

Không sao, hắn nói với bản thân, xăng đã tìm được rồi, chỉ cần chạy khỏi nhà ngục trong vòng 10 phút thì không cần tuân theo thiết lập 9.

"Chúng ta mau mau đem xăng qua đi, để tránh đêm dài lắm mộng." Đan Tử Ngụy thúc giục.

"Vâng!"

Mễ Lạp Ái cầm lấy một bình xăng, dường như muốn bỏ nó vào trong một thứ gì đó, lại bỗng dưng sững người.

"Đây là đạo cụ đặc biệt, không thể để vào hộp đồ chơi."

Nghe Mễ Lạp Ái nói, Đan Tử Ngụy hít sâu một hơi, nhịn xuống "Đệch" giữa cổ họng. Cái game này thật là, lúc càng cấp bách thì càng kéo dài thời gian làm khó dễ bọn họ. Không thể để vào hộp đồ chơi, có nghĩa là họ phải dùng hai tay mang bình xăng đến chỗ xe bọc thép. Kẹt nhất chính là bình xăng vô cùng nhỏ, nhìn trọng lượng của chiếc xe kia, họ là phải dùng hết tất cả bình xăng mới miễn cưỡng lên đường được.

Hai mươi bình xăng, bốn người phải đi tới đi lui ba lần, Đan Tử Ngụy không dám lãng phí thời gian, nhanh chóng triệu hồi ra kính tượng.

"Cầm lấy hai bình, đi thôi!"

Đan Tử Ngụy nói với mọi người, sau đó mỗi tay cầm một bình xăng, tranh thủ từng phút từng giây chạy tới chỗ xe bọc thép. Bình xăng cách xe một đoạn, Đan Tử Ngụy quả thật là bấm đồng hồ tính toán, hắn mang bình xăng đến được xe bọc thép đã tốn mất nửa phút, quay đầu lại thấy Host cũng mang hai bình xăng theo ở phía sau, sau nữa lần lượt là Long Đế Vô Song và Mễ Lạp Ái.

"Tôi đổ xăng vào, mọi người đi lấy tiếp đi!"

Host gật đầu, để bình xăng xuống không nhiều lời vô nghĩa liền chạy đi. Long Đế Vô Song lầm bầm một câu, cũng cùng chạy đi với Mễ Lạp Ái. Nhìn bóng lưng có chút không nhanh không chậm của thanh niên tóc đỏ, Đan Tử Ngụy thật sự bất đắc dĩ, nếu không phải MP không đủ, hắn tuyệt đối sẽ chạy đi đầu tiên.

Nhưng như thế cũng khiến Đan Tử Ngụy có chút yên lòng, cảm thấy Long Đế Vô Song bọn họ cũng không nhận được thiết lập 9 cùng loại với thanh gươm Damocles (*), Đan Tử Ngụy được hệ thống chăm sóc đặc biệt như thế bắt đầu nhớ lại xem hắn có phải quên rửa tay trước khi tiến vào game không, một hai cái thiết lập đều muốn hái mất mạng già của hắn.

8:00, 7:50, 7: 40, 7:30...

Trong tiếng ngàn hô vạn gọi của Đan Tử Ngụy, ba người Host trở về, lúc này còn hơn 7 phút trước thời gian thiết lập 9 kích hoạt.

"M... MP của em chỉ còn 8 điểm..."

Mễ Lạp Ái thở hổn hển nói, mọi người lúc đầu đều là 100 MP, hai lần bôn ba đủ để MP bọn họ thấy đáy. Đan Tử Ngụy vì vẫn đứng một chỗ đổ xăng nên hồi phục được một chút MP, dù không đủ để chống chịu toàn bộ hành trình, nhưng vẫn tốt hơn những người khác rất nhiều.

"Tôi đi."

"Này! Tôi đi với cậu!" Long Đế Vô Song gọi Đan Tử Ngụy đang định đi lại.

"Anh còn MP?"

Long Đế Vô Song cười có chút đắc ý. "Cấp bậc của tôi cao hơn các cậu, MP đương nhiên cũng không cùng mức độ!"

Đan Tử Ngụy suýt quên Long Đế Vô Song là tay lão luyện đã vượt qua hai bàn cờ, chủ yếu là vì Long Đế Vô Song luôn đi khiêu khích Host, nhưng Host lại quá mức hoàn mỹ vô khuyết, thế là Long Đế Vô Song liền có vẻ vô cùng nhũn não.

"Tốt quá, chúng ta đi nhanh thôi!"

Đan Tử Ngụy thật tâm phấn khởi, MP của kính tượng chỉ bằng phân nửa hắn, dù hồi phục một phần thì cũng không tốt hơn bọn Mễ Lạp Ái được bao nhiêu, căn bản không thể tiếp tục chạy theo hắn, bây giờ Long Đế Vô Song vừa vặn bù vào chỗ trống, họ đi lần này là có thể đem bốn bình xăng cuối cùng quay lại.

Thế là Đan Tử Ngụy để kính tượng ở lại, cùng Long Đế Vô Song chạy tới chỗ bình xăng. Trên đường đi, Đan Tử Ngụy tính toán, họ đi về lần này chắc phải dùng mất khoảng 2 phút, như vậy còn thừa 5 phút —— 5 phút đủ để họ lái xe lao khỏi nhà ngục.

Nghĩ đến chuyện có thể hoàn mỹ tránh được thiết lập 9 rồi hoàn thành bàn cờ, cảm xúc của Đan Tử Ngụy càng lúc càng dâng cao, hắn bị hệ thống troll nhiều như vậy, rốt cuộc có thể phản kháng một lần nho nhỏ.

Bình xăng đã gần ngay trước mắt, Đan Tử Ngụy bước hai bước thành một bước, cúi người xuống lấy, lại cảm thấy trên lưng đột nhiên tê rần.

SP cơ ít ỏi của hắn nháy mắt đã ô nhiễm hoàn toàn.

"Anh....!"

Đan Tử Ngụy nửa sợ nửa giận quay người nhìn Long Đế Vô Song vừa tấn công hắn, lại bị thanh niên tóc đỏ thô bạo húc đầu vào ngực, nháy mắt đã ngã xuống đất, bị đè không thể nhúc nhích.

Sợ Đan Tử Ngụy kêu la khiến hai người kia chạy tới, Long Đế Vô Song trực tiếp lấy tay bịt miệng thanh niên tóc trắng. Gã đè chặt Đan Tử Ngụy dưới đất, lợi dụng trọng lượng của mình áp chế hai tay Đan Tử Ngụy, phòng ngừa người dưới thân giãy giụa hất gã ra. Bởi vậy, gã ép sát Đan Tử Ngụy, sát tới độ có thể nhìn thấy trong con ngươi đen nhánh của thanh niên tóc trắng tràn ngập sự khó tin và phẫn nộ, còn một chút hoang mang khó có thể nói bằng lời.

Không biết tại sao, Long Đế Vô Song cảm thấy gã bị tia hoang mang kia đầu độc, tia hoang mang này khuếch đại sự hùng mạnh của gã và sự nhỏ yếu của thanh niên, làm lòng hư vinh của gã đạt được thỏa mãn trước nay chưa từng có.

"Đừng trách anh đây, muốn trách thì trách hệ thống đưa ra thiết lập "giết chết tất cả tội phạm giết người" ấy."

Đan Tử Ngụy ngây người trong nháy mắt, hắn vội vã muốn nói gì đó, lại bị bịt kín miệng, chỉ có thể phát ra tiếng "umh umh" mơ hồ.

Long Đế Vô Song hiểu lầm ý của Đan Tử Ngụy, gã lộ ra nụ cười đắc ý.

"Chú muốn nói thiết lập còn chưa kích hoạt sao? Cho nên mới bảo chú chỉ là một con gà tơ, làm tiền bối, anh đây tốt bụng dạy chú một bài học, đó chính là chuyện tối mật rất ít người biết được." Long Đế Vô Song đeo bộ dạng bị Đan Tử Ngụy ăn mất của. ""Role-play", cái game này chính là chơi trò sắm vai, đóng vai càng tốt, tuân theo càng nhiều thiết lập, thì giá trị điểm đánh giá bàn cờ càng cao, dù là thiết lập chưa kích hoạt cũng sẽ được tính vào."

Thanh niên tóc trắng mở to hai mắt, dường như càng gấp càng phẫn nộ, gương mặt trắng nõn trải lên một lớp ửng đỏ, ánh mắt nhìn Long Đế Vô Song vừa nóng vừa dính. Long Đế Vô Song quay đầu đi, không hiểu sao không dám đối diện với Đan Tử Ngụy. Nhưng dù không nhìn, Long Đế Vô Song vẫn cảm thấy bất thường, vì hai người dán sát không chút khe hở, cho nên gã có thể cảm thấy lồng ngực liên tục phập phồng và nhiệt độ cơ thể càng lúc càng cao của người dưới thân, ngay cả bàn tay bịt miệng đối phương cũng bị phả lên khí ấm, từ lòng bàn tay gãi thẳng một mạch đến đáy lòng, khác thường tới độ làm cả người gã nhảy dựng lên, lui về phía sau mấy bước.

"Hahh..."

Đan Tử Ngụy được buông ra thở dốc một hơi thật lớn, Long Đế Vô Song tự dưng nghe ra vẻ dâm mỹ, gã sửng sốt một cái, thầm mắng đầu óc mình hỏng rồi, vội vàng nhắm một mắt lại điều tra SP cơ của Đan Tử Ngụy. Điều tra phản hồi thông tin cho thấy SP cơ bị nhuộm đen của Đan Tử Ngụy chỉ còn 1%, Long Đế Vô Song biết Đan Tử Ngụy là lính mới, tuyệt đối không có thuốc loại trừ ô nhiễm tâm trí, nói cách khác, thanh niên tóc trắng đối diện tức khắc sẽ đi đời. Trong lòng gã hơi buông lỏng, khoảnh khắc đó, nảy lên trong lòng không rõ là thả lỏng hay thất vọng.

Nhưng, một giây đồng hồ lại có thể thay đổi rất nhiều thứ, chẳng hạn như nói một câu, hoặc là dùng một kỹ năng.

"Tinh Lọc."

Long Đế Vô Song mắt mở trừng trừng nhìn SP cơ chỉ còn 1% của Đan Tử Ngụy biến trở về màu đỏ bình thường, không còn giảm đi nữa. Dễ nhận thấy là có người sử dụng kỹ năng hồi máu với Đan Tử Ngụy, Long Đế Vô Song vừa định quay đầu lại tức giận mắng kẻ cản trở mình, lại cảm thấy sau cổ tê rần —— lần này, đến phiên gã bị tấn công từ phía sau.

Long Đế Vô Song lảo đảo nhào ra trước mấy bước, lại vội vàng xoay người nhìn người tới.

"... Là mày?"

Ban đầu nhìn thấy cặp mắt màu vàng kia, Long Đế Vô Song còn chưa phản ứng được là ai. Chờ thấy rõ khuôn mặt tuấn tú làm mình ghét nhất kia của thanh niên tóc đen, Long Đế Vô Song cả giọng nói cũng cất cao. "Mày lại có thể biết buff ——"

Đoản kiếm chữ thập của Host trực tiếp quét mất âm thanh của Long Đế Vô Song, Long Đế Vô Song toàn thân đều bị dọa choáng váng, gã sửng sốt bịt lấy cổ mình, dù là trò chơi, nhưng cảm giác trực tiếp bị kiếm cắt qua cổ như vừa rồi, gã hoàn toàn không muốn nhớ lại lần thứ hai.

Hồi hồn về, Long Đế Vô Song triệt để bùng nổ, tấn công về phía Host như phát điên.

"Chết đi chết đi chết đi đi!!!"

Long Đế Vô Song tới cả thuốc cũng không thèm uống, dù bản thân trúng một kiếm cũng muốn quẹt một nhát lên người Host, hoàn toàn là cách đánh mang tính tự sát. Host tấn công rất ổn và chuẩn, nhưng lực sát thương cũng không cao, bởi vậy hai người hầu như là trước sau tiến vào trạng thái hoàn toàn ô nhiễm SP cơ, hơn nữa SP cơ của Host bị cắt giảm nhanh hơn dưới sự tấn công của Long Đế Vô Song.

Tưởng tượng đến cảnh Host sẽ chết trong tay mình, Long Đế Vô Song hưng phấn đến độ đỏ cả hai mắt, từ lúc bắt đầu bàn cờ này, gã đã cực kỳ ghét Host, Host đối nghịch với gã khắp cả bàn cờ càng đẩy giá trị thù hận của gã lên đến tận đỉnh, trước đó thấy thiết lập 9 là "giết chết tội phạm giết người", gã thậm chí vô cùng tiếc hận, tại sao lại là G Phiến Tử chứ không phải Host... Đúng rồi, thân phận của Host là gì...?

Đúng lúc này, Host thu hồi kiếm chữ thập, làm vũ khí chữ thập biến trở về hình dạng nguyên bản.

Mà lúc này, mọi người ở đây phát hiện, hình dạng nguyên bản của vũ khí chữ thập kia thật ra chính là một cây thập tự giá. Host cầm thập tự giá, vô cùng bình tĩnh nói hai chữ. "Tinh Lọc."

Quầng sáng trắng nhạt vây lấy thanh niên tóc đen, tăng thêm cho y một cảm giác thần thánh. Hầu như trong nháy mắt, Long Đế Vô Song liền thấy SP cơ gã trăm đắng ngàn cay nhiễm đen đã hoàn toàn đỏ lại.

"Mày lại có thể là Heal..." Tiếng Long Đế Vô Song khó tin đến mức gần như yếu ớt.

Nhìn lượng buff này, hoàn toàn chính là một cái thuần buff! Nhưng thằng này trước đó biểu hiện đâu có chỗ nào giống Heal! Đánh quái gì đó còn muốn hăng máu hơn một DPS như mình.

Host chỉ hơi ngẩng đầu đáp lại, lộ ra cặp mắt màu vàng kia. Đối diện gần với hai con mắt vàng đó, dù biết đây là hiệu quả đặc biệt của một kỹ năng nào đấy, nhưng Long Đế Vô Song vẫn nhịn không được run rẩy, đó căn bản không phải ánh mắt con người, dưới lớp tô phủ màu vàng, giống như thần đang nhìn xuống phàm nhân tựa con kiến.

"——"

Đan Tử Ngụy cắn lấy tay mình, cố gắng dùng đau đớn dẹp yên tình dục trong cơ thể, hắn khó khăn lắm mới được kéo về từ ranh giới tử vong, nếu không kiềm chế được lại đi tong vì hưng phấn quá độ, đây quả thật còn muốn uất nghẹn hơn cả chết ở dưới tay Long Đế Vô Song.

Cho nên Đan Tử Ngụy cắn vô cùng hung độc, dù miệng đầy máu tanh, MP rớt cũng không chịu nhả ra. Dưới sự hủy hoại bản thân của hắn, SP cơ cuối cùng vững vàng duy trì ở 1%, không rớt xuống mức 0.

Xác định dục vọng đã hoàn toàn bị đau đớn thay thế, Đan Tử Ngụy rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, hắn nhả tay ra, bắt đầu chú ý tình huống của Long Đế Vô Song và Host bên kia.

Trận chiến bên kia đã đi đến hồi kết thúc, Đan Tử Ngụy thấy Host nói một câu với Long Đế Vô Song, chỉ thấy Long Đế Vô Song sắc mặt xanh rồi lại trắng, trừng mắt nhìn Host như gặp phải quỷ, sau đó lại quay đầu nhìn hắn, đầy mặt là lên án và suy sụp.

Hơ...?

Đan Tử Ngụy còn chưa kịp nghĩ, chỉ thấy Host thừa dịp Long Đế Vô Song thất thần, cho vài nhát kiếm giải quyết SP cơ của thanh niên tóc đỏ, lại dùng một nắm phấn tử vong biến Long Đế Vô Song đã hủy hoại tâm trí thành thi thể.

Đan Tử Ngụy nhìn đến ngây người, động tác của Host thật sự quá linh hoạt, chờ y xử lý người ta rồi thì Đan Tử Ngụy mới phản ứng được kẻ mà y giết chết không phải quân cờ mà là người chơi. Đan Tử Ngụy chằm chằm nhìn thi thể Long Đế Vô Song, người chơi tử vong và quân cờ tử vong hình như không có gì khác biệt, Đan Tử Ngụy vừa định nói khác biệt duy nhất là sau khi người chơi tử vong không có rớt ra cờ vua, lại thấy trên thi thể Long Đế Vô Song cũng tràn ra đốm sáng lam, tụ lại thành một quân mã, nhưng là màu trắng.

... Cờ vua màu trắng?

Lúc này đột ngột nghĩ tới, cờ vua quả thật là có hai màu trắng đen, cho thấy một loại quan hệ đối lập, quả thật rất phù hợp với quan hệ giữa người chơi và quân cờ.

Đan Tử Ngụy cũng không phấn khởi vì phát hiện của mình, mà cảm thấy một cơn ớn lạnh.

Trên bàn cờ "Role-play", quân cờ (NPC) rớt xuống cờ vua đen, người chơi thì rớt xuống cờ vua trắng. Phảng phất như đang nói: dù có là người chơi, thì bất quá cũng chỉ là một quân cờ.

—— Mọi người đều là quân cờ, vậy kẻ đánh cờ là ai?

Đan Tử Ngụy thấy Host nhặt quân mã trắng lên, sau đó đi về phía hắn.

"Cám ơn anh... Lại cứu tôi một lần nữa."

Đan Tử Ngụy cảm ơn Host, hắn vô cùng biết ơn Host, tính đến bây giờ, trên bàn cờ này, hắn ít nhất đã ba lần được Host giúp đỡ.

Host chỉ gật đầu không nói gì, nhưng Đan Tử Ngụy không biết tại sao cứ như nghe được y đang nói không cần khách sáo.

"Long Đế Vô Song..." Đan Tử Ngụy lên tiếng, lại không biết làm sao nói tiếp. Bị Long Đế Vô Song đánh lén, hắn cực kỳ phẫn nộ, nhưng chuyện này từ đầu tới cuối chính là gậy ông đập lưng ông, nếu không phải hắn ban đầu nói dối, Long Đế Vô Song cũng sẽ không chạy đi xử hắn, đây hoàn toàn là một món nợ không biết đầu đuôi. Đan Tử Ngụy chỉ có thể nói sang chuyện khác. "Anh vừa rồi nói cái gì với anh ta? Chính là lúc cuối cùng đó, anh ta hình như rất chấn động."

Host nghe vậy hơi ngẩng đầu, lộ ra con mắt luôn bị tóc mềm che khuất. Đôi mắt kia như một đầm nước cổ xưa tĩnh mịch, phảng phất như muốn hút tất cả những người soi bóng xuống đó vào thật sâu.

"Tôi nói hắn giết nhầm người."

Đan Tử Ngụy ngẩn người, đầu óc "ầm" một tiếng hoàn toàn trống rỗng, lượng thông tin khổng lồ tràn ngập đầu hắn, ngược lại làm hắn nhất thời cũng không suy nghĩ được gì, chỉ có thể nghẹn họng nhìn trân trân thanh niên tóc đen nhẹ giọng nói tiếp. "Tôi là tội phạm giết người."

Giọng Host vô cùng nhẹ, y dường như cũng nhận thấy được điều này nên chủ động tới gần, trong nháy mắt gần đến mức bất luận y nói cái gì thì cũng có thể tiến vào vành tai sát bên của Đan Tử Ngụy.

"Tôi căm thù tội phạm lừa đảo."

Đan Tử Ngụy đẩy mạnh Host ra, thời khắc này, hắn đã không để ý tới vấn đề có được động thủ hay không nữa. Thanh niên tóc trắng gần như máy móc cúi đầu, không thể tin được nhìn kiếm chữ thập của thanh niên tóc đen đâm vào tim hắn.

【♥: 0%】

Trong tích tắc, tầm mắt của Đan Tử Ngụy bị phủ lên một lớp màu đỏ. Cả thế giới đều như bị dìm trong máu loãng, màu đỏ trên trời dưới đất bóp méo khung cảnh, bóp méo vẻ mặt của thanh niên tóc đen, bóp méo tất cả mọi thứ. Trong mảnh đỏ tươi méo mó đó, chỉ có tiếng Host truyền được vào tai, lại dịu dàng gần như quỷ quyệt.

"Chỉ có tôi mới có thể giết chết cậu."

Tác giả có chuyện muốn nói: Chương trước thấy mọi người thắp nến cho em gái, thật ra phải là thắp nến cho Phiến Tử mới đúng.

#Vô cùng thương tiếc Phiến Tử#

(*) Điển tích về thanh gươm Damocles: Thuở xưa, vua Dionysius trị vì xứ Syracuse – xứ sở giàu có nhất vương quốc Sicily. Dionysius sống trong một cung điện nguy nga tráng lệ với vô số đồ vật đắt giá và đông đảo tùy tùng. Damocles – một cận thần thân tín của Dionysius – là một trong số những người ganh tỵ với nhà vua vì quyền lực và của cải Dionysius đang có. Thế là Dionysius cho Damocles làm vua trong một ngày. Trong khi đang ngồi trên ngai vàng hưởng thụ cuộc sống vương quyền xa hoa thoải mái, Damocles đột ngột ngước lên trông thấy một thanh kiếm treo bằng sợi dây rất mảnh phía trên đầu, Dionysius giải thích rằng đó tượng trưng cho những nguy cơ tiềm ẩn quanh mình như: sự phản bội của các cận thần, sự quay lưng của dân chúng, sự xâm lược của kẻ thù hoặc những quyết định sai lầm của chính bản thân. Từ đó về sau, Damocles không bao giờ muốn đánh đổi vị trí của mình với nhà vua nữa.

Tóm lại, thanh gươm Damocles ám chỉ những nguy hiểm treo trên đầu có thể ập xuống bất cứ lúc nào.



Role-play – Thiết lập 18

Thiết lập mười tám: Tù nhân và nhà ngục (9)

__________________________________

"What the Fuck!!!"

Đan Tử Ngụy bật dậy từ trên giường, kéo thiết bị game xuống quăng lên nệm. Hắn thở hồng hộc chằm chằm nhìn thiết bị game "Role-play", vẻ mặt thiên biến vạn hóa vô cùng đặc sắc.

Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra trong game, Đan Tử Ngụy chao đảo cả người giống như chịu đựng không nổi, hắn chậm rãi ngồi xổm trên giường, chôn đầu vào đầu gối, vành tai dưới tóc đen đỏ chót —— màu sắc tươi thắm kia, thay vì nói là phẫn nộ, không bằng nói là nhục gần chết.

Đan Tử Ngụy vẫn biết hủy hoại tâm trí trong "Role-play" là vô cùng rớt tiết tháo, hắn đã từng thấy ví dụ đầm đìa máu tươi. Con bệnh PGAD nào đó cho rằng bản thân đã có một sức miễn dịch nhất định, nhưng không ngờ lúc hủy hoại tâm trí xảy ra trên người mình, giới hạn của tổ viết game lại vượt xa khả năng chịu đựng của hắn.

Khi SP cơ trở thành 0%, Đan Tử Ngụy biết hắn xong đời rồi, thân thể không thể nhúc nhích và tầm nhìn đỏ như máu bất thường, đều xác thực nói với hắn hắn lúc này đã tiến vào trạng thái "Hủy hoại tâm trí".

Khi đó Đan Tử Ngụy giận dữ, hận không thể nhào lên chết chùm với Host đối diện. Nhưng dưới trạng thái hủy hoại tâm trí, hắn không thể khống chế thân thể mình, chỉ có thể trừng mắt nhìn Host.

Hủy hoại tâm trí không phải sẽ cuồng hóa lên sao! Mau mau giống như kính tượng hay ông thỏ trắng trước đó, hóa thân tiểu quái vật xông tới tấn công siêu nhân điện quang đi!

Trong sự nghiến răng nghiến lợi của Đan Tử Ngụy, hệ thống dường như rốt cuộc cũng cảm nhận được lửa giận tăng vọt của hắn, dẫn hắn đi về phía Host —— khiến hắn làm ra động tác tương ứng giống như kỹ năng dẫn đường. Đan Tử Ngụy cảm thấy mình như biến thành một người thực vật, có ý thức có cảm giác lại không thể làm chủ hành động, chỉ có thể bị hệ thống điều khiển như con rối.

Host đứng tại chỗ không nhúc nhích, suốt từ khi Đan Tử Ngụy bắt đầu đến gần y. Thanh niên tóc trắng hai con mắt đỏ tươi, nhìn thanh niên tóc đen không chớp mắt, đưa tay ra dường như muốn bóp lên cổ đối phương.

Sau đó, Đan Tử Ngụy thấy tay mình xoa nhẹ mặt Host, lại nghe tiếng mình nói. "Anh thích em không?"

......, ...... ĐỆCHHHHHHHH!!!

Đan Tử Ngụy cả người đều như bị sét đánh trúng, nhưng thế vẫn còn chưa xong, ngón tay hắn tự động vuốt ve mặt Host, giọng nói mềm như đang làm nũng.

"Anh thích em được không?"

Mẹ! Mẹ ơi! Xin hãy tin cái cây si liên tục xum xoe kẻ địch kia tuyệt đối không phải thằng con của mẹ!!!

Đan Tử Ngụy quả thật muốn bóp chết cái "mình" không biết xấu hổ kia, nếu có thể cử động, hắn sẽ lập tức chặt đi hai cái móng chó vẫn đang sàm sỡ Host kia, rồi quất luôn cái miệng vẫn liên tục cầu sủng hạnh đó. Con bệnh PGAD nào đó thậm chí cả trả thù cũng không nghĩ nổi, cực kỳ bi thương dùng ánh mắt thỉnh cầu Host cho hắn một nhát khỏe đời.

Bị đực rựa sờ mó mắc ói lắm phải không! Cho nên mau mau dùng phấn tử vong tống thằng đực rựa mắc ói đó ra khỏi bàn cờ đi! QAQ

Trong một mảnh đỏ tươi, vẻ mặt Host hết sức mơ hồ, y không triệt để giết chết Đan Tử Ngụy, cũng không xoay người rời đi.

Đan Tử Ngụy tuyệt vọng nghĩ phấn tử vong của Host có phải dùng hết rồi không, lại cảm thấy "mình" dường như rất thất vọng vì Host không đáp lại, chậm rãi thả tay xuống.

"Nếu trao trái tim em cho anh, anh có phải sẽ thích em không?"

Đan Tử Ngụy còn chưa kịp lĩnh hội lời nói của "mình", đã cảm thấy ngực đột nhiên đau điếng. Một cái trái đỏ tươi phập phồng được hắn nâng lên, đưa cho thanh niên tóc đen đối diện giống như hiến tế.

—— Xin anh hãy thích em!

Thanh niên tóc trắng không nói ra lời, vì hắn sớm đã chết ngay khoảnh khắc tim bị móc ra. Thanh niên tóc đen trầm lặng nhìn cái xác rỗng kia, y hơi cúi người xuống, hôn lên trái tim cũng mềm mại như chính chủ.

"Như cậu nói. Tôi thích cậu."

***E-d-i-t-B-y A-l-i-c-e***

Sau khi trở về không gian cá nhân, Đan Tử Ngụy ngây ra như phỗng ngồi trên ngai vàng đỏ vàng. Dù lồng ngực bị phá rách rất đau, nhưng cơn đau chỉ duy trì trong nháy mắt, ngay lúc trở lại không gian, tất cả đau đớn đều biến mất giống như ảo giác, bởi vậy bao trùm nhiều hơn trong lòng con bệnh PGAD nào đó chính là tức giận.

Đan Tử Ngụy giận dữ hoàn toàn không muốn ở trong game nữa, hắn trực tiếp thoát ra, kéo thiết bị game xuống quăng lên giường.

"What the Fuck!!!"

Cái game này rốt cuộc có thù hằn gì với hắn! Hủy hoại tâm trí thế này thật sự là chuyện con người có thể làm ra sao?

Sau khi kích động, Đan Tử Ngụy thả thân thể mềm nhũn ngã xuống giường, vừa vặn đối diện người hai mặt trong logo "Role-play" trên thiết bị game, cái mặt đanh kia quả thật giống y chang Host.

Trải qua một trận như vậy, cảm giác của Đan Tử Ngụy đối với Host lại càng phức tạp hơn.

Ban đầu là kính phục, sau nhiều lần được giúp đỡ, Đan Tử Ngụy từ tận đáy lòng đã coi Host là bạn, cho nên bị Host giết mới có thể phẫn nộ đến thế, hắn thậm chí thà rằng chết trong tay Long Đế Vô Song —— Long Đế Vô Song giết chết hắn, hắn chỉ có tức giận đơn thuần, mà chết vào tay Host, ngoại trừ lửa giận còn thêm đau thương khi bị phản bội. Sau đó tới bây giờ...

Đan Tử Ngụy hơi rút cổ lại, vì góc nhìn thay đổi, người hai mặt trên logo cũng thay đổi nét mặt, nửa khuôn mặt khóc than.

Đoạn lịch sử đen này trở thành nỗi đau vĩnh viễn trong cuộc đời con bệnh PGAD nào đó, không có cái thứ hai.

Không đành lòng nhớ lại lịch sử đen nữa, Đan Tử Ngụy trở người, nằm bẹp trên giường tự xét lại bàn cờ vòng thứ nhất của mình.

Cả vòng chỉ có thể dùng câu thất bại trong gang tất để hình dung. Thiết lập cuối cùng hiển nhiên là muốn bọn họ tự giết lẫn nhau, mục tiêu của Long Đế Vô Song là tội phạm giết người (Host), mục tiêu của Host là tội phạm lừa đảo (hắn), mục tiêu của hắn là tội phạm hiếp dâm (Mễ Lạp Ái), bởi vậy có thể thấy mục tiêu của Mễ Lạp Ái hẳn là tội phạm cướp giật (Long Đế Vô Song). Vì hắn ngay từ đầu nói dối bảo mình là tội phạm giết người, nên trở thành mục tiêu của cả hai người Long Đế Vô Song và Host —— làm tội phạm giết người đích thực, Host chắc chắn có thể đoán ra hắn là tội phạm lừa đảo.

Đan Tử Ngụy cũng không ngờ số mình lại đỏ đến thế, thuận miệng nói có một câu mà cũng trúng thưởng cho được. Thật ra tỉnh táo ngẫm lại, bất luận là Long Đế Vô Song hay Host thì cũng đều không có làm sai, đây là một trò chơi, phải đi theo quy tắc trò chơi và không được dị nghị, là hắn đã quá nghiêm túc.

Đan Tử Ngụy lấy mu bàn tay che trên mắt, cười khổ một tiếng. Không có cách, làm một con bệnh PGAD sống ở thế kỷ 21, hắn ngày trước toàn chơi game online bàn phím, chỉ cần đối diện màn hình gõ phím nhấp chuột, không cần tiếp xúc cùng người khác, không cần suy đoán thần thái của người khác, từng câu từng chữ rõ ràng rành mạch, ngay cả biểu lộ cảm xúc cũng chỉ là emoticon. (*)

Mà bây giờ ở trong "Role-play", tất cả mọi thứ đều quá chân thật, hắn cũng biết đó là một trò chơi, nhưng cảnh tượng quá mức chân thật luôn khiến hắn thay thế chính bản thân mình vào, cứ như vậy, không chỉ khó có thể đóng được vai khác, còn ảnh hưởng tới sự nắm bắt của hắn đối với trò chơi.

Trong nháy mắt, Đan Tử Ngụy thậm chí nảy sinh hoài nghi đối với bản thân —— hắn thật sự có thể chơi "Role-play" được sao?

Ý nghĩ này bị bóp chết ngay lúc vừa nảy lên, Đan Tử Ngụy để tay xuống, từ trên giường ngồi dậy, miệng hơi mím chặt có vẻ có chút quật cường.

Nếu muốn hỏi đam mê và sở trường của Đan Tử Ngụy là gì, đáp án duy nhất của hắn chính là "Game online".

Đan Tử Ngụy đam mê game online, vì ở thế kỷ 21, hắn mắc bệnh PGAD không thể ra khỏi cửa, cả thế giới cũng chỉ còn lại có internet – phương thức duy nhất giúp hắn tiếp xúc cùng người khác. Trong đó, game online chính là chỗ có thể giao tiếp và kết bạn nhiều nhất; Đan Tử Ngụy sở trường game online, vì ở trong game online, chỉ cần kỹ thuật tốt, trở thành đại thần, thì chơi game gì cũng sẽ được săn đón.

Đan Tử Ngụy khát khao bè bạn, bởi vậy hắn bỏ rất nhiều công sức rèn luyện kỹ thuật của mình. Nói cách khác, Đan Tử Ngụy là vì kết bạn mà "đam mê" game online, vì kết bạn mà "sở trường" game online. Chơi đến cuối cùng, đây đã trở thành một niềm kiêu hãnh và kiên trì của hắn.

Đan Tử Ngụy khẽ cầm lấy thiết bị game "Role-play" giơ lên trước mắt, không chớp mắt đối diện với người hai mặt như vui như giận như buồn như sợ trong logo kia.

Chỉ cần là game online, hắn nhất định có thể tinh thông nó!

Hạ quyết tâm, Đan Tử Ngụy rời giường đi ăn cơm chiều, thẳng đến khi nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, Đan Tử Ngụy vẫn còn suy nghĩ kế hoạch của tương lai.

Có lẽ, Đan Tử Ngụy nghĩ, hắn có thể áp dụng phương pháp trước kia.

Ngày hôm sau, dùng cơm sáng xong, Đan Tử Ngụy gọi một nút mạng hình con sứa tiến vào, chuẩn bị đi vay ngân hàng liên bang. Vì độ tín nhiệm không cao nên mức vay của hắn vô cùng thấp. Đan Tử Ngụy nhìn danh sách mua hàng mình liệt kê: buồng dinh dưỡng x1, máy tính x1, thiết bị truyền cảm x1, sách kỹ thuật ảo và tin học hiện đại liên quan (còn nữa)...

Trong đó, buồng dinh dưỡng và máy tính chiếm phần lớn, Đan Tử Ngụy tính toán một lượt: nếu hắn muốn mua hết đồ trên danh sách, dù có tiền vay, hắn cũng phải đợi đến khi phát tiền lương tháng sau mới có thể mua được.

Hai bàn tay trắng, Đan Tử Ngụy rối rắm một trận, chỉ có thể hoãn lại kế hoạch mua máy tính và thiết bị truyền cảm. Nếu muốn tinh thông một trò game trực tuyến, thời gian luyện phải được cam đoan, bởi vậy Đan Tử Ngụy ưu tiên mua buồng dinh dưỡng. Thời gian lên "Role-play" là 12 tiếng, hơn nữa nó căn bản không phải game giải trí kiểu nằm mơ khi ngủ giống những game online toàn ảnh khác, nói cách khác, 12 tiếng trong "Role-play" là rèn luyện thật dưới trạng thái tỉnh táo, còn thêm một cái hạn chế troll đến mất mạng "một khi đăng xuất game thì nhất định phải sau 8 tiếng mới có thể đăng nhập", như thế quả thật khiến người ta vô cùng rối rắm —— phải chơi game liên tục hay dừng lại ăn cơm, đó là cả một vấn đề. Bởi vậy có buồng dinh dưỡng tương ứng được công ty cung cấp, chỉ cần nằm vào, tới giờ hẹn sẽ tự động rót vô thuốc dinh dưỡng.

Sau khi đặt hàng buồng dinh dưỡng xong, tiền của Đan Tử Ngụy nháy mắt mất đi 4/5, hắn mở sách mạng ra, bắt đầu lựa chọn sách về lĩnh vực công nghệ thông tin hiện đại. Đan Tử Ngụy trước giờ vẫn luôn là một lập trình viên, năm 15 tuổi, vì bệnh PGAD mà không thể không nghỉ học ở nhà, Đan Tử Ngụy vô tình cầm lấy cuốn "Thiết kế ngôn ngữ lập trình", lúc ấy cuộc đời hắn đã định là phải đi theo ngành nghề này. Thượng Đế đóng lại cánh cửa này, đương nhiên sẽ mở ra một cánh cửa khác cho hắn, con bệnh PGAD nào đó có một sự nhạy bén siêu phàm đối với lĩnh vực viết chương trình, game trực tuyến là đam mê, mà viết chương trình thì duy trì toàn bộ sinh hoạt của hắn.

Đan Tử Ngụy tính toán rất đơn giản, máy tính phải tháng sau mới mua được, tháng này bổ túc kiến thức lạc hậu hai trăm năm trước. Hắn ngày xưa có thể tự học thành tài, ngày nay chắc chắn cũng có thể học được kiến thức tin học ở thời đại này —— dù chỉ là nắm giữ sơ bộ thôi cũng được. Hắn dự định xây dựng một mô hình như quá khứ, phân tích số liệu game "Role-play", từ đó lập ra phương pháp công lược trò chơi tối ưu nhất. Trước kia hắn cũng là làm thế, cho đến khi...

Suy nghĩ của Đan Tử Ngụy gián đoạn trong nháy mắt, lúc hồi hồn về, hắn lại không nhớ rõ mình vừa rồi nghĩ đến chỗ nào. Bỗng dưng, một cái tựa sách nhảy vào tầm mắt, ngón tay lướt trên màn hình ánh sáng của Đan Tử Ngụy dừng lại một chút, đầu ngón tay chạm nhẹ tên sách.

« Kết tinh của kỳ tích: Gaia »

Máy chủ của "Role-play" là máy tính trung tâm, nếu có thể hiểu rõ cách thức vận hành của máy tính trung tâm, chắc chắn sẽ hữu ích cho mình. Nghĩ như vậy, Đan Tử Ngụy quyết đoán ấn ngón tay xuống, bỏ sách này vào xe mua sắm.

"Đinh ——"

Không thể không nói tốc độ thông tin của thế kỷ 23 quả thật nhanh như bay, Đan Tử Ngụy vừa mua sách xong, buồng dinh dưỡng đã được đưa đến cửa. Lúc nhân viên kỹ thuật lắp đặt buồng dinh dưỡng, con bệnh PGAD nào đó loay hoay trốn trong nhà bếp, tranh thủ lập ra thời gian biểu cho mình, trong đó chơi game 12 tiếng, ngủ 8 tiếng, học 3 tiếng, rèn luyện 1 tiếng, Đan Tử Ngụy chỉ thiếu điều buộc một cái khăn viết hai chữ "Phấn đấu" lên đầu mình.

"Hoan nghênh quý khách lần sau tiếp tục đặt hàng sản phẩm của công ty chúng tôi!"

"Quý khách có chuyển phát nhanh, xin kiểm tra và tiếp nhận~"

Đan Tử Ngụy mồ hôi đầm đìa tiễn nhân viên kỹ thuật muốn nhiệt tình bắt tay tạm biệt hắn đi, quay đầu lại thấy sách của mình đã đến, may mà đưa hàng tới là robot chuyển phát nhanh. Đan Tử Ngụy dọn sách vào phòng ngủ, thở nhẹ một hơi nhìn căn phòng rực rỡ hẳn lên.

Công việc chuẩn bị đã xong được phân nửa, kế tiếp chính là tiến vào game.

【Đã kết nối thiết bị cuối lượng tử, bắt đầu đọc thông tin.】

【Chào mừng đến với "Role-play".】

Sau khi đăng nhập, Đan Tử Ngụy vừa mở mắt ra đã thấy nhóc Gaia đang thui thủi phun chữ bong bóng.

[G]

[Phiến Tử]

[G Phiến Tử?]

[G Phiến Tử]

......

Dường như sợ người trong chữ bong bóng chạy trốn, búp bê tóc bạc áo choàng đen phun ra chữ nào thì bổ nhào vào chữ nấy. Cuối cùng có một chữ bong bóng vừa vặn bay tới bên chân Đan Tử Ngụy, nhóc Gaia úp người bổ nhào một cái đập tan chữ bong bóng, thuận thế ôm chằm lấy cẳng chân Đan Tử Ngụy.

#Mỗi lần login đều thấy hộp đồ chơi nhà mình moe muốn chết#

Đan Tử Ngụy quen thói xách nhóc Gaia lên, trước đòi nó bản tổng kết bàn cờ vừa rồi.

"Cho ta báo cáo tổng kết!"

Nhóc Gaia nghe lời phun báo cáo tổng kết ra, vẫn là một tấm giấy da dê hai mặt đầy chữ.

Đan Tử Ngụy mở nó ra, trong nháy mắt, như mở ra một túi đom đóm, vô số điểm sáng màu lam tràn ra từ giấy da dê, thấm vào thân thể Đan Tử Ngụy.

【Chúc mừng bạn lên Lv 2.】 Âm thanh hệ thống đã lâu không thấy bỗng xuất hiện chúc mừng.【Tinh thần lực của bạn tăng lên thành 150.】

Nhóc Gaia đội mặt nạ vui sướng vỗ tay, vì tay bị tay áo dài bọc lấy, vỗ thế nào cũng chỉ phát ra tiếng bụp bụp tịt ngòi.

Đan Tử Ngụy nhịn không được cười lên. "Cám ơn."

Cảm xúc có phần phiền muộn trước đó dần dần được xoa dịu, Đan Tử Ngụy đặt nhóc Gaia lên vai, để cùng đọc báo cáo tổng kết.

【« Báo Cáo Tổng Kết »

Bàn cờ: Ngục Giam Vô Vọng

Đánh giá mức độ hoàn thành bàn cờ: D

Giá trị kinh nghiệm đạt được: 119/220

Tặng thưởng vượt qua bàn cờ: Quân tốt x3】

...... Chỉ đạt đánh giá "D", quả thật khiến người nghe rơi lệ người xem đau lòng, Đan Tử Ngụy cảm thấy không cần biết đánh giá thấp nhất của "Role-play" là gì thì tốt hơn, dù sao hắn cũng căn bản không qua được cửa. Giá trị kinh nghiệm trái lại có được không ít, nói thế nào thì hắn cũng đeo 100% cảm giác đau chạy bàn cờ, cuối cùng còn thể nghiệm một cơn đau móc tim.

Đan Tử Ngụy bất giác sờ ngực, nói thật, nếu không phải vừa rồi thăng cấp, hắn tuyệt đối sẽ cân nhắc chuyện hạ thấp cảm giác đau. Dù chỉ cảm nhận đau đớn trong chớp mắt, nhưng đấy dù sao cũng là bộ phận quan trọng nhất của cơ thể, thể nghiệm trong nháy mắt đó chỉ có thể dùng câu khắc cốt ghi tâm để hình dung.

Vừa nghĩ đến moi tim, Đan Tử Ngụy lại nhớ tới lịch sử đen, con bệnh PGAD nào đó hít thật sâu làm yên máu huyết đang sôi sục.

Game này lớn đến như vậy, hẳn sẽ không gặp lại Host nữa đâu... Không, phải nói là cầu cho không gặp mặt!

Đan Tử Ngụy lầm bầm lật giấy da dê, cũng như lần trước, mặt sau dùng kiểu chữ tuyệt mỹ viết ra một đoạn:

【Nhà ngục là chỗ canh giữ tù nhân.

Nó tước đoạt tự do thân thể của tù nhân, cách ly bọn họ với xã hội bên ngoài, đồng thời cũng ngăn cản tù nhân trốn chạy.

Tôi hình như hiểu được ý của ngài.

Tôi chỉ muốn làm ngài ở cạnh tôi, không muốn để ngài tiếp xúc cùng ai khác, cũng không muốn cho ngài trốn chạy.

Thế nên ngài mới nói tôi coi ngài như một tù nhân nhốt trong nhà ngục?

Tôi đã hiểu.

Tôi lập tức tạo nên nhà ngục tốt nhất thế giới cho ngài.

Xin ngài đừng tức giận tôi nữa.】

Hai phần trống đánh xuôi kèn thổi ngược sinh động xuất hiện trên giấy, vừa buồn cười lại vừa nhảm nhí, nhưng Đan Tử Ngụy căn bản cười không nổi, hắn vò miếng da dê thành một cục, ngực vừa tức vừa buồn nôn như bị nghẹn khí bẩn.

Rõ ràng không phải lời nói với hắn, lại liên tục vang vọng trong đầu như tẩy não, ong ong làm Đan Tử Ngụy nhịn không được bịt hai tai lại, nhưng ngay lúc vừa bịt lấy tai, tất cả những âm thanh đục trầm ầm ĩ đều mơ hồ hóa thành một câu thầm thì mất tiếng:

—— Tôi sẽ nhìn em, vẫn mãi nhìn em.

Đan Tử Ngụy bỗng nhiên đứng bật dậy, kinh hoảng nhìn ngang nhìn dọc xung quanh, muốn tìm ra người nói chuyện. Đập vào mắt vẫn là không gian cá nhân hình dạng như lồng chim, tường cao màu đen bốn phương tám hướng vây lấy hắn, giống như trong giấy da dê đã viết, đem hắn treo cao cất kỹ.

Liên tưởng như vậy làm Đan Tử Ngụy càng lúc càng hoang mang, hắn thậm chí không thể ở thêm một giây nào nữa, gần như chạy trốn lao tới cửa sổ sát đất duy nhất rộng mở ở hướng 2 giờ, tiến vào trong quầng sáng.

【Bàn cờ này có hình thức mạo hiểm, đồng ý tiến vào hay không?】

"Đồng ý!"

Ánh sáng sáng ngời chảy qua thân thể Đan Tử Ngụy, như gợn nước hơi lắc lư rồi rút đi, Đan Tử Ngụy phát hiện không chỉ tầm nhìn lắc lư, mà cả thân thể cũng đang lắc lư. Mùi dầu máy và cao su nhàn nhạt tràn ngập chóp mũi, Đan Tử Ngụy chống vách trong đề phòng mình bị lắc ngã, hắn nghe thấy tiếng "rừm rừm", xác định chỗ hiện giờ mình đang ở.

Hắn hiện giờ... Là ở trên xe?

(*) Emoticon:


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dam