Chương 3: Em còn coi anh là chồng chưa cưới của em không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đi mà, em năn nỉ anh đó, em đã thích cậu ấy bốn năm rồi em không muốn bỏ lỡ cơ hội học cùng Huy Anh, em biết anh là người tốt chắc chắn sẽ giúp em mà đúng không?" Tôi nói với giọng nũng nịu.

"Em còn coi anh là chồng chưa cưới của em không?" Anh véo má tôi một cái.

"Hức, em còn nhỏ mà, anh cũng không thích em đúng không? Anh chỉ thấy mẹ anh với mẹ em nhận nhau là thông gia nên anh mới hùa theo thôi phải không?"

"Anh là thích em thật." Anh cúi xuống nâng mặt tôi lên,  nhìn thẳng mắt tôi, giọng nói trầm ấm vẫn không đổi, không biết tại sao tim tôi lại đập nhanh mỗi lần hai đứa chạm mặt nhau ở khoảng cách gần.

"Anh bị điên à? Tự nhiên thích em chi vậy? Chúng ta mới gặp nhau lần đầu mà." Tôi đẩy anh ra.

"Với em là lần đầu nhưng với anh là từ rất lâu rồi. Thôi ngủ sớm đi mai còn đi học." Anh nhẹ nhàng xoa đầu tôi, rời khỏi phòng ngay sau đó để lại cho tôi một dấu hỏi chấm to đùng.

Tôi lấy điện thoại đặt báo thức lúc 5 giờ sáng ngày mai để dậy nấu đồ ăn cho Huy Anh. Chuẩn bị sách vở cho vào cặp không ngày mai lại để quên thì lại khổ thân xác nhỏ bé này. Tôi leo lên giường rồi chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, chuông báo thức rung lên, tôi tắt chuông thật nhanh sợ đánh thức mọi người dậy. Tôi tìm dép đi trong nhà, nhẹ nhàng mở cửa đi xuống dưới vệ sinh cá nhân. Tôi không mở đèn nên vừa bước xuống dưới đã va phải Anh Đạt, tôi suýt nữa ngã xuống đất may mà anh đỡ kịp:

"Em tính doạ ma anh à?"

"Có mà anh doạ ma em ấy."

"Mới sáng sớm mà em đã muốn ám sát chồng chưa cưới của em rồi à?"

"Gớm anh làm như em ám sát được anh ấy, anh quên mất mình là cảnh sát à? Có cho tiền em cũng chả dám động vào người anh."

"Em xé sắp rách áo anh rồi đấy. Hay là em muốn xem "cơ thể" của anh?"

Anh tiến lại gần tôi hơn, tay anh ôm lấy eo tôi kéo lại gần, khoảng cách chỉ chút xíu nữa thôi là có thể chạm môi rồi.

Tôi vội vàng đẩy anh ra chạy thẳng vào nhà vệ sinh, tôi có thể cảm nhận được nhịp tim trong cơ người mình đang tăng lên. Thật kỳ lạ, tôi với Huy Anh dù có ở cạnh nhau, gần nhau như thế nào tôi cũng chưa bao giờ thấy tim mình đập nhanh đến như vậy.

Tôi vệ sinh cá nhân xong, đi tới nhà bếp mở tủ ra xem có đồ gì có thể làm đồ ăn sáng được không, ai ngờ lại nhìn thấy một chiếc bánh sandwich, cốc sữa còn nóng để ở bàn ăn ngay cạnh đó. Tôi tiến lại đọc mẩu giấy trên bàn "Em không thích anh cũng được nhưng đừng để bụng đói." Đọc xong tôi bất giác cười, thật ra anh ấy cũng tốt không đến nỗi xấu xa. Tôi ngồi xuống ăn hết chiếc bánh, uống cốc sữa rồi đi học.

Tôi vừa đến cổng trường đã nhìn thấy Huy Anh đèo Quỳnh Nhiên, tôi đạp xe thật nhanh đến chỗ hai người họ. Đến cổng trường, Quỳnh Nhiên xuống xe, Huy Anh dắt xe đi phía trước, tôi đưa xe cho Quỳnh Nhiên vẫy tay với Huy Anh.

"Chào buổi sáng Huy Anh."

"Chào buổi sáng." Huy Anh vừa dắt xe vừa chào lại tôi.

"Sao mày không chào tao?" Quỳnh Nhiên vừa dắt xe, vừa tức giận.

"Mày đừng có mỗi lần gặp tao lại đặt câu hỏi được không?"

"Hazzz, thế đồ ăn sáng của hai đứa tao đâu?"

Lúc này tôi mới chợt nhận ra mình quên làm bữa sáng cho hai người họ. Chết thật từ lúc gặp anh, tôi dường như quên hết tất cả mọi thứ xung quanh. Tôi nở một nụ cười thật tươi nhìn Quỳnh Nhiên để che đi lỗi lầm của mình.

"Tao quên mất. Mai tao bù."

Quỳnh Nhiên chỉ biết thờ dài đi phía sau tôi và Huy Anh. Ba đứa chúng tôi nói cười vui vẻ đi vào lớp. Vừa đến cửa đã thấy mọi người tụ tập ở lớp tôi rất đông. Bắt gặp Hà Trang từ trong lớp đi ra, tôi kéo cô ấy lại hỏi:

"Chuyện gì vậy?"

"Mày tự vào xem đi." Hà Trang chỉ vào bên trong lớp.

Tôi đi qua mọi người vào trong thật không ngờ bọn lớp tôi lại viết tên của Quỳnh Nhiên và Nhật Phúc lên trên bảng lại còn vẽ hình trái tim nữa. Tôi nhanh chóng lấy giẻ lau thật nhanh nhưng không kịp, cô chủ nhiệm lớp tôi đã vào.

"Chuyện gì mà ồn ào vậy? Cuối cấp rồi không lo học hành đi."

Tiếng cô vừa cất lên, cả lớp giải tán ai về chỗ người nấy. Tôi nhân lúc cô đang nói với mọi người xoá nốt dòng chữ trên bảng. Quỳnh Nhiên vẻ mặt đầy sự căm phẫn nhìn về phía Thảo Ngân. Tôi đi về chỗ nhẹ nhàng vỗ vai, trấn an Quỳnh Nhiên.

"Sao không?"

Ngày hôm nay nếu tên của tôi và Huy Anh xuất hiện trên bảng kia thì sẽ không có chuyện gì, tôi là công khai thích Huy Anh còn Quỳnh Nhiên, cô ấy đã thích thầm Nhật Phúc 3 năm, từ ngày cô ấy chuyển trường về lớp tôi, chuyện này Quỳnh Nhiên giấu rất kỹ chỉ có tôi và Huy Anh biết, tôi không hiểu sao người khác lại biết được.

"Yên tâm, vài ba cái đứa thích giở trò tao sợ gì."

Giờ ra chơi, cô chủ nhiệm vừa rời khỏi lớp đã có tiếng bàn tán:

"Con Quỳnh Nhiên nó nghĩ mình là ai mà đòi theo đuổi Nhật Phúc." Tôi nghe được rõ giọng của nhỏ Thảo Ngân, định đứng lên bênh vực bạn thân mình nhưng Quỳnh Nhiên đã lên tiếng trước tôi.

"Vậy mày nghĩ mày theo đuổi được Nhật Phúc? Mày nên nhớ rằng, mày bại trận dưới tay tao, mày nghĩ mày có cửa sao?"

"Mày..." Thảo Ngân tức giận tiến về phía Quỳnh Nhiên.

"Tao nói cho mày biết, sự khốn nạn của mày ngày hôm nay chính là động lực để tao đá mày ra khỏi đội tuyển."  Quỳnh Nhiên giơ tay chỉ thẳng vào mặt Thảo Ngân. Bao nhiêu uất hận mấy năm qua cuối cùng cũng có thể xả hết. Tôi còn nhớ năm lớp 7, Quỳnh Nhiên chuyển vào lớp tôi, cô ấy học tiếng Anh rất giỏi, bài kiểm tra nào cũng đạt điểm cao nhất lớp, tham gia vào đội tuyển học sinh giỏi của trường nhưng suốt 2 năm cô ấy không được đi thi học sinh giỏi cấp huyện, cấp tỉnh bởi vì hai người được chọn đi thi là Thảo Ngân và Trung Kiên đều là con của giáo viên trong trường nên dù cho điểm của Quỳnh Nhiên có cao thì cũng không thay đổi được kết quả. Hơn nữa, Thảo Ngân từng là bạn thân của Quỳnh Nhiên, hai người chơi với nhau rất thân suốt hai năm còn Trung Kiên là bạn thân của người mà  cô ấy thích nên cô cũng chả muốn tố cáo với ban giám hiệu làm gì. Từ những năm cấp 1 cô chưa từng đi thi học sinh giỏi nên chuyện đi thi hay không Quỳnh Nhiên cũng cảm thấy bình thường lắm, chỉ cần mọi người vui vẻ thì cô chấp nhận không được đi thi. Nhưng sau chuyện ngày hôm nay, tôi biết chắc chắn rằng Quỳnh Nhiên sẽ không bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng đâu, chuyện tình cảm chính là giới hạn cuối cùng của cô ấy.

Nói xong Quỳnh Nhiên bước ra khỏi lớp, tôi đứng dậy đuổi theo.

"Mày ổn chứ?" Chúng tôi đến phòng học đội tuyển, Quỳnh Nhiên lấy sách vở trong ngăn bàn ra bắt đầu luyện đề.

"Không sao, vài ba đứa tép ranh mà muốn hạ gục được tao đâu có dễ như vậy."

"Tao không hỏi chuyện đó." Chỉ cần nói đến đây Quỳnh Nhiên đã hiểu tôi đang nói chuyện gì rồi.

"Trước sau gì cũng biết, cuối cấp rồi nhờ bọn nó công khai dùm cũng được." Quỳnh Nhiên vừa viết, vừa trả lời với thái độ rất thờ ơ nhưng tôi biết trong lòng cô ấy rất rối bời.

"Vậy mày..." Tôi chưa kịp nói xong Quỳnh Nhiên đã chặn họng tôi, bỏ bút xuống quay người về phía tôi.

"Dù sao thì tao cũng quyết định sẽ quay lại Vụ Bản để học cùng trường với Uyển Hân rồi, tao không biết là sau này có thích Nhật Phúc nữa không, nói ra được cũng tốt."

"Mày không sợ Nhật Phúc ghét mày hơn sao?"

"Ghét thì cũng đã ghét rồi, tao thích cậu ấy có liên quan gì đến việc cậu ấy ghét tao đâu. Thích thì cũng thích rồi, thương cũng ba năm rồi, không thành đôi cũng đành chịu."

Tôi biết chuyện giữa Nhật Phúc và Quỳnh Nhiên, chỉ một lần ngu ngốc mà cô ấy từ ghét thành thích còn Nhật Phúc thì sau lần đó cậu ấy không thể nào không ghét Quỳnh Nhiên được.

"Hay là mày từ bỏ đi, nó không xứng để mày thích lâu như vậy."

"Nhiều lúc tao ngưỡng mộ mày với Huy Anh lắm, mày có thể công khai thích Huy Anh, Huy Anh cũng chưa từng đẩy mày ra, có thể làm bạn của nhau. Còn tao ngay cả cơ hội đến gần cũng không có." Quỳnh Nhiên mà tôi quen lúc nào cũng cười nói vui vẻ nhưng trong tình yêu cô ấy lại yêu một cách ngu ngốc.

"Vậy nên mày hãy tìm một người tốt để thích chứ thích tên khốn đó làm gì? Đáng không?"

"Trong tình yêu không có đáng hay không chỉ có tình nguyện yêu hay không yêu thôi."

"Hai người có về lại lớp nữa không để tớ báo cô." Tiếng Huy Anh bên ngoài cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai đứa.

"Mày nghĩ tao còn tâm trạng để học nữa sao?" Quỳnh Nhiên giống như mụ phù thuỷ ấy,  mỗi lần nói chuyện cô ấy phải nổi cáu lên mới được.

"Ờ. Hỏi vậy mà cũng cáu với tao được."

"Biến về lớp đi. Mày là lớp trưởng nên quản cái miệng con nhỏ Thảo Ngân cho tốt vào không mai tao nhai đầu nó đấy."

"Giận cá chém thớt."

Không hiểu sao tôi thích nghe hai người này đấu khẩu, nghe vui tai lắm. Huy Anh có thể nhẹ nhàng tình cảm với tôi nhưng với Quỳnh Nhiên thì cậu ấy không thể vì con nhỏ lúc nào cũng đè đầu cưỡi cổ không cho Huy Anh có cơ hội phản kháng. Huy Anh vừa rời đi, Quỳnh Nhiên chợt nhớ ra điều gì đó quay sang hỏi tôi:

"À tối nay tao qua nhà mày được không? Bác tao đi du lịch rồi."

"Được rồi. Để tao nhắn ông nấu thêm cơm."

Tôi lấy điện thoại ra nhắn cho ông một tin, sau đó lấy sách toán nâng cao lớp 9 ra giải bài tập, sắp thi đến nơi rồi tôi muốn lấy hạng nhất để có thể được gọi tên cùng Huy Anh.

Buổi trưa trời nắng cả ba đứa lười không muốn về nhà nên chỉ có thể ăn tạm bánh mì, gói sôi trước cổng trường, sau đó quay về lớp học, học tiếp. Tới chiều, tôi và Quỳnh Nhiên vẫn ở trên phòng tự học, sắp thi rồi nên thầy cô tạo điều kiện dữ lắm.

Bốn giờ ba mươi phút chiều, tiếng trống trường vang lên, học sinh nhanh chóng thu dọn đồ đạc, dắt xe ra về. Có một vài bạn ở lại dọn dẹp phòng học, tôi với Quỳnh Nhiên cũng ở lại dọn dẹp xong mới về. Ra đến nhà xe, Huy Anh đang đứng đợi, tôi chạy lại bỏ cặp vào giỏ xe.

"Mày ra trước mà không biết lối lên giúp bọn tao dọn dẹp phòng học à?" Vừa nhìn thấy Huy Anh, Quỳnh Nhiên thấy ngứa mắt nên lên tiếng chửi.

"Tao mới mang bài tập lên nộp cho giáo viên, vừa mới ra đây đấy."

"Vậy còn được."

Huy Anh đèo tôi đến trước cửa, tạm biệt Huy Anh bước vào trong, lấy dép trong nhà đưa cho Quỳnh Nhiên.

"Thưa ông con mới về."

Ông tôi đã chuẩn bị đồ ăn tối, quay lại thấy Quỳnh Nhiên vẻ mặt ông hiện rõ vẻ vui mừng, vui tới mức quên luôn đứa cháu gái này.

"Quỳnh Nhiên đấy à? Vào nhà đi cháu. Ông nghe nói bác cháu đi du lịch, biết là cháu sẽ sang nên ông đã nấu chút đồ ăn cho hai đứa."

"Ông lúc nào cũng chiều bọn cháu thế này sao bọn cháu nỡ xa ông đây."

Tôi cũng chưa tưởng tượng được ngày phải xa ông không biết cuộc sống của tôi sẽ thế nào, chắc chắn tôi sẽ nhớ ông nhiều lắm.

"Hai cái đứa này, thôi lên nhà thay đồ rồi xuống ăn cơm."

Hai đứa kéo nhau lên phòng, thay đồ xong xuống dưới, ba ông cháu vừa ăn, vừa nói chuyện rất vui vẻ, lâu lắm rồi nhà mới có thêm người ăn cơm chung nên ông cười suốt cả buổi. Ăn xong chúng tôi phụ ông rửa bát, dọn dẹp bàn ăn.

Tới tầm 8 giờ tối, tôi với Quỳnh Nhiên lên trên nhà học còn ông tôi ngồi xem ti vi bên dưới.

Tôi thì làm Toán còn Quỳnh Nhiên gọi điện cho Uyển Hân để học chung tiếng Anh với nhau. Tôi thi Toán có thể lấy 10 chứ tiếng Anh chỉ được 8 thôi, còn Quỳnh Nhiên thì ngược lại mục tiêu của cô ấy lúc nào cũng là điểm 10 nên nhiều khi Quỳnh Nhiên với Uyển Hân nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh tôi không hiểu gì cả. Tôi cầm đề thi hai đứa đang ôn lên xem đúng vào bài điền từ, nhìn xong  tôi làm được đúng 3 chỗ, không hiểu sao hai đứa kia có thể học được hết đống này.

What is the world largest desert? I'm sure the first that (1) to mind is the legendary Sahara – but that's 3rd It's actually the desert on the Antarctic (2) measuring just under 14,000,000km2, closely followed by the Arctic desert. Most people living away from deserts associate this kind of (3) with sand, but only 10% of deserts are actually made up of sand (4)

The term desert' in fact describes a (5) which receives almost no(6) meaning rainfall, snow, ice or hail. The term can also apply to regions where there is greater evaporation of (7) than rainfall. In other words, more water is absorbed back into the (8) than stays on or within the grounD, So, in (9) deserts, you're mainly talking about ice sheets and a little rock, not sand, of course. The surface of many other deserts is comprised of loose rock where the finer particles of dust and sand have been (10) Away.

It may surprise you to know that deserts exist all over the(11) from the Kalahari in Africa to the Great Victoria in Australia and so on, and that they (12) just over a fifth of the earth's land areA, The world's largest hot desert, the Sahara, actually (13) temperatures of 122 Fahrenheit degrees. Other arid deserts may not be so hot but in common with the Sahara, they(14)considerably at night.

An issue that is worrying geologists, governments and the people that live on the edges of deserts is the way they are spreading. You might think that the reason for this is drought – but lack of rain is not the cause.

Quỳnh Nhiên bắt đầu giải từng câu, tôi cũng hóng hớt xem cô ấy giải.

1. Springs

2. Continent

3. Terrain

4. Dunes

5. Landscape

6. Precipitation

7. Moisture

8. Atmosphere

9. Polar

10. Blown

11. Globe

12. Cover

13. Reaches

14. Cool

Tôi xem vậy thôi chứ tôi có biết đúng hay sai đâu nhưng tôi nghĩ chắc đúng vì cô ấy là Quỳnh Nhiên mà, mấy bài này sao làm khó được bạn tôi.

Ba đứa học tới 1 giờ sáng, cuối cùng cũng xong đống bài vở, gấp sách vở lại chuẩn bị đi ngủ thì nhận được tin nhắn từ người lạ:

"Em có cần anh kèm Toán không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro