Chương 35: Đã đến lúc từ bỏ Huy Anh rồi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mày có bị điên không hả Khả Tiên? Liên quan gì tới mày mà tao từ bỏ, tao mà thích là tao tranh giành luôn chứ ở đó mà thèm làm bạn với mày." Lúc nãy Quỳnh Nhiên còn đang nhây nhây, nghe tôi nói vậy nó bình tĩnh, giọng nghiêm túc. Tôi không dám nói thêm gì cả, sợ Quỳnh Nhiên chửi.

"Nhưng nếu Huy Anh nó thật sự thích mày thì sao? Tao thấy hai đứa mày cũng hợp." Lần này "thuyền trưởng" Uyển Hân lên tiếng, tôi cũng không bất ngờ khi cô ấy nói vậy, gió chiều nào thì Uyển Hân xoay chiều đó thôi.

"Một người xinh đẹp như tao ai chả thích, còn chuyện tao với Huy Anh không hợp. Nó thích học còn tao thích chơi."

"Vậy sao Nhật Phúc không thích mày?"

"Tại nó mù."

Hồi đi học cấp 2, tôi chưa từng nghĩ Huy Anh và Quỳnh Nhiên sẽ là một cặp nhưng giờ nghĩ lại, suốt 3 năm đó, Huy Anh đã rất nhiều lần lên tiếng bảo vệ Quỳnh Nhiên, chịu đựng những câu chửi bới hay mỗi lần có bài tập môn Hoá, cô ấy lại nhờ Huy Anh làm giúp, Quỳnh Nhiên ghét Hoá, nhỏ không hiểu gì về Hoá, cầm tới sách hoá là lại thấy nhức đầu. Hay có nhiều lần, Huy Anh quan tâm Quỳnh Nhiên từ những cái điều nhỏ nhặt nhất giống như việc cô ấy quên mang sách, bút Huy Anh cho mượn và lần này vì sợ cô ấy lạnh nên đưa áo cho mượn. Có lẽ đã đến lúc tôi nên từ bỏ Huy Anh rồi, cậu ấy thật sự không thích tôi. Huy Anh chỉ đối xử với tôi như một người bạn bình thường mà thôi.

"Khả Tiên, xuống ăn cơm nào con." Tiếng mẹ gọi cắt ngang cuộc nói chuyện và suy nghĩ của tôi.

"Dạ con xuống ngay đây ạ." Tôi vội vàng bước xuống giường tìm đôi dép đi trong nhà, chỉnh lại quần áo đi xuống bên dưới, tạm biệt hai người kia xuống nhà ăn cơm.

"Hai đứa nói chuyện tiếp đi, mẹ tao gọi tao xuống ăn cơm rồi."

Tôi ngồi vào bàn, bữa cơm ấm cúng vào đầu xuân năm mới được bố mẹ tôi chuẩn bị khá đầy đủ: có giò, có chả nem, có bánh chưng, có tôm luộc được bóc sẵn bỏ vào bát chỉ chờ tôi xuống ăn thôi.

"Khả Tiên, bố có nghe giáo viên nói sẽ cho con lên Hà Nội để học cùng với giáo sư môn Toán đúng không?"

"Dạ vâng ạ. Hồi trước cô có nói với con, con bảo để con suy nghĩ đã ạ, con nghĩ lớp 10 cũng chưa cần thiết lắm ấy ạ."

Thực sự được học cùng với giáo sư và các thầy cô giáo ở trường trên Hà Nội là một cơ hội rất tốt để có thể phát triển môn Toán của mình nhưng bố mẹ tôi lại quá bận không thể đưa tôi đi được.

"Con cứ suy nghĩ đi, nếu con muốn học từ bây giờ thì hôm nào con học bố mẹ sẽ đưa con đi."

"Dạ, con biết rồi ạ."

"Ăn đi, dạo này hơi gầy rồi đấy." Bố vừa nói vừa gắp tôm vào bát cho tôi.

"Dạ."

Mẹ tôi gắp miếng giò bỏ vào bát, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi.

"Sáng mai bố mẹ định về quê thắp hương cho ông, con có muốn về cùng không?"

"Dạ có ạ."

Đã rất lâu rồi tôi không trở về quê thăm ông, bố mẹ bận việc ở công ty còn tôi bận việc trên trường. Từ ngoài Nam Định về Ý Yên cũng khá xa nên tôi không thể nào tự đi xe đạp điện về nhà ông được, bố mẹ mà biết sẽ đánh chết tôi mất.

Sáng ngày hôm sau, tôi dậy từ rất sớm chuẩn bị một chiếc váy màu hồng xinh tươi, đi đôi giày búp bê, làm kiểu tóc xoăn nhẹ bước xuống phòng khách đợi bố mẹ dậy. Khoảng 8 giờ, cả nhà tôi di chuyển ra xe trở về quê.

Bước xuống xe nhìn ngắm ngôi nhà, cảnh vật vẫn như cũ chỉ là không còn thấy ông ra đón tôi mỗi lần đi học về. Mẹ mở cửa, căn phòng không còn sạch sẽ như ngày ông còn sống, xung quanh dính rất nhiều bụi bặm. Cả nhà tôi đi lên trên thắp hương cho ông, dọn dẹp nhà cửa một chút. Phía trước nhà cây táo ông trồng, năm nay ra quả rồi. Tôi với tay bất một quả ăn thử, vị ngọt thanh của táo, không quá chua cũng không ngọt chấm với muối hảo hảo thì tuyệt lắm.

"Táo ông trồng ra quả rồi. Khả Tiên, con lấy túi bất một ít quả chín mang về thành phố nhé."

Nghe lời mẹ tôi chạy vào trong nhà lấy chiếc túi xinh xinh ngày trước vẫn hay cầm theo mỗi lần ông dẫn đi chợ. Bứt một lúc cũng đã đầy túi, tôi mang vào đưa cho mẹ bỏ vào làn. Dọn dẹp vườn, nhổ những cây cỏ xung quanh, chẳng mấy chốc mà tối 11 giờ rồi. Buổi chiều bố mẹ tôi có cuộc họp nên phải trở về thành phố.

"Khả Tiên, giờ bố mẹ lên công ty luôn, con tự nấu ăn được không?"

"Dạ được ạ."

"À, chiều con mang ít táo sang nhà bác Thảo cho anh Đạt nhé."

Mẹ tôi không quên nhắc tôi mang hoa quả sang nhà "con rể" yêu quý của mình.

"Dạ, vâng ạ."

Tôi thay đồ đi nấu cơm, ăn một mình nên tôi chỉ nấu một bát bún bò thêm một chút rau thôi. Trở về phòng, nhìn chiếc áo măng tô của anh Đạt treo ngoài hiện, tôi mở cửa bước ra ngoài lấy nó mang vào gấp cẩn thận, bỏ vào túi đựng quà. Chọn cho mình một chiếc áo len kết hợp với một chiếc chân váy dài, đội thêm chiếc mũ len cho đỡ lạnh đầu.

Thời tiết hôm nay ấm hơn hôm qua, những tia nắng đã xuất hiện, nó không nắng chói chang, oi nồng như mùa hè, chẳng sắc vàng như mùa thu, nắng mùa đông dịu dàng, vội vã đến, vội vã rời đi. Nhưng chỉ một chút nắng mùa đông cũng làm cho bức tranh mùa đông bớt hiu quạnh, lạnh lẽo, nó trở nên nồng nàn, dịu nhẹ, không gian khoáng đãng, tinh khôi.

Tôi lấy chiếc xe đạp điện ở dưới nhà xe, dắt ra ngoài đóng cửa lại đạp xe qua nhà anh Đạt không quên nhớ lời mẹ dặn mang táo qua cho nhà anh. Đi tầm 10 phút cuối cùng cũng đến nơi, tôi dựng chân chống trước cửa, cầm theo đồ đứng ấn chuông. Yên lặng một lúc lâu không thấy ai ra mở cửa, tôi ấn thêm một lần nữa, vẫn không có ai ra, đang định quay người trở về thì cánh cửa mở ra. Anh Đạt xuất hiện trong bộ dạng mệt mỏi, quần áo ngủ không được chỉnh tề cho lắm lại còn đeo khẩu trang nữa.

"Sao em lại qua đây? Không phải nay em về quê sao?" Tối qua tôi có nói chuyện với anh một lúc, có kể hôm nay sẽ được về qua thăm ông ngoại, lúc đó tôi không thấy anh có dấu hiệu gì của ốm nhưng giờ đây nhìn người con trai trước mặt, gương mặt hiện rõ sự mệt mỏi, nỗi lo lắng trong lòng tôi đột nhiên dâng lên.

"Anh bị ốm ạ?"

"Anh không sao. Em về đi không bị lây bệnh bây giờ." Giọng nói anh có chút khàn.

"Có phải hôm qua anh mặc phong phanh nên bị cảm không?" Tôi nghĩ lại buổi sáng ngày hôm qua anh vẫn còn rất khoẻ mạnh nhưng hôm nay lại ốm tới mức này chỉ có thể là anh ăn hết kem cộng thêm không mặc áo khoác ngoài nên bị cảm lạnh rồi. Anh vì tôi mà bị cảm sao tôi có thể để anh một mình được.

"Đâu có đâu. Ngày này hằng năm anh đều bị ốm."

"Anh nghĩ em là trẻ con à mà anh lừa em như vậy?" Mặc dù lúc mở cửa anh còn mệt mỏi nhưng sợ tôi lo lắng nên anh cố gắng gượng cười trêu chọc tôi như mọi ngày.

"Haizz anh không sao thật, em ở đây bị bệnh về mẹ chửi đó."

"Không sao, em khoẻ lắm, em học võ đấy."

Không để anh có cơ hội từ chối, tôi đẩy cửa bước vào. Nhìn xung quanh không thấy bố mẹ anh đâu nên đặt táo với chiếc áo ở trên bàn. Anh Đạt đóng cửa đi phía sau tôi. Giọng nói càng lúc càng khàn hơn:

"Anh không sao thật, em mang đồ qua xong rồi thì về đi."

"Anh ở nhà một mình ạ?"

"Ừ."

Tôi nhìn anh Đạt, thấy anh đổ rất nhiều mồ hôi, tôi không kiềm chế được mà tiến lại gần. Tôi sờ trán mình rồi nhón chân lên sờ trán anh, bàn tay tôi nóng ran, anh bị sốt rồi. Tôi đẩy anh lên phòng, rèm cửa đã được anh kéo lại cẩn thận, trong phòng tối om, tôi tìm công tắc mở điện. Đây là lần thứ hai tôi đến phòng anh, căn phòng vẫn như trước đây, gọn gàng, sạch sẽ, ngăn nắp. Đánh mắt qua nhìn chiếc giường có hơi bừa bộn, tôi đoán trước khi tôi đến anh đang ngủ.

Anh ngồi xuống giường, lúc này tôi thấy mồ hôi trên cơ thể anh đang chảy rất nhiều, tôi đi loanh quanh tìm xem cây nhiệt kế đang ở đâu nhưng tìm mãi không thấy đành quay sang hỏi anh.

"Anh, nhiệt kế ở đâu ạ? Em muốn đo nhiệt độ cơ thể anh."

Anh cúi người xuống chiếc tủ gần đó lấy ra một cây nhiệt kế đưa cho tôi. Tôi lắc lắc vài cái đưa cho anh.

"Anh ngậm cái này đi, hãy nghĩ nó như kẹo mút ấy."

Anh ngoan ngoãn nghe lời.

Vào trong phòng được một lúc tôi mới phát hiện ra phòng không bật điều hoà nên khá lạnh, tôi tìm chiếc điều khiển điều hoà chỉnh nhiệt độ một chút, chỉ khi anh ra nhiều mồ hôi cơn sốt mới có thể giảm. Thấy cốc nước ấm trên bàn sắp hết, tôi đẩy anh xuống giường nghỉ ngơi còn mình cầm cốc đi xuống bên dưới.

"Anh nghỉ ngơi chút đi, em đi xuống lấy nước nóng cho anh nhé."

Mới bước ra khỏi cửa tôi chợt nhận ra mình quên lấy khăn, quay lại thấy anh vừa cho chân vào trong chăn, tôi vội vàng hỏi:

"Anh, khăn của anh ở đâu?"

"Trong nhà tắm."

Tôi theo hướng tay anh Đạt đi vào nhà tắm, bên trong rất thơm, mùi sữa thắm hương bạc hà phảng phất đâu đây, tôi nhìn lên thấy ba chiếc khăn: một cái màu trắng, một cái màu vàng, một cái màu xanh, không biết chọn cái nào tôi đành mở cửa nhà tắm hỏi anh lần nữa.

"Cái màu nào dùng để sửa mặt ạ?" Tôi không nghĩ gương mặt anh phải dùng tới ba cái khăn để rửa mặt đâu.

"Màu xanh."

Tôi với chiếc khăn màu xanh trên đó, chạy xuống nhà, làm ấm chiếc khăn, cầm theo một cốc nước nóng mang lên trên. Anh ngồi dựa lưng vào thành giường, vẻ mặt không giấu nổi sự mệt nhọc, khó chịu. Tôi tiến lại sờ trán anh, đặt chiếc khăn lên trên trán.

"Anh nhả ra đi, em xem thử." Anh Đạt nhả chiếc nhiệt kế trong miệng đưa cho tôi.

"Trời ơi, 39,5 độ. Không được, chúng ta tới bệnh viện đi." Nhìn trên cây nhiệt kế, tôi chỉ biết hét lên, không thể tin được anh có thể sốt tới mức này. Lúc này tôi thật sự rất lo lắng cho anh nên khéo anh rời khỏi giường để đến bệnh viện nhưng anh nhất quyết không đi.

"Anh không đi bệnh viện đâu. Anh bị cảm xíu thôi không cần thiết phải đi bệnh viện, nghỉ ngơi một chút là khỏi thôi." Anh nói chuyện rất chậm, giọng nói khàn khàn pha một chút sự dịu dàng, một chút năn nỉ thêm cái gương mặt biết làm nũng nữa khiến tôi chỉ biết bất lực đồng ý.

"Vậy anh nghỉ ngơi đi, em nấu chút gì cho anh ăn rồi còn uống thuốc nhé."

Anh Đạt thờ dài một tiếng, tựa người vào thành giường, cầm cốc nước ấm trên bàn quay sang đuổi khéo tôi về.

"Ngày mai mà em ốm là không đi học được đâu."

"Không sao, em khoẻ lắm, người học võ sao có thể dễ dàng lây bệnh mà ốm được."

Nghe tôi nói xong, anh Đạt lườm tôi một cái, cốc nước trên tay cũng được đặt xuống, có lẽ lời nói vô tình của tôi đã khiến anh bị nhột.

"Em đang khịa anh đấy à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro