Chương 113

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hướng Vãn trực tiếp đánh gãy cô lời nói, ánh mắt mỏi mệt mà tang thương, "Đừng nói nữa."

"Hướng Vãn," Chu Miểu còn ở ý đồ thuyết phục cô, "Cô ngẫm lại đi dù sao cũng không rời đi Mộng Sở Hội, những người này đều là đồng nghiệp. Nếu cô đắc tội với bọn họ, cuộc sống sau này sẽ càng khó..."

Nói đến một nửa, cô che miệng lại, xin lỗi nói: "Thực xin lỗi."

"Cô nói không sai." Hướng Vãn nhấc lên con ngươi nhìn cô, thấp giọng nỉ non nói: "Nhưng làm sao bây giờ, tôi không nghĩ đến việc tha thứ cho họ."

Chu Miểu muốn nói lại thôi, do dự luôn mãi sau nói: "Cô suy nghĩ vậy cũng được, tôi đem tiền trả lại cho những người đó."

Hướng Vãn vừa định nói tốt, nhưng trước khi kịp mở miệng, cửa ký túc xá đột nhiên bị người đá văng ra, người vốn không nên xuất hiện ở chỗ này, lại đang đứng ở đây.

Mặt vợ chồng Hướng Kiến Quốc đều mang màu hồng, chẳng qua Hướng Kiến Quốc là tức giận đến đỏ mặt, mà Vu Tĩnh Vận là khóc đến mắt hồng.

Nhìn thấy hai người, ánh mắt Chu Miểu sáng lên, nhanh chóng đứng lên, có chút câu nệ mà cùng hai người chào hỏi, "Hướng tổng, Hướng phu nhân, hai người..."

Lời còn chưa nói xong, Hướng Kiến Quốc lướt qua cô, một cái tát trực tiếp hướng đến mặt Hướng Vãn.

Chu Miểu môi đỏ khẽ nhếch, bị một màn này dọa ngây người.

Nhưng cái tát này không có thể dừng ở trên mặt Hướng Vãn, cô chân trần đứng trên mặt đất, nắm lấy ta Hướng Kiến Quốc, nhàn nhạt nói: "Hướng tổng gặp người liền đánh, thái độ hoà nhã đối sự với mọi người trong lời đồn là như thế này sao?"

Thật đến khó có thể tưởng tượng, người đàn ông này trước kia đem cô sủng trong lòng bàn tay, mặc kệ cô vì theo đuổi Hạ Hàn Xuyên mà làm ra những chuyện hoang đường thế nào, đều sẽ cười cho qua chuyện, cũng không tức giận với cô.

Hiện tại ngẫm lại, chưa chắc thật sự là sủng ái, có lẽ chỉ là muốn lợi dụng cô để liên hôn với Hạ gia mà thôi. Bằng không, nếu thật sự yêu thương đứa con gái này, như thế nào vừa có chuyện liền trở mặt như thế?

"Buông tay!" Hướng Kiến Quốc tức giận, muốn tiếp tục cái tát kia.

Nhưng Hướng Vãn sức lực quá lớn, thế cho nên ông ta không những không tát được mà thu tay trở về cũng khó khăn, tiến thoái lưỡng nan, dị thường xấu hổ.

Hướng Vãn cười nhạo một tiếng, "Buông tay, để Hướng tổng tát tôi sao? Thực xin lỗi, tôi đây không phải đứa ngu."

"Cô ——" Hướng Kiến Quốc tức giận mà thở dốc, tay kia chỉ vào cô nói: "Hướng gia chúng tôi tại sao lại có đứa con gái không biết xấu hổ lại còn bất hiếu như thế này."

Mặc dù nói dặn lòng đối với người cha này không nên có bất cứ hi vọng nào nữa, nhưng khi nghe được những lời này, Hướng Vãn vẫn là cảm thấy trong lòng hung hăng đau.

Cô liếm liếm cánh môi khô khốc, "Nếu tôi nhớ không lầm, hai năm trước Hướng tổng đã đuổi tôi ra khỏi nhà. Nói tôi đã không còn là người của Hướng gia các người rồi."

Nghe đến đây, Hướng Kiến Quốc hai mắt trừng to, tức giận đến một lúc lâu cũng không nói được lời nào.

Chu Miểu nhìn một màn này, không biết nghĩ tới cái gì, cô cắn chặt môi, ánh mắt đen tối không rõ, như là cực lực ẩn nhẫn cái gì.

Hướng Vãn sợ Hướng Kiến Quốc tái phát bệnh tim, rất ít khi nói ra những lời chọc giận ông ta, nhưng lúc này thấy ông tức giận đến không nói nên lời, loại trả thù này làm cô cảm thấy vừa thống khổ vừa sung sướng.

Cô nhìn thẳng ông, "Hơn nữa, Hướng tổng không muốn có đứa con gái không biết xấu hổ lại còn bất hiếu, vừa vặn tôi đây cũng không muốn có một người cha trong ngoài bất đông, ham hư vinh, ích kỉ máu lạnh"

Chát!

Vu Tĩnh Vận đỏ mắt xông tới, một cái tát đánh vào trên mặt Hướng Vãn, "Buông tay ông ấy ra, xin lỗi cha con ngay, đây là lời một đứa con nên nói sao?"

"Ta còn tưởng rằng ta hôm nay không cần ai bàn tay." Hướng Vãn không nghĩ tới người mẹ luôn ôn nhu yếu đuối sẽ đánh mình, cô tự giễu cười, dùng sức đẩy Hướng Kiến Quốc, đáy mắt bịt kín một tầng hơi nước, nhưng là rất nhanh thu lại, dường như chưa từng xuất hiện.

Sức lực cô quá lớn, Hướng Kiến Quốc nhất thời lảo đảo vài bước, đụng lưng vào chiếc bàn phía sau.

Chân bàn cùng mặt đất cọ xát, phát ra âm thanh rất chói tai, trên bàn đồ vật leng keng leng keng rơi xuống đất, còn có một bộ phận dừng ở trên người Hướng Kiến Quốc.

Sau lưng bị đau, nhưng phản ứng đầu tiên lại là nhìn thoáng qua Chu Miểu, cảm thấy mất mặt cùng phẫn nộ.

"Kiến Quốc," Vu Tĩnh Vận sắc mặt thay đổi, chạy nhanh qua đỡ chồng, "Sao rồi? Muốn đến bệnh viện xem thử không?"

Nói chuyện, nước mắt xoạch xoạch rơi xuống.

Trước kia, Hướng Vãn nếu nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ cảm thấy đau lòng, nhưng hiện giờ cô lại thấy đáy lòng càng thêm lạnh đi mà thôi.

Hướng Kiến Quốc che ngực từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, tiếng hít thở ngày càng nặng nề, "Cô... Cô đúng là bất hiếu! Ngồi tù hai năm cũng không biết hối cải, cư nhiên lại đi câu dẫn Hàn Xuyên, còn bị lột sạch đồ ném ra ngoài! Mặt mũi của Hướng gia đều bị cô ném... ném hết! Khụ... Khụ khụ khụ... Khụ khụ..."

Hướng Vãn châm chọc cười, "Trọng điểm là bị lột sạch đồ ném ra ngoài? Nếu là ta câu dẫn thành công, ngài có phải nên quỳ trên mặt đất cầu tôi quay trở lại Hướng gia?"

Hôm nay tới tìm cô, nguyên lai là vì chuyện này!

Mặt Hướng Kiến Quốc bị một đoạn lời nói này mà biến thành đỏ tím, hắn chỉ vào Hướng Vãn, "Cô —— khụ khụ!"

"Kiến Quốc, mau, mau uống thuốc!" Vu Tĩnh Vận run run lấy ra thuốc, đem thuốc đưa vào miệng chồng, rồi mới theo thói quen mà bảo Hướng Vãn, "Vãn Vãn, mau đưa cho ba ly nước ấm!"

Hướng Vãn không nhúc nhích, trực tiếp ngồi xuống, "Xin lỗi Hướng phu nhân, tôi không muốn mang ly nước này cho Hướng tổng"

"Vãn Vãn, đã đến nước này rồi, cô còn giở thói ngang ngược?" Vu Tĩnh Vận quay đầu, đôi mắt sủng đỏ vì khóc quá nhiều mang theo tức giận mà nhìn cô.

Không chờ Hướng Vãn đáp lời, Hướng Kiến Quốc nuốt viên thuốc trong miệng, "Nước của cô ta tôi không cần, tôi ngại dơ!"

"Hướng tổng, Hướng phu nhân, các người đều không hỏi xem Hướng Vãn vì cái gì nới làm như vậy, đi đến liền đánh cô ấy, chỉ trích cô ấy, mắng cô ấy, không cảm thấy chính mình quá đáng sao?!" Chu Miểu đứng ở trước mặt hai người, sắc mặt khó coi mà nói.

Hướng Vãn nghiêng đầu nhìn cô một cái, đáy mắt hiện lên một chút kinh ngạc, không nghĩ tới cô ta sẽ đứng ra nói những lời này.

"Đây là chuyện của nhà chúng tôi, cô không hiểu được." Hướng Kiến Quốc bị Chu Miểu nói, sắc mặt đỏ lên, tức giận, nhưng né bình tĩnh, cùng cô ta nói chuyện ôn hòa.

Vu Tĩnh Vận lại đối với lời nói của Chu Miểu rất bất mãn, bà xoa xoa khóe mắt, bừng tỉnh, "Trách không được Vãn Vãn nhà chúng tôi trước giờ chưa bao giờ cùng tôi cùng ba nó tranh luận, hiện tại lại nói chuyện như thế, có phải cô xúi giục Vãn Vãn không?"

Bà thật sự không có cách nào tiếp nhận được, trước kia đứa con gái này luôn dính ở bên người bà mà làm nũng, hiện giờ lại xem bà không khác nào kẻ thù.

Sắc mặt Chu Miểu lúc xanh lúc trắng, có một đống từ thô tục muốn nói ra, nhưng xét thấy bọn họ là những kẻ giàu có, lại là cha mẹ Hướng Vãn, cô nhịn lại ý định mắng người này.

"Tôi như thế nào, cùng với các người cũng không có quan hệ nào." Hướng Vãn nhíu nhíu mày, "Mời hai vị đi cho, nơi này của tôi không chào đón các người."

----------------------------------------------------------------

Mọi người vote ủng hộ mình nha

5/7/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro