Chương 75 Anh ta đối với cô hẳn là không phải không có cảm tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hướng vãn nuốt xuống trong miệng xương sườn, đột nhiên cảm thấy có chút nghẹn.

"Biết vì cái gì không?" Chu Miểu lau khoé mắt, "Bởi vì anh ta cần gây dựng sự nghiệp, còn tôi thì có thể cho anh ta tiền."

"Lại nói tiếp, người đàn ông đầu tiên tôi ngủ cùng, kỳ thật là uống quá nhiều rồi ngủ cùng, sau đó lại ở bên cạnh tôi, vì tôi có thể cung cấp cho anh ta chút tài chính."

"Bạn trai tôi có yêu tôi không? Tôi có thể cảm nhận được một chút, chỉ là anh ta càng yêu sự nghiệp của mình hơn mà thôi." Hướng Vãn, mỗi người đều có khó khăn, đều có góc khuất riêng, chỉ là cô không thể nhìn ra nó, nên cứ nhìn nhận một cách đơn thuần mà thôi."

Hướng Vãn đưa cho Chu Miểu khăn giấy, gặm xương sườn cũng không ra tiếng.

Tình yêu sao? Giờ đây có không còn cần nữa rồi.

Hai người im lặng uống canh, cũng không trò chuyện với nhau nữa.

Chờ khi ăn xong, Chu Miểu đưa mắt nhìn khắp phòng bệnh, sau đó mang hộp quà bỏ vào long ngực Hướng Vãn:"Cho cô."

"Không cần, cảm ơn." Hướng Vãn không có ý tiếp nhận.

"Cô không được phép từ chối." Chu Miểu dùng sức đem hộp quà dúi vào ngực Hướng Vãn: "Còn nhớ rõ bản than có kế hoạch câu dẫn Hạ tổng không? Đây là đạo cụ."

Nghe đến hai từ "câu dẫn" Hướng Vãn đồng tử co rút, đáy mắt xẹt qua một tia ảm đạm.

Cô ngày trước chăm sóc, bảo dưỡng bản thân cực kì tốt, nhưng cũng không khiến Hạ Hàng Xuyên liếc nhìn mình một cái. Hiện tại trên người cô đều là sẹo, đuôi mi mắt đều là vế sẹo móng tay lớn nhỏ, trên tay, trên chân càng nhiều hơn, Hạ Hàng Xuyên còn có thể để ý đến cô, sợ rằng một cái liếc mắt cũng khó có được?

"Cảm ơn, nhưng cái kế hoạch kia xem như chưa từng có đi." Hướng Vãn sẽ không khờ dại mà đi hy vọng xa vời rằng sẽ xuất hiện kỳ tích, ảo tưởng Hạ Hàn Xuyên đột nhiên yêu nàng như trước kia nữa.

"Cô sợ thất bại?" Chu Miểu thật cẩn thận suy đoán , "Vậy cô... cam tâm ở Mộng Sở Hội cả đời?"

Hướng Vãn dùng sức nắm chặt chăn trải giường. Cam tâm sao? Như thế nào có khả năng cam tâm? Bất quá là hiện thực bức cô phải làm như thế mà thôi.

"Cô nếu là không cam lòng, thì nên tiếp tục thử đi." Thấy cô không phản ứng gì, Chu Miểu nói tiếp: "Nếu kết quả vẫn là thất bại, Hạ tổng tức giận mà trừng phạt cô, nhưng chắc hẳn là... chỉ nói những lời khó nghe, cô cũng đừng để ý, nếu có thể đuổi cô rời khỏi đây, cô có thể thoát được rồi."

Hướng Vãn gắt gao cắn môi, đáy mắt đen không rõ.

Không muốn thừa nhận, nhưng Chu Miểu nói chính là sự thật: Hướng Vãn bị Hạ Hàn Xuyên đánh gãy chân, đưa vào tù hai năm, hiện tại lại bị anh ta bắt ép ở lại Mộng Sở Hội chịu nhục... Chẳng sợ lại chọc anh tức giận, còn có chỗ nào để đi?

Cô biểu tình biến hóa không rõ ràng, nhưng Chu Miểu ở Mộng Hội Sở công tác nhiều năm, am hiểu nhất chính là xem mặt đoán ý, liền cảm thấy Hướng Vãn có chút động tâm. Chu Miểu đem hộp quà nhét vào trong lòng ngực cô, "Hạ tổng ưu tú như vậy, lại là đàn ông, có đàn ông nào không có thói hư tật xấu. Theo như cô nói, Hạ tổng thích Giang tiểu thư lại không cự tuyệt cô bày tỏ tình yêu, liền đủ để chứng minh anh ta đối với cô hẳn là không phải không có cảm tình."

Hướng Vãn lần này không cự tuyệt, ngón tay khẽ run mà tiếp nhận hộp quà. Cô không biết vì sao mình lại có suy nghĩ khuất phục mà sống dưới bóng ma nỗi sợ của Hạ Hàn Xuyên và Giang Thanh Nhiên , cô muốn rời đi đến nằm mơ cũng đều muốn rời đi!

"Tôi nói này, đánh cược một phen đi, ít nhất còn có cơ hội thành công." Chu Miểu chỉ chỉ hộp quà trong ngực Hướng Vãn, "Tôi đã hỏi qua rất nhiều người, hơn nữa chính tôi cũng từng thử qua rồi, nội y quả thật là ý kiến không tồi."

Cánh môi Hướng Vãn run run, môi mỏng cùng sắc mặt trở nên trắng bệch, trán thoát chốc toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Hạ Hàn Xuyên người này, đại khái có trăm ngàn loại biện pháp làm cô thống khổ, nhưng bị đánh gãy chân cô cũng đã chịu đựng qua cùng lắm thì lại trải qua vài lần đau như vậy nữa cũng chẳng sao.

"Nếu không cô mở hộp quà ra xem trước đi." Chu Miểu cầm lấy mở ra nắp hộp quà, lấy ra bộ nội y mỏng, nhìn thoáng qua gợi lên một mảng tình thú, "Nếu không hài lòng có thể nói, cô..."

"Lạch cạch". Tiếng mở cửa phòng nhỏ tiếng vang lên thu hút sự chú ý của hai người. Từ lúc Chu Miểu lấy ra bộ nội y, nội tâm và thân thể Hướng Vãn liền căng đến gắt gao. Lúc nghe được âm thanh mở cửa, cô cơ hồ theo bản năng mà đoạt lấy hộp quà cùng nội y trong tay Chu Miểu, nhét vội vào trong chăn.

"Có phải doạ cô rồi không?" Giang Thanh Nhiên ngồi ở trên xe lăn, cắn cắn môi, ôn nhu nói: "Đi vào mà không gõ cửa. Xin lỗi."

Giang Thích Phong đứng phía sau xe lăn, lạnh mặt nhìn Hướng Vãn liếc mắt một cái, nhìn thấy cô sắc mặt như cũ không có tí huyết sắc, cau mày thu hồi ánh mắt.

Chu Miểu vốn đang ngồi trên giường, thấy hai người tiến vào, lập tức đứng lên, cuối đầu không dám nhìn hai người, hai tay dán chặc vào bên sườn người run run nhẹ.  Trước kia, cô có từng nghe qua, Hạ, Giang hai nhà muốn liên hôn, nếu anh em nhà Giang gia biết cô giúp Hướng Vãn dụ dỗ Hạ tổng... Cô nuốt một ngụm nước miếng, không dám nghĩ tiếp.

"Có việc gì sao?" Hướng Vãn thần sắc tự nhiên mà lau mồ hôi trên trán, nhàn nhạt hỏi.

Giang Thanh Nhiên đang muốn mở miệng, Giang Thích Phong liếc mắt nhìn Hướng Vãn, đáy mắt hiện lên tia chua xót, trước một bước nói: "Thanh Nhiên, anh ra ngoài cửa đợi, có việc gì cứ gọi anh."

"Vâng." Giang Thanh Nhiên cong cong khóe môi, gật đầu.

Giang Thích Phong quay đầu lại đi ra cửa. 

"Giang tiên sinh tốt nhất đừng đi ra ngoài." Hướng Vãn từ phía sau lên tiếng, khuôn mặt nhợt nhạt hiện liên tia châm chọc, "Để Giang Thanh Nhiên tiểu thư ở lại đây một mình, ngài không sọ tôi làm hại cô ấy sao?"

Giang Thích Phong buông tay cầm nắm cửa, xoay người, khuôn mặt tuấn tú xanh mét, ánh mắt dừng ở trên người Hướng Vãn lạnh thấu xương. 

Chu Miểu ho khan một tiếng, đưa mắt ra hiệu Hướng Vãn, nhưng một chút tác dụng đều không có, người này căn bản không để ý đến ánh mắt của cô. Chu Miểu cúi đầu ngày càng thấm, muốn giảm đi sự có mặt của mình xuống thấp nhất có thể.

"Không có chuyện gì xảy ra đâu, anh cứ ra ngoài đợi em." Giang Thanh Nhiên trên mặt một mảnh chân thành, "Em tin tưởng Hướng Vãn hai năm trước đâm em chỉ là do nhất thời hồ đồ không suy nghĩ kĩ càng mà thôi, bản tính của cô ấy trước nay không phải như vậy."

Nhưng mà mặc kệ cô ta nói như thế nào, Giang Thích Phong đều không yên tâm, kiên quyết ở lại.

"Giang tiên sinh, Giang tiểu thư, hai người đến tìm tôi có việc sao?" đáy mắt Hướng Vãn lập loè đối an hem Giang gia đều là chán ghét, "Nếu như không có việc gì quan trọng thì tôi mong hai người có thể rời đi, tôi còn phải nghỉ ngơi thật tốt."

Giang Thích Phong mày nhíu chặt, "Thanh Nhiên đặc biệt tới đây xin lỗi cô, Hướng Vãn cô nhất định phải như thế sao?"

"Xin lỗi?" Hướng Vãn kéo kéo môi, đáy mắt lại không có chút nào ý cười, "Nếu hai người đến đây để xin lỗi, Hướng Vãn tôi xin nhận. Giờ hai người có thể trở về được rồi."

Nghe được lời Hướng Vãn, Giang Thanh Nhiên giãy giụa trên xe lăn, Giang Thích Phong chạy nhanh đến ôm cô, để ngăn cô không bị té ngã.

"Hướng Vãn, ngày đó tôi không cẩn thận đem bình nước nóng đổ lên chân cô, hai cô bị thương nghiêm trọng, đều là tôi sai." Giang Thanh Nhiên chân thành nói: "Thực xin lỗi."

Hướng Vãn nhàn nhạt mà nhìn Giang Thanh Nhiên, cô thua trong tay người này, ngày trước không hiểu, giờ có thể tường tận lý do tại sao rồi.

"Ngày hôm qua, anh Hướng Vũ đến Mộng Sở Hội tìm tôi, đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, nước nóng cũng hắc vào rồi, tôi cũng không có gì để giải thích, đều do tôi sai."

Giang Thanh Nhiên ngồi dậy, nhẹ nhàng nói: "Nhưng tôi thật sự cảm thấy đối với cô là tôi không đúng, hy vọng cô có thể tha thứ tôi."

----------------------------------------------------------------

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro