Chương 79: Hạ Hàn Xuyên một hòn đá ném chết hai con chim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hướng Vãn ngồi ở trên giường bệnh ăn thanh long đều không phát ra tiếng, bất luận trước kia hay là hiện tại, đây là thói quen từ lâu của cô.

"Luật sư giỏi không phải mồm mép linh hoả là có thể thắng được đối phương, cô không suy nghĩ mà nói như vậy, trước sau gì luật sư đối phương cũng sẽ bắt được không ít lỗ hổng." Chung Vũ Hiên gõ đầu Nhậm Tiểu Nhã.

Nhậm Tiểu Nhã mắt quay tròn mà xoay chuyển, như bị ấn nút tạm dừng, nháy mắt an tĩnh.

Nhưng cũng chỉ là im lặng được một phút, "Cô tên là Hướng Vãn đúng không? Hướng Vãn, cô sau khi xuất viện, có còn phải đến làm việc ở Mộng Sở Hội không?"

"... Ân." Hướng Vãn đang ăn thanh long động tác bỗng dừng lại, đáy mắt hiện lên một mảng ảm đạm, cũng không biết kế hoạch dụ dỗ Hạ Hàn Xuyên có thể thành công hay không. Nếu thành công, anh ta sẽ thả cô đi hay sao? Nói không chừng chơi đùa xong, lại đem cô nhục nhã mà trở lại Mộng Sở Hội. Nhưng mặc dù hy vọng xa vời, cô cũng phải thử xem.

"Còn phải trở về sao..." Nhậm Tiểu Nhã nhăn mặt, bỗng dưng nhớ tới cái gì, đột nhiên nhảy dựng lên, đưa tay ôm cổ, hai chân câu quanh eo, treo cả cơ thể lên người Chung Vũ Hiên.

Thấy vậy, Hướng Vãn không cẩn thận sặc một chút, nàng ho khan hai tiếng, rút khăn giấy, lau khóe miệng.

"Cô mau đi xuống." Chung Vũ Hiên sợ nàng ngã xuống, đôi tay nâng nàng nói.

"Sư phụ..." nhậm Tiểu Nhã ôm cổ, làm nũng nói: "Sư phụ cùng với Hạ tổng không phải bạn tốt hay sao? Thầy nói anh ta buông tha cho Hướng Vãn đi, được không ạ!"

Hướng Vãn hơi sửng sốt, cô đã từng nghe qua Hạ Hàn Xuyên có một người bạn tốt làm nghề luật sư, nhưng người đó vẫn luôn du học nước ngoài, cô chưa từng được gặp qua, không ngờ lại chính là Chung Vũ Hiên. Ánh mắt cô loé lên, nếu anh ta ở trước mặt Hạ Hàn Xuyên nói giúp cho mình, có lẽ sẽ tốt hơn cái kế hoạch kia. 

Chung Vũ Hiên như suy tư gì đó mà đưa mắt nhìn Hướng Vãn một sau, sau đó nhanh chóng đưa tay đẩy Nhậm Tiểu Nhã xuống, động tác làm rơi cả mắt kính gọng mạ vàng, "Cô mau xuống trước đi."

"Sư phụ phải đồng ý với con trước!" Nhậm Tiểu Nhã sống chết không xuống, "Sư phụ, nhiệm vụ của luật sư không phải bảo vệ người tốt, trừng trị kẻ xấu hay sao? Hướng Vãn bị Hạ Hàn Xuyên khi dễ thành ra bộ dạng như vậy, thầy phải giúp cô ấy!"

Chung Vũ Hiên bình tĩnh sửa lại lời cô cho đúng, "Người cô nói là cảnh sát và kiểm sát viên, luật sư chỉ vì tiền mà phục vụ."

Thấy Chung Vũ Hiên không có ý tứ giúp đỡ, Hướng Vãn thở dốc, muốn nói "Nhậm tiểu thư có ý muốn giúp... ", nhưng lời nói tới bên môi, cô lại nuốt trở vào. Cô gắt gao nắm chặt chăn, rũ mắt, hô hấp so với bình thường có chút dồn dập. Có thể nhìn ra được Chung Vũ Hiên rất đau đầu với cô học trò Nhậm Tiểu Nhã này, nếu như... Chỉ là nếu như anh ta đồng ý, việc cô rời khỏi Mộng Sở Hội nắm chắc them được vài phần!

"Sư phụ à, thầy nếu không đồng ý, con sẽ không xuống đâu." Nhậm Tiểu Nhã lớn tiếng nói.

Chung Vũ Hiên không dao động, "Cô mau xuống, nếu không đến lúc tay chân bị thương thì đừng kêu than."

"..." Nhậm Tiểu Nhã buồn buông, lẩm bẩm nói: "Trách không được thầy cùng cái tên tàn nhẫn độc ác, tư bản chủ nghĩa Hạ Hàn Xuyên kia là bạn tốt với nhau, hai người chính là cá mè một lứa..."

Hướng Vãn nuốt thanh long trong miệng xuống, trong mắt hiện lên một mảng ảm đạm, "Cảm ơn Nhậm tiểu thư hai lần ra tay giúp tôi, cô cũng đừng gây khó dễ cho luật sư Chung nữa, lập trường bất đồng, hẳn anh ấy cũng khó xử."

Nhậm Tiểu Nhã buông cổ Chung Vũ Hiên ra, rơi xuống đất, không được tự nhiên mà vặn vẹo thân mình, "Kỳ thật sư phụ tôi cũng không xấu, ba mẹ thầy bảo không được để anh trai cô dính án, thầy liền lập tức rút đơn kiện."

"Rút đơn kiện, là bởi vì cha mẹ luật sư Chung." Hướng Vãn đột nhiên ngẩng đầu, hơi có chút thất thố.

"Đúng vậy." Thấy Hướng Vãn kích động, Nhậm Tiểu Nhã cảm thấy không thể hiểu được, "Cha mẹ sư phụ tôi cùng ba mẹ cô có giao tình với nhau, cho nên cha mẹ thầy mới bảo không được kiện anh trai cô, nên thầy của tôi mới liền rút đơn kiện."

Cảm thấy có gì đó bất thường, cuối cùng Nhậm Tiểu Nhã hỏi lại, "Xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có việc gì." Hướng Vãn buông thanh long, thần sắc đã khôi phục như thường, nhưng tay như cũ gắt gao nắm chặt chăn.

Hạ Hàn Xuyên một hòn đá ném chết hai con chim. Kế hoạch này thật hay, đã biết được Chung Vũ Hiên không thể nào kiện được anh trai mình mà còn lấy được miếng đất vàng từ tay Hướng gia!

Nhậm Tiểu Nhã thở dài một tiếng, không giúp gì được cho Hướng Vãn nên có chút thất vọng, nói một tiếng muốn vào nhà vệ sinh, rồi chạy biến luôn. Quét mắt nhìn cửa phòng mơ ra đóng lại, Hướng Vãn mím môi.

"Hướng tiểu thư như thế nào lại quen biết Tiểu Nhã?" Chung Vũ Hiên nói.

Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, nhàn nhạt nói: "Tôi làm việc ở Mộng Sở Hội, Nhậm tiểu thư là khách ở đấy, trùng hợp gặp được một lần."

"Là vừa vặn gặp qua một lần, là trăm phương ngàn kế để gặp một lần?" Chung Vũ Hiên đẩy đẩy mắt gọng kính mạ vàng, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, thấu kính phản quang, không thấy rõ đáy mắt.

Mùi thuốc sát trùng tràn ngập phòng bệnh. Hướng Vãn chống tay lên dường, "Lần đầu tiên gặp Nhậm tiểu thư, tân thư ký thành ủy vừa đến nhận chức, cũng chưa xem qua tin tức này lần nào."

Cô tự giễu cười, "Chẳng lẽ ngài cảm thấy, tôi vừa ra tù, không có lý do gì lại xem tin tức tân thư ký bí thư thanh uỷ mới nhận chức?"

"Không thấy thì cho là không thấy đi." Chung Vũ Hiên thong thả ung dung mà lột ra một quả chuối, "Hướng gia cùng cô đã đoạn tuyệt quan hệ, nhưng Hướng tiên sinh tựa hồ vẫn luôn cùng cô lui tới."

Hướng Vãn mày hơi nhăn lại, "Giả thiết tôi biết Nhậm tiểu thư kà con gái của tân thư ký thành uỷ, tôi có bản lĩnh gì mà có thể khiến cô ấy tới Mộng Sở Hội?"

"Tiểu Nhã vẫn luôn được gia đình bảo bọc rất tốt, cũng chỉ mới tốt nghiệp được hai tháng, không biết ngoài xã hội lòng người phức tạp cỡ nào, chỉ biết dung tất cả nhiệt huyết mà giúp người khác." Chung Vũ Hiên cắn quả chuối, chậm rãi nói.

Hướng Vãn a một tiếng, đem còn vỏ thanh long ném tới thùng rác, "Vậy phiền sư phụ của cô ấy khuyên nhủ, mong cô ấy đừng lại quan tâm đến một tên tội phạm giết người như tôi, tôi thật sự không gánh nỗi."

"Tôi sẽ giúp hết sức mình." Chung Vũ Hiên ném vỏ chuối vào thùng rác, "Bất quá con người Tiểu Nhã rất bướng bỉnh, tôi có khuyên nhủ chắc cũng không được. Cũng mong Hướng tiểu thư, sau này nên tránh gặp mặt Tiểu Nhã."

Hướng Vãn đè chặt lồng ngực đầy phẫn nộ, ảm đạm nói: "Mong luật sư Chung thay tôi nói cảm ơn Nhậm tiểu thư, nói cho nàng một tiếng, đừng tùy tiện găoj ai cũng đối tốt, cô ấy..." Lòng tốt đôi khi lại mang đến gánh nặng cho người khác.

Cô nói đến một nửa, lại nuốt xuống, "Giúp tôi nói câu cảm ơn, tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát, luật sư Chung đi thong thả, không tiễn."

"Tôi sẽ chuyển lời đến Tiểu Nhã giúp cô, tôi sẽ nói tốt về cô với Hạ Hàn Xuyên, nhưng cậu ta lựa chọn thế nào, tôi không đảm bảo được." Chung Vũ Hiên nói xong, xoay người đi về phía cửa.

Hướng Vãn hơi ngẩn ra một chút, nhìn hắn bóng dáng nói: "Cảm ơn."

Không có đáp lại.

Chung Vũ Hiên sạch sẽ lưu loát ra phòng bệnh, khoảnh khắc cảnh cửa kia đóng lại, cuối cùng một tia nắng mặt trời cũng bị ngăn cách ở bên ngoài.

----------------------------------------------------------------

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro