Chương 87 Đối với cô, chết cũng là một loại khác của sự giải thoát...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hướng Vãn nằm nghiêng ở trên giường, cuộn tròn thành một đoàn, đôi tay gắt gao ôm chính mình. Cô nhìn hộp quà bên cạnh gối, trong đầu chỉ có một ý tưởng duy nhất: Cô muốn thành công.

Khi Hạ Hàn Xuyên ngủ cô sẽ đến phòng, lợi dụng lúc hai người phát sinh quan hệ lưu lại chút hình ảnh chứng cứ, dùng ảnh chụp hoặc là video để gây áp lực khiến anh thả cô ra!

Còn nếu như thất bại, Hạ Hàn Xuyên nhất định sẽ tức giận rồi trả thù cô, anh luôn luôn tàn nhẫn và độc ác như thế, nói không chừng đến lúc đó sẽ giết chết cô.

Đôi với cô, chết cũng là một loại giải thoát...

Lạch cạch.

Tiếng mở cửa vang lên, Hướng Vãn nháy mắt ngồi dậy, tính cảnh giác mười phần mà nhìn về phía cửa. Thấy người đi đến là Triệu Du, lông tơ cô mới hạ xuống, "Dì."

"Ừm." Triệu Du tay phải dấu gì đó phía sau lưng, đi đến mép giường, mới lấy ra, "Ngày mai giúp con thu xếp tiệc sinh nhật sẽ rất bận, nên đem quà đến tặng cho con trước. Chúc Vãn Vãn tuổi mới vui vẻ, sau này vĩnh viễn hạnh phúc, bình an, khỏe mạnh."

"Cảm ơn dì." Hướng Vãn nói.

Món quà được đặt ngăn nắp trong chiệc hộp pha lê trong suốt, bên trong chính là một chiếc vương miện cực kì đẹp, cùng quý giá. Vương miện này là Triệu Du đã hứa sẽ tặng cô vào sinh nhật năm mười tám tuổi của cô, nói để đến lúc cô và Hạ Hàn Xuyên cưới nhau thì sẽ đội nó để bước vào lễ đường.

Nhưng mọi việc đâu bao giờ diễn ra như tính toán của con người, cô chẳng những không nhận được quà của Triệu Du, mà còn bị đánh gãy chân rồi bị đưa vào tù hai năm.

"Nhưng con không thể nhận món quà này." Hướng Vãn đem hộp quà đẩy trở lại vào trong ngực Triệu Du, "Đây là thứ thuộc về con dâu của Hạ gia, mà con cùng Hạ tổng tuyệt đối không có khả năng."

Trước kia, cô ghét nhất người khác nói cô cùng Hạ Hàn Xuyên không có khả năng, nhưng mà hiện tại, người nói ra những lời này lại chính là cô, thật là buồn cười.

Triệu Du không tiếp, "Ai nói? Con là con dâu Hạ gia, vật này là để tặn cho con dâu Hạ gia, con không phải là con dâu Hạ gia và vật này là ta tặng cho con. Nhận lấy đi, bằng không dì sẽ tức giận đấy."

Lạch cạch.

Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, Hạ Hàn Xuyên đi đến. Hộp quà trong tay Hướng Vãn có tiết tấu mà run lên, pha lê phản xạ ánh sáng mà chiếu lên mặt, làm vẻ mặt cô càng thêm tái nhợt.

Cô liếm liếm khô khốc môi, bước xuống giường, đôi tay đem hộp quà đưa cho Hạ Hàn Xuyên, "Dì nói quà này là đưa cho Hạ tổng."

"Tôi không nhỏ nhen đến mức cùng cô tranh giành một món đồ như thế này, cầm đi." Hạ Hàn Xuyên quét mắt nhìn vào vương miện trong chiếc hộp pha lê, ánh mắt thâm trầm chút, hơi hơi nghiêng đầu, tầm mắt dừng mái tóc ngắn của Hướng Vãn'.

Hướng Vãn cầm hộp quà đi tới bên người Triệu Du, "Dì, Hạ tổng không cần, dì tốt nhất vẫn là mang về, chờ đến khi Giang tiểu thư và Hạ tổng đính hôn, dì có thể đích thân mang tặng vương miện này tặng cho cô ấy."

Nếu làm trò mà trước mặt Hạ Hàn Xuyên nhận lấy vương miện này, chỉ sợ anh sẽ nhận định cô đối với anh còn si tâm vọng tưởng như trước kia.

"Cũng tốt." Triệu Du nhận lại hộp quà, cùng Hạ Hàn Xuyên nói: "Hàn Xuyên, lễ phục chuẩn bị tốt không?"

Hạ Hàn Xuyên gật đầu, đưa ra trước mặt mẹ mình 3 túi đồ, "Như mẹ đã dặn dò, ba bộ lễ phục đều là bản giới hạn."

"Được." Triệu Du cười cười, tiếp nhận ba chiếc túi, bỏ vào trong tay Hướng Vãn, "Dì cũng không biết gu thời trang của con có thay đổi không, nên mới bảo Hàn Xuyên mang vê ba bộ, con chọn một bộ cho ngyaf mai, hoặc là ngày mai đổi cả 3 kiểu cũng được."

"Cảm ơn dì." Hướng Vãn tiếp nhận túi, cũng không mở ra, trực tiếp để lại trên giường, rồi mới đi đến đứng bên cạnh Triệu Du.

Triệu Du trong tay cầm hộp pha lê, cong cong khóe môi, lôi kéo Hạ Hàn Xuyên đi ra ngoài, "Con là đàn ông lại đứng ở đây, Vãn Vãn ngượng ngùng không thể thay quần áo, chúng ta đi ra ngoài trước." Bà kéo cửa ra, chờ anh theo sau mình tiếp bước ra ngoài, rồi đem cửa đóng lại.

"Buổi tối ngày mai, mẹ sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho Hướng Vãn ở khách sạn Minh Châu, con cũng đến đấy đi." Triệu Du đem hộp pha lê đưa cho người hầu người hầu bên cạnh.

Hạ Hàn Xuyên bước chân dừng lại, rồi lại tiếp tục theo cầu thang xoắn ốc đi xuống dưới, "Conkhông có thời gian."

"Chuyện của con cùng Hướng Vãn và Giang Thanh Nhiên, mẹ có thể không nhúng tay. Nhưng tiệc sinh nhật ngày mai, con phải đến tham dự, có được không?" Triệu Du xoa xoa ấn đường, đứng ở bậc thang nhìn sau lưng con trai.

Hạ Hàn Xuyên bước đến bậc cuối cùng của cầu thang, xoay người nhìn, "Kết thúc lúc mấy giờ ạ?"

"Buổi tối 11 giờ." Triệu Du nói.

Hạ Hàn Xuyên dạ một tiếng, xoay người đi đến cửa: "Trước khi tiệc kết thúc, con sẽ có mặt."

"Từ từ." Triệu Du gọi, vòng đến trước mặt, hơi hơi ngửa đầu nhìn con trai cao hơn mình nửa cái đầu, "Có thể ngồi xuống nói chuyện không?"

"Có chuyện gì ạ?" Hạ Hàn Xuyên xoay người đi đến sô pha trước, ngồi xuống, hai chân thon dài bắt chéo vào nhau.

"Con biết rõ chuyện năm xưa là Giang Thanh Nhiên đặt bẫy, vì cái gì còn đối xử với Vãn Vãn như thế? Ta suy nghĩ đã hai năm nay nhưng vẫn chưa tìm ra đáp án." Triệu Du nhấp khẩu trà hỏi.

Hạ Hàn Xuyên ngón tay thon dài ở trên bàn trà, "Bây giờ mẹ thật giống với Giang phu nhân, thích nhúng tay vào chuyện của con cái?"

"Con không nói, mẹ cũng không ép." Nghe được ba chữ 'Giang phu nhân', Triệu Du hơi nhíu mày.

Bà nhấp thêm vài ngụm nước trà, mới nói tiếp: "Con cùng Giang Thanh Nhiên thật sự có quá nhiều chuyện với nhau, con đồng ý với ba và ông nội để đính hôn cũng cô ta, mẹ cũng có thể lý giải được."

Hạ Hàn Xuyên đáy mắt ảm ảm, ngón tây gõ trên bàn trà tần suất càng nhanh hơn, nhưng thanh âm như cũ gợn sóng vô kinh, "Cảm ơn mẹ."

"Đừng nói cảm ơn sớm." Triệu Du cười khẽ một tiếng, ẩn ẩn có vài phần tự giễu, "Mẹ có thể lý giải, nhưng vẫn không thể nào tiếp nhận được."

Khóe miệng bà hạ xuống vài phần, trên mặt như cũ vẫn duy trì nhợt nhạt mỉm cười, "Hàn Xuyên, con biết chấp nhận một cuộc hôn nhân thương mại là cảm giác như thế nào không? Giống như ăn phải ruồi bọ vậy."

"Nếu mẹ không muốn, con sẽ đính hôn với cô ta." Hạ Hàn Xuyên thân thể hơi hơi nhướng về trước, khuỷu tay đặt ở đầu gối.

Triệu Du, "Con hủy bỏ hôn ước này chính là chọc cho ba con giận, ông nội con vốn đã không thích con rồi, nếu con còn làm chuyện này, anh họ con sẽ chiếm được lợi thế, lúc đó chỉ sợ 1% cổ phần Hạ thị con cũng không nhận được."

"Mẹ hôm nay sẵn đây con muốn nói chuyện này: Con sẽ không vì tình cảm bản thân mà ảnh Hướng đến tương lai, nhưng con cũng sẽ không trơ mắt nhìn mẹ con Giang Thanh Nhiên tuỳ tiện dựa vào chuyện của cha mẹ mà muốn làm gì thì làm. Tiệc sinh nhật ngày của Vãn Vãn có cần con 6h có mặt."

Người hầu lại đến, đặt lên bàn một tách trà mới.

"Muốn con đến là để Hướng Vãn có mặt mũi?" Hạ Hàn Xuyên nâng tách trà, đưa đến miệng, cuối cùng lại không uống, để lại trên bàn, "Mẹ làm như thế, là thật sự quan tâm đến Hướng Vãn, hay là lại lợi dụng cô ấy?"

Top of Form

Triệu Du thần sắc phức tạp mà nhìn anh một cái, đứng dậy, "Ta đi xem Vãn Vãn chọn bộ váy nào đây."

Đi đến cầu thang xoắn ốc, bước chân dừng lại, quay đầu lại nhìn, "Khách sạn Minh Châu, ngày mai 6 giờ nhớ phải có mặt."

Hạ Hàn Xuyên nhìn bóng dáng của mẹ mình, cầm lấy một miếng trái cây bỏ vào miệng, rồi mới dùng khăn giấy xoa xoa khóe miệng, đứng dậy rời đi.

Buổi tối ngày 27 tháng 9 hào và sáng ngày 28 tháng 9, tổng cộng 24 giờ, nhưng đối Hướng Vãn mà nói mỗi phút mỗi giây đều là dày vò.

Cả một đêm đều gặp ác mộng, một lần rồi lại thêm một lần nữa. Cô bị doạ tỉnh ba lần, mỗi lần đều là một thân mồ hôi lạnh, nhưng nằm xuống ngủ lại một lần nữa gặp ác mộng.

Buổi sáng, áo ngủ đã bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng, thân thể của cô lạnh lẽo, khí sắc vô cùng kém.

----------------------------------------------------------------

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro