Chương 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chính là cô ta, lái xe tưởng đã đâm chết Giang tiểu thư, hiện tại người ta đến tặng quà mà còn ... haizzz."

"Hai người đó không phải bạn tốt sao? Hướng Vãn như thế nào lại có thể làm việc đó?"

"Dù không phải là bạn tốt, cô ta cũng không thể ra tay tàn nhẫn như thế, này... này không phải giết người sao?"

"Ngày xưa cũng là một đại tiểu thư tính tình không tốt, cô ta cùng anh trai mình giống nhau không học vấn không nghề nghiệp, ở trường học thì coi thường bạn học, vốn dĩ l không phải thứ tốt đẹp gì. Nếu không phải gia nghiệp Hướng gia to lớn, thì anh em bọn họ đã sớm bị cảnh sát tống giam vào ngục rồi!"

Thang máy khách sạn đã có vài người xếp hàng, bọn họ cũng cùng những người khác giống nhau nhìn cô, môi khép khép mở mở.

Hướng Vãn nghe không được bọn họ đang nói chút cái gì, nhưng vẫn biết được bọn họ là đang phê bình, cười nhạo cô. Sắc mặt cô tái nhợt, liền xách váy chạy vào cầu thanh thoát hiểm. Cầu thang tối đen như mực, theo giày cao gót lộc cộc phát ra tiếng vang, từng ánh đèn sáng lên nhưng cô chạy đến sau, lại lần nữa vụt tắt. Cầu thang dài vô hạn tuần hoàn, giống như những cơn ác mộng hàng ngày cô gặp phải, như thế nào đều chạy không không tìm ra lối thoát

Phanh!

Hướng Vãn bước hụt chân, từ cầu thang lăn xuống, đơn giản lăn hai ba cái bậc thang liền dừng, không có vết thương đáng ngại. Không có thanh âm, đèn nháy mắt tối sầm, khắp nơi một mảnh hắc ám, im ắng. Thanh âm giọt nước mắt rơi xuống, ngay sau đó thanh âm ngày càng trở nên thêm dồn dập.

Hướng Vãn ôm hai chân ngồi xổm trong bóng đêm, nước mắt không biết khi nào sớm đã trải rộng gương mặt. Cô hít hít mũi, dùng làn váy lau sạch nước mắt trên mặt, ngơ ngẩn mà nhìn màn đêm phía trước, không động đậy, cũng không nghĩ nói chuyện.

Có lẽ cô có chết ở chỗ này, phát hiện cô cũng sẽ là người vệ sinh. Hướng Vãn cằm đặt ở đầu gối, xương cốt lạc đến thịt đau. Không phải chưa từng nghĩ tới việc sau khi ra tù sẽ vạch trần gương mặt thật Giang Thanh Nhiên, không phải chưa từng nghĩ tới Hạ Hàn Xuyên còn có ba mẹ nếu biết chân tướng, họ sẽ áy này mà xin lỗi cô, không phải chưa từng nghĩ tới cảnh tượng Giang Thích Phong đến xin lỗi cô...

Nhưng sau khi ra từ cô mới phát hiện, những cái đó đều chỉ có thể là tưởng tượng mà thôi.

Cô không có chứng cứ buộc tội Giang Thanh Nhiên, chỉ có thể sống gian nang vượt qua từng ngày cùng bóng ma tâm lý mà Hạ Hàn Xuyên cùng Giang Thanh tạo ra, ngày ngày ngóng trông hôm nay sẽ là ngày cuối cùng của cuộc đời mình.

"Vãn Vãn, Vãn Vãn em ở đâu rồi?" Giọng nam nôn nóng dồn dập mà vang lên, Hướng Vãn mới vừa ngừng nước mắt lại lần nữa tràn ra, nhưng vẫn cố chấp mà không chịu lên tiếng.

"Vãn Vãn, em ở đâu? Mau ra đây, đừng dọa anh!"

"Vãn Vãn, em bị ủy khuất điều gì thì hãy cùng anh nói, đừng tự hành hạ bản thân nữa."

Hướng Vũ cùng Lâm Na Lộ thanh âm hết đợt này đến đợt khác, nhưng Hướng Vãn gắt gao cắn môi, đến cánh môi chảy máu cũng không nhả ra.

Đát.

Hai người thanh âm càng ngày càng gần, đèn sáng lên.

Hướng Vũ nhìn Hướng Vãn ngồi xổm ngồi ở cầu thang, ngơ ngẩn, trái tim tựa như bị kim đâm vô cùng đau đớn.

Cô cuộn người thành một vong nhỏ ngồi xổm trong một góc, tóc có chút hỗn độn, khóe miệng chảy ra vết máu. Từ góc độ này anh có thể nhìn thấy vòng eo của cô, eo thon gầy, lễ phục càn phát hoạ ra vòng eo thon này hơn, hơn nữa trên đầu vai có vết sẹo, lại có cảm giác là một loại bệnh trạng mỹ cảm. Nhưng đôi với anh nó không đẹp chút nào, chỉ có đau lòng, anh nhớ rõ trước kia dù cô có giảm béo thế nào thì cân nặng cũng không giảm xuống được, mặt luôn là mang theo chút phúng phính trẻ con.

"Anh" Hướng Vãn ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng mà nhìn, thanh âm khàn khàn.

Lâm Na Lộ che môi, nước mắt đổ rào rào rơi xuống, túm túm vai chồng mình bên cạnh còn ở sững sờ, "Mau... Mau đi qua."

"Miệng như thế nào lại chảy máu? Có phải em bị ai đánh không?" Hướng Vũ nhanh như bay mà chạy xuống, tìm không thấy khăn tay cùng khăn giấy, đơn giản cởi áo khoác, mềm nhẹ mà không thuần thục lau khoé miệng cho cô, đáy mắt tràn đầy đau lòng.

Trong miệng một cổ mùi máu tươi, Hướng Vãn mệt mỏi lắc lắc đầu.

"Em tại sao lại đến đây ngồi? Có phải chân lại bị đau không?" Hướng Vũ nôn nóng mà vén váy cô, kiểm tra hai mắt cá chân, không sưng, chính là trầy một chút da. Chút vết thương nơi khoé miệng này, so với vô số vết thương ngang dọc trên người cô, căn bản không đáng kể. Đáy mặt anh tràn đầy tơ máu, cắn răng trên mặt đất hung hăng đấm mấy quyền, tay nhanh chóng chảy máu.

"Vãn Vãn có phải bị thương hay không?" Lâm Na Lộ gấp đến độ đạp một chân Hướng Vũ, "Anh không mau đưa Vãn Vãn đi bệnh viện, ở chỗ này phát điên cái gì?"

Hướng Vãn ngửa đầu nhìn cô, khàn khàn giọng nói: "Em không có bị thương. Chị dâu, chị cùng anh trở về đi, em muốn ở đây một mình."

"Mấy năm nay... có phải quá khổ cực không?" Hướng Vũ ngồi ở bên cạnh cô, hai tay chống ở đầu gối đỡ đầu, hỏi đến chua xót.

Hai người thanh âm đều rất nhỏ, thanh khống đèn tối sầm, bốn phía lại là một mảnh đen như mực.

Lâm Na Lộ trừng mắt nhìn liếc mắt chồng một cái, mới ý thức được anh nhìn không tới, cô dùng sức trên mặt đất dậm vài cái, ho khan hai tiếng nói: "Vãn Vãn, anh em nói em thích nhất ngồi tàu lượn siêu tốc, nhảy Disco gì đó, em nếu không thích bữa tiệc sinh nhật này, bây giừo chúng ta đi công viên chơi, em thấy thế nào?"

Trầm mặc.

Ba người cũng không nói nữa, chỉ là mỗi lần đèn ám đi xuống thời điểm, Lâm Na Lộ đều sẽ dậm vài lần chân.

"Vãn Vãn," cuối cùng vẫn là Lâm Na Lộ đánh gãy trầm mặc, "Em đã lâu rồi không gặp cháu trai với cháu gái của mình rôig, chị cảm thấy hai đứa nó lơn lên rất giống em, có nghĩ đến muốn thăm chúng không?"

Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn mắt cô, con ngươi sáng một chút, thực mau lại tối sầm đi xuống, thanh âm thực nhẹ, "Vẫn là không nên đi."

Có lẽ sau này bọn chúng lớn lên, sẽ cảm thấy có người cô là 'tội phạm giết người' thực sự rất mất mặt, như vậy còn không bằng đừng thấy cô.

Lâm Na Lộ lần này thật không biết nên làm sao bây giờ.

"Còn nhớ rõ dì Lưu không?" Hướng Vũ nghiêng đầu nhìn Hướng Vãn, "Sau khi em bị nhốt vào tù, dì ấy liền xin nghỉ việc ở nhà chúng ta, hiện tại ở ngục giam mở một nhà quán mì nhỏ. Chúng ta đi đến đó đi, ăn một bát mì trường thọ."

Hướng Vãn buông đầu không ra tiếng.

Lâm Na Lộ cho rằng cô sẽ cự tuyệt hoặc là cứ như vậy trầm mặc thời điểm, cô ừ một tiếng, rồi mới nói: "Anh, em không biết đường."

Hướng Vũ ngồi xổm trên mặt đất, hào khí muôn vàn mà vỗ vỗ sau lưng, dường như không có một màn tối tăm kia, "Đi thôi."

Lâm Na Lộ sợ Hướng Vãn bị ngã, chạy nhanh đi qua đỡ cô, một mặt khác nhắc Hướng Vũ, "Có thể bình tĩnh không? Anh không dắt em ấy được, thì để em!"

Hướng Vũ ừ một tiếng, không biết có phải bởi vì anh quá phấn khích hay không?

Ba người cũng không nói gì nữa, trực tiếp ra đi ra hầm để xe, lái xe đi đến quán của dì Lưu.

----------------------------------------------------------------

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro