Chương 92: Tốt nhất thành một tên tàn phế còn cả đời cũng không cử động được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chân Hướng Vãn hướng váy rụt rụt, dùng lễ phục đem đùi phải hoàn toàn che khuất, ừ nhẹ một tiếng.

"Bác sĩ nói như thế nào?" Dì Lưu đáy mắt tràn ngập hưng phấn, "Có phải hay không còn có thể điều trị được? Dì có đứa cháu ngoại trai về phương diện này chuyên gia, hiện tại ở nước Mỹ tu nghiệp, dì sẽ nói nó về đây khám cho cháu!"

Nhớ tới lời cảnh cáo của Hạ Hàn Xuyên, Hướng Vãn mím môi, không lên tiếng.

"Dì vừa nói đến điều này là lại làm con tức giận trở lại!" Hướng Vũ đột nhiên đem cây chổi ném trở lại mặt đất, mì sợi văng tung toé lên quần tây, hắn cũng chưa kịp để ý tới, "Hạ Hàn Xuyên hắn là có bệnh tâm thần, biến thái, hỗn đản, đánh gãy chân em gái con, lại còn cấm nó không được điều trị!"

Hướng Vũ phỉ nhổ trên mặt đất, khuôn mặt tuấn tú tức giận đến đỏ lên, "Tôi đây chúc hắn ra cửa bị xe đâm, tốt nhất thành một tên tàn phế còn cả đời cũng không cử động được, đoạn tử tuyệt tôn..."

"Ai ai ai ai." Dì Lưu nghiêm túc nói: "Kỳ thật ta cảm thấy Hạ tổng đánh gãy chân Vãn Vãn ngược lại là chuyện tốt."

Vừa dứt lời, Hướng Vũ đã giơ lên cây chổi dính đầy dơ bẩn trong tay, Lâm Na Lộ sắc mặt khó coi ngăn chồng lại, "Anh... Anh trước hết nghe dì Lưu nói cho hết lời, rồi làm gì cũng không muộn."

Hướng Vãn không lên tiếng, cũng không có làm cái gì, nhưng trên mặt không còn chút huyết sắc, đáy mắt tất cả đều là không dám tin tưởng.

Phanh! Cây chổi bị ném lên trên bàn.

Khuôn mặt tuấn tú của Hướng Vũ xanh mét mà cùng dì Lưu nói: "Dì nói chuyện nên chú ý lời nói, ba mẹ nói lời xúc phạm đến Vãn Vãn ra cũng lớn tiềng cãi lại, đừng nói là dì!"

"Tên tiểu tử nhà ngươi, dám nói chuyện với người lớn bằng giọng điệu như thế?" Dì Lưu đứng lên, một cái đánh vào ót của Hướng Vũ, "Con còn muốn đánh ta?"

Hướng Vũ ôm đầu, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, ú ớ nửa ngày, cũng chưa nói ra cái nguyên cớ.

"Lúc nào cũng không nghe người khác nói hết ý!" Dì Lưu trừng mắt nhìn Hướng Vũ, mới thở phì phì mà ngồi xuống, nhìn Hướng Vãn chậm rãi nói: "Giang tiểu thư kia nói không tố cáo con, nhưng những người khác trong Giang gia hận không thể đem con ăn tươi nuốt sống!"

Hướng Vũ quát: "Việc này với việc Hạ Hàn Xuyên đánh gãy chân Vãn Vãn có quan hệ gì với nhau? Hắn..."

"Anh có thể an an tĩnh tĩnh nghe dì Lưu nói cho hết lời không?!" Lâm Na Lộ đưa tay đến mạng sườn chồng, dùng sức véo hắn một cái.

Hướng Vũ đau đến nhe răng trợn mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu.

"Nếu không phải chân của con bị Hạ tổng đánh gãy, Giang gia bọ họ đều là những người ngoài mặt bồ tác bên trong thì toàn là ác khí, bọn họ nào có khả năng đồng ý để con chỉ ngồi tù hai năm? Có khi lại làm con cả đời ở trong tù cũng không chừng!" Nói đến cuối cùng, dì Lưu thanh âm cất cao rất nhiều.

Hướng Vãn gắt gao nắm chặt tay thành quyền, khớp xương dùng sức đến trở nên trắng, "Cho nên..." Cô dừng một chút, gian nan mà từ trong cổ họng nói, "Dì cảm thấy con còn phải cảm ơn anh ta sao?"

Một người dùng gậy đánh gôn đánh gãy chân một người sống sờ sờ là cô, không cho điều trị liền đem cô đưa vào ngục, còn muốn cô cảm ơn?!

"Dì không phải ý này, Vãn Vãn đừng nóng giận. Ta chính là muốn nói, mặc kệ Hạ tổng tâm tư biến thái ra sao, con nên xem như trong hoạ có phúc."

Hướng Vãn cuối đầu, vết sẹo ở đuôi mi mắt đều phiếm chua xót, "Vậy dì nói xem, dùng một chân đổi lại nửa đời sau tự do, thật là có phúc sao?"

Nhưng đối với cô mà nói, cô tình nguyện ở trong tù cô độc mà sống hết quãng đời còn lại, cũng không muốn bị Hạ Hàn Xuyên đưa tới Mộng Sở Hội, nhận hết nhục nhã, muốn chết cũng không thể.

"Không nói này việc này nữa, thật mất hứng. Bát mì con chưa ăn được bao nhiêu đã rơi vỡ rồi, ngồi đây đợi chút, dì lại vào làm cho con bát khác." Dì Lưu hấp tấp đứng dậy.

Hướng Vãn thật sự không có gì tâm trạng ăn uống gì, lại không đành lòng từ chối ý tốt của dì Lưu, liền đồng ý.

Khách sạn Minh Châu.

Giám đốc khách sạn vội vội vàng vàng mang theo vài người vào xử lý tiệc sinh nhật Hướng Vãn, vòng tới trước mặt Hạ Hàn Xuyên.

"Tôi có chút việc cần xử lý, xin lỗi không thể tiếp tục cùng mọi người." Hạ Hàn Xuyên đang cùng vài người bàn chuyện công việc, thấy giám đốc khách sạn tiến lại, liền nói với mấy vị tổng giám đốc một tiếng, rồi liền cùng giám đốc khách sạn tiến đến một góc nói chuyện.

Giám đốc khách sạn lau đi lớp mồ hôi trên trán, câu nệ nói: "Tôi vừa tra camera giám sát, Hướng tiểu thư sau khi rời khỏi bữa tiệc, theo cầu thang bộ chạy xuống, đến cầu thang lầu ba thì không cẩn thận mà té lăn xuống."

Ly rượu vang đỏ trong tay Hạ Hàn Xuyên sóng sánh, mày hơi hơi nhíu. Thấy vậy, khách sạn giám đốc thật cẩn thận nói: "Hạ tổng?"

"Tiếp tục nói." Hạ Hàn Xuyên uống một ngụm rượu vang đỏ, rượu vào dạ dày chậm rãi nóng lên, làm cho anh có chút bực bội. Hai mươi tuổi còn có thể té ngã? Ngốc sao?

Giám đốc khách sạn lúc này mới nói tiếp: "Cô ấy sau khi ngã xuống một lúc lâu sau cũng không nhúc nhích, sau đó vợ chồng Hướng tiên sinh tìm được cô ấy, không biết nói cái gì, bọn họ đều khóc. Sau đó, Hướng tiên sinh cõng Hướng tiểu thư, và vợ cùng nhau rời đi."

"Hửm?" Rượu vang đỏ nhẹ lay động, lại như nồng đậm máu, làm người cảm thấy áp lực, buồn bực.

Giám đốc sửng sốt một chút, mới lấy lại tinh thần, "Camera ở cửa khách sạn cho thấy bọn họ lái xe chạy theo hướng Đông, nhưng cụ thể đi đâu thì không biết."

Hạ Hàn Xuyên không đáp hỏi lại, "Hướng Vũ cõng Hướng Vãn, chân cô ấy bị thương rất nghiêm trọng sao?"

"Từ camera không nhìn ra được vết thương ở chân Hướng tiểu thư có bị sưng lên hay không, tôi cũng không xác định được có nghiêm trọng không." Giám đốc khách sạn không đoán ra tâm tư của anh, "Ngài có muốn gọi điện thoại cho Hướng tiên sinh hỏi tình hình?"

Hạ Hàn Xuyên mở hai cúc áo sơmi, mới cảm thấy hô hấp thông thoáng một chút, "Không cần, ông có việc bận gì thì đi làm đi."

Giám đốc khách sạn vừa mới nói một câu tốt, muốn mang mấy bảo an rời đi, liền bị Giang phu nhân đẩy sang một bên.

"Hàn Xuyên, cậu rốt cuộc là có ý gì?!" Giang phu nhân hùng hổ mà tiến tới trước mặt Hạ Hàn Xuyên.

Khách dự tiệc thấy trò hay thì cao hứng ngẩng đầu nhìn. Tựa hồ mỗi lần chỉ cần nơi nào có Giang phu nhân, bọn họ đều có thể xem kịch vui, rốt cuộc bà ta ở trong vòng này cũnglà một cổ đất đá trôi tồn tại, đã qua tuổi năm mươi, làm việc lại so với các thiếu gia, tiểu thư hai mươi mấy tuổi còn tùy hứng hơn.

Hạ Hàn Xuyên nhấp một ngụm rượu vang đỏ, thần sắc ảm đạm, "Con thật không biết bdì là đang nói cái gì."

"Bây giờ, cậu lại ở chỗ này nói năng với ta ngọt xớt." Giang phu nhân buồn bực lên đỉnh điểm, "Cậu đã cùng Thanh Nhiên đính hôn, lại còn tổ chức cho cái đứa tội phạm giết người Hướng Vãn kia một buổi tiệc sinh nhật? Cậu có phải đang cùng cô ta có quan hệ không chính đáng?"

Hạ Hàn Xuyên đem ly rượu vang đỏ chưa uống xong đặt lại trên bàn, không chút để ý nói: "Nếu con nói phải, dì sẽ càng tức giận. Nếu con nói không phải, dì lại không tin. Dì nói xem con nên trả lời như thế nào?"

"Miệng lưỡi thật sắc bén!" Giang phu nhân hiện giờ càng không hài lòng người con rể tương lai này, "Hôm nay phải làm cho ra lẽ, chính cậu nói xem, cậu trong lòng có phải hay không nhớ thương con hồ ly tinh Hướng Vãn kia? Nếu đúng như vậy, ta tuyệt đối không thể gả Thanh Nhiên cho cậu!"

----------------------------------------------------------------

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro