Chương 99:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi đi ra ngoài trước." Hướng Vãn tâm không yên, vòng qua người Chu Miểu đi ra ngoài.

Nhưng Chu Miểu bắt được cánh tay cô, thần sắc cô đơn hỏi: "Bạn trai cảm thấy tôi dơ không cần tôi nữa, cô có phải hay không cũng cảm thấy tôi dơ?"

"Không có." Hướng Vãn lại lặp lại một lần, "Tôi đi ra ngoài trước."

Chu Miểu vẫn là không buông tay, mắt đã đỏ, "Vậy cô có phải biết được cô quen biết Hạ tổng, Giang tiểu thư và Hướng gia, cảm thấy tôi sẽ lợi dụng cô, cho nên không muốn xem tôi là bạn bè?"

Hướng Vãn nhìn cô, nhíu mày, không nói chuyện.

"Bạn trai không có, bạn bè cũng không có, tôi làm người thật là thất bại." Chu Miểu cười khổ một tiếng, buông ra cô, đáy mắt mất mát cùng thống khổ không chút che dấu.

Cô cũng không dây dưa với Hướng Vãn nữa, cúi đầu bước qua nhường đường.

"Cũng giống như cô đã nói, con người là những kẻ có suy nghĩ phức tạp, tôi chưa bao giờ yêu cầu bạn bè đều phải 100% đối tốt với tôi, chỉ cần không hại tôi là tốt rồi." Hướng Vãn quét cô liếc mắt một cái, đi ra ngoài.

Chu Miểu đột nhiên ngẩng đầu, đáy mắt xám xịt hiện lên một tầng ánh sáng, "Hướng Vãn, tôi vẫn là bạn bè với cô chứ?"

Hướng Vãn cầm di động ra cửa, không đáp lại.

12 giờ, trên đường người đi lại cùng xe cộ vẫn còn rất nhiều.

Hướng Vãn đứng ở cửa Mộng Sở Hội đưa mắt nhìn tứ phía, mới phát hiện cô căn bản không biết bản thân mình muốn đi đâu, đột nhiên nhớ lại chuyện lúc nãy, chỉ là không nghĩ lại cùng Chu Miểu tranh luận vấn đề bạn bè.

Các cô là bạn bè sao? Kỳ thật cô cũng nói không rõ.

Đô ——

Chuông di động vang lên.

【 Anh đã đặt cho em một phần cơm, đều là món em thích ăn, lát nữa gọi lại cho em sau, nhớ đừng chạy loạn! 】

Là anh gửi tới.

Hướng Vãn đứng ở cửa Mộng Sở Hội đợi mười phút, cũng nhận được hộp cơm, cô không nghĩ sẽ trở về lại ký túc xá, liền đến một khách sạn cận bên hội sở mướn một phòng.

Áp lực cực lớn, cũng không nếm ra được mùi vị gì.

Hướng Vãn chỉ ăn một ít liền ăn không nữa, nằm ở trên giường cuộn tròn thành một đoàn phát ngốc.

"!"Cô đột nhiên nhớ tới quên chưa lấy tình thú nội y, liền ngồi bật dậy. Anh có nói đã chuẩn bị cho cô, nhưng từ trước đến nay anh ấy luôn bừa bãi, cô không yên tâm.

Hướng Vãn đứng lên, đơn giản sửa sang lại quần áo, đi đến quán ăn gần đó mua cho Chu Miểu một phần cơm chiên cô ấy thích ăn, rồi mới trở về ký túc xá.

"Ăn đi." Hướng Vãn đem cơm hộp đưa đến trước mặt Chu Miểu, rồi mới đến tủ lấy hộp quà.

"Ăn không vô." thấy món cơn chiên yêu thích, Chu Miểu ánh mắt lóe lên, nhìn cô hỏi: "Cô hôm nay muốn đi... đi gặp Hạ tổng sao?"

Hướng Vãn ngại hộp quà quá chói mắt, gỡ giấy gói xuống, trực tiếp đem bộ nội y nhét vào túi, "Ăn nhiều một chút đi. Bạn trai cũ của cô trong lòng đã có nữ nhân khác, cô hành hạ chính mình như thế, hắn sẽ đau lòng vì cô sao, sẽ bởi vì vậy mà áy náy sao, cuối cùng người chịu khổ cũng chỉ có cô mà thôi."

Chu Miểu vốn định thức thời mà không hỏi, nhưng do dự mãi, cô vẫn nói: "Hướng Vãn, cô đừng đi, kế hoạch kia không đáng tin cậy."

Cô cắn cắn môi: "Tôi lúc ấy chỉ nghĩ cách làm cô nợ tôi một ân tình, không có nghiêm túc suy xét."

"Có chút mệt, tôi ngủ một lát." Hướng Vãn đem túi để cạnh bên gối đầu, dép lê lên giường, nằm nghiêng nhắm lại mắt, nhưng như thế nào cũng ngủ không được.

Chu Miểu biết cô chỉ giả vờ ngủ, nhưng cái gì cũng không nói.

Ký túc xá chìm trong im lặng. Mỗi giây, mỗi phút trôi qua đều dị thường dày vò, Hướng Vãn sống một giây bằng một năm, phảng phất qua một thế kỷ.

"Hướng Vãn." Chu Miểu đi đến bên giường, đẩy người Hướng Vãn, thanh âm rất nhẹ, "Tôi cảm thấy việc cô câu dẫn Hạ tổng để rời đi, khả năng anh ta để cô rời đi rất nhỏ, cô vẫn là nghiêm túc suy xét một chút đi, đừng bồng bột quyết định như thế."

Hướng Vãn ngồi dậy, đem những lời vừa rồi vứt ra sau tai, nghiêm túc nói: "Chuyện này tôi đã nghĩ kỹ rồi, cô không cần lo lắng, dù có xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ không để liên luỵ đến cô."

Xảy ra chuyện gì cũng không để liên luỵ đến Chu Miểu, không để liên luỵ đến anh trai, toàn bộ trách nhiệm đều do cô chịu.

"Tôi không phải có ý này, tôi không phải sợ chuyện sẽ liên luỵ đến mình!" Chu Miểu đỏ mặt giải thích, "Tôi chỉ thấy hiện tại đã là xã hội pháp trị, chuyện gì cũng đều có thể dùng pháp luật giải quyết, không nhất định dùng phương..."

Đô ——

Đô ——

Tiếng di động vang lên đánh gãy cô lời nói.

Hướng Vãn nhìn thấy hiển thị thị người gọi, liền nhấc máy.

"Phòng 506, em đến đây đi Vãn Vãn." Thanh âm của Hướng Vũ có chút khàn khàn, còn nhiễm một sự mỏi mệt chưa từng có bao giờ.

Hướng Vãn ừ một tiếng, treo điện thoại, rồi mới mang giày, xách theo túi chuẩn bị ra cửa.

Chu Miểu giữ chặt cô, thần sắc phức tạp mà nói: "Hướng Vãn, cô thật không thể suy xét lại sao? Cô xem trong khoảng thời gian này cũng không tiếp khách, không ai chiếm tiện nghi của cô, chủ quản bọn họ cũng không làm khó dễ cô, cô cũng không cần vội vã đi thực hiện điều kia làm gì"

"Hiện tại không ai chiếm tiện nghi của tôi, không ai gây khó dễ tôi, sau này thì sao?" Hướng Vãn gỡ tay Chu Miểu, "Cho dù sau này cũng không có vị khách nào "muốn" tôi, nếu sau này tôi có gia đình, cô muốn tôi nói với con mình, mẹ của nó làm việc ở nơi như thế này sao?"

Chu Miểu trốn tránh ánh mắt, ngập ngừng nói: "Kỳ thật cũng không có gì, trong chúng ta cũng có rất nhiều lấy chồng sinh con, cũng chưa có ai bị trường hợp như cô nói."

"Tôi và các cô không giống nhau." Hướng Vãn mím môi, đáy mắt lại chỉ có châm chọc, "Các cô tích cóp đủ tiền có thể rời đi, rời khỏi thành phố này gả chồng sinh con, nhưng tôi không thể rời khỏi nơi này. Nếu tôi không bắt lấy cơ hội lần này, tôi phải chết già ở đây là điều hoàn toàn có thể."

Cô tự giễu nói: "Nói không chừng đến lúc đó sẽ có rất nhiều người trong các cô cùng với con của mình nói, kia chính là Hướng Vãn, cô ta làm ở Mộng Sở Hội cả đời."

"Kia... Cô làm việc cẩn thận, nếu là nhịn không được, nhân lúc còn sớm từ bỏ kế hoạch, lấy cớ bị lừa gạt qua đi." Chu Miểu nói.

Không chờ Hướng Vãn mở miệng, cô còn nói thêm: "Nếu không thành công, chọc Hạ tổng tức giận, cô nghĩ cách cho nói cho tôi biết, tôi đi tìm Giang Thanh Nhiên tiểu thư. Cô ấy tốt như vậy, chắc chắn sẽ giúp cô."

"Không cần, cảm ơn." Hướng Vãn đáy mắt nổi lên một tầng băng sương, quay đầu liền đi.

Chu Miểu từ sau túm chặt cô, tận tình khuyên bảo: "Hướng Vãn, cô hà tất chỉ vì giữ thể diện cho bản thân, mà chịu cực khổ như vậy? Cùng tình địch xin giúp đỡ cũng không có gì, hơn nữa tôi cảm thấy Giang tiểu thư là người thật sự rất tốt, cô hẳn là sẽ không bởi vì điều này mà cười nhạo cô."

"Chịu khổ một chút, và xin lỗi bạn trai cũ, cô chọn cái nào?" Hướng Vãn gỡ tay Chu Miểu ra, đạm mạc hỏi.

Chu Miểu không biết cô vì cái gì lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này, nhưng cảm xúc vẫn là có chút kích động, "Tôi vì anh ta hy sinh nhiều như vậy, hắn lại ngoại tình cùng người đàn bà khác, rõ ràng là hắn sai, vì cái gì muốn tôi phải xin lỗi? Tôi thà ăn phân, cũng sẽ không xin lỗi cái tên đàn ông khốn nạn đó!"

"Tôi và cô không giống nha, tôi sẽ không ăn phân, mà là chết, cũng không muốn xin giúp đỡ từ Giang Thanh Nhiên."

Hướng Vũ lại gọi điện thoại tới thúc giục, Hướng Vãn không tiếp tục tranh luận với Chu Miểu - đang có vẻ mặt phức tạp, xách theo túi ra cửa.

----------------------------------------------------------------

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro