bên kia cái chết.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rue des rosiers rúc mình vào đêm muộn, và hồn em trải dài vào khúc mặc niệm khôn nguôi.

Em tưởng như mình thấy lại thiên hà trong mắt anh những năm tháng cũ xoắn cuộn vào từng vệt sáng chảy qua song cửa sổ, rớt xuống tay em lạnh buốt. Những dây dưa trần tục vẫn chèo kéo thân em ở lại bên ngục tù thế giới, ở lại chốn hỗn tạp mà anh đã chọn ra đi.

Thế gian như chiếc lồng với lớp sơn hoen ố nuôi nhốt những tâm hồn khát cầu tự do. Em biết họ chỉ cố che đôi mắt nhau khỏi cảnh ruỗng mục trong đời sống của giống sinh vật trí tuệ đa mang bằng những bộ cánh hào nhoáng của tiền tài và danh vọng. Đành cho các ngài y sĩ đương nặng gánh khổ tâm bằng những cuộc công trình đại hóa giúp người cầm cự cho tới ngày thọ mừng trăm tuổi, nhưng có khác biệt gì giữa sự sống và cái chết trong một thời đại của những kẻ mất hồn và tồn vong chỉ như bụi mù vô nghĩa đâu anh. Thực tại vẫn trần trụi nhưng lu mờ bởi thứ ảo ảnh của nhân loại điên rồ gây dựng. Không gì chứng thực khi vũ trụ đương lụi tàn và tái tạo trong từng giây phút. Sự sống và cái chết nuôi dưỡng lẫn nhau, đợi cho đến một lúc nào sinh sát.

Anh ơi em từng thấy người ta chết ngạt khi còn đương thở và em cũng thấy họ nằm thoi thóp bên lề địa phủ nhưng lại quá sức tiêu diêu. Tựu chung cũng là một cỗ bất lực đớn hèn khi sức người đã kiệt nhưng chặng đua vẫn khắc nghiệt phong ba. Rồi thì người ta chỉ còn gắng gượng. Trông ngóng một ban khuya gom đủ thất vọng để dứt áo trốn đời, thảng hoặc như khi anh tàn nhẫn đối diện với tử thần với một nụ cười triều mến cuối.

Và nếu thế giới có thể tồn tại vĩnh cửu ở muôn trùng lạc thú, liệu sẽ có thứ gì còn đủ vững chãi để trông ngóng anh quay về?

Anh từng nói, bền lâu là có thể, riêng mãi mãi chỉ như một nguyện ước hảo huyền trong trang truyện của cổ tích tuổi thơ - đứa trẻ nào cũng được bảo bọc trong vườn hồng thần tiên ấy thật lâu cho đến khi nó đủ sức va vấp vào đời để cay đắng ngỡ ngàng: hoàng tử không phải lúc nào cũng tìm được nàng công chúa và bà tiên ông bụt luôn quên ban điều ước vào những lúc khốn cùng.

Rồi một đêm paris giăng tuyết ngợp trời, anh nói em nghe về những ngày anh còn trẻ dại và bồng bột, rằng anh khi xưa vô tư không vẩn đục, rằng anh khi xưa chẳng biết loi lẻ là gì. Mười bảy trẻ dại, anh ngây ngốc ôm mơ được đem sức mọn tài hèn giải cứu cả thế gian. Nhưng khốn thân anh, giờ đây anh còn chẳng thể cứu lấy chính mình. Em nhớ như in chút đắng ngắt của cà phê thấm vào những ca từ anh hát, và nhạc Chopin gẫy đổ vào khuya lạnh điệp trùng.

"Có gì ở bên kia cái chết, hả em?" - tàn thuốc rơi đầy trên những bản nhạc phổ mà anh cũng chẳng nhận ra. Dạo này anh viết nhiều thêm thì phải.

"Em cũng không biết, hay ta cứ chết thử một lần?", có lẽ em đã trả lời anh như thế.

Chao ôi, em căm thù ngữ điệu cợt nhả ấy cho đến tận mãi sau này. Anh biết không, có những câu đùa vô ý nhưng vừa vặn để người ta đay nghiến bản thân bằng một niềm ân hận tột cùng cho đến ngày vuốt mắt.

Như mới vài phút trước thôi, em được nhìn lại đôi môi anh run rẩy chập chờn và mái tóc anh trôi trong từng vòng khói thuốc lửng lờ dưới vòm trời gió rét. Anh không nói, ngừng cười, để mặc không gian tĩnh mịch rơi xuống đâu đó dưới thềm lục địa hoang sâu. Hình như anh bận lục lọi trong tận đáy lòng anh một điều gì đã mất, nhưng sao cái cung cách âm trầm ấy làm khóe mắt em cay xè. Em nghe cơn bức bối bi thương kêu gào trong từng hơi thở gấp, em không thể giả vờ rằng mình chẳng thiết chút gì đến khoảng cách ngày càng xa của em đến bờ vực thăm thẳm trái tim anh. Dường như anh khép mình trước em trong vô hình thinh lặng, và dường như ấy là một phần cô độc đầu tiên và duy nhất anh làm rơi vỡ lúc gần em. Anh che đậy những thương tật trong hồn bằng một giọng cười đầy xa lạ như vọng về từ bên kia thế giới. Nhưng anh ơi từ bao giờ, đến một cái chớp mi cũng nặng nhọc thế rồi?

Em đã từng tha thiết cầu xin thượng đế cho em có thể giữ chân anh lại vào thời khắc đen tối ấy. Một khối dằn vặt kín đáo đè nén trong lồng phổi chỉ chực vỡ toang mỗi khi em nhắc về, đêm cuối cùng ta còn được yêu đương. Anh hôn em cuồng dại ngày chân ta còn chạm đất dưới ngọn eiffel đương say mê điệu đà giữa khuê mộng phù hoa. Nước sông seine vẫn dịu dàng đổ êm xuôi như cái cách nó vẫn nghìn năm ru ngủ muôn đời thần thoại, và rồi cơn mưa phùn đầu tiên thấm vào hồn paris đôi ba chút lãng du chiều chủ nhật. Em có biết đâu dăm ba cuộc hò hẹn buổi đầu biết luyến lưu ai lại đẩy đưa em vào ngõ cụt của mê lộ ái tình. Cho tới lúc đã thấm cạn hơi men, em vẫn thường lầm tưởng anh hãy còn đây nhâm nhi tách cà phê nơi ban công lộng gió cùng chiếc bánh sừng bò thơm ngát mỗi năm giờ chiều, hí hoái đệm đàn vẽ nhạc.

Ừ thì em có thể xóa đi hết thư từ rồi điện tín, em có thể xé bỏ những tờ giấy nhớ của anh dán đầy trên tủ bếp để nhắc em uống thuốc đúng giờ và những khoảng chi phí tháng này, em có thể vứt đi chiếc áo khoác da vẫn thường vắt vẻo treo cạnh cửa ra vào còn vương mùi hương thân thuộc lẫn tất cả mớ nhạc phổ, nhật trình và tập thơ sonnet anh luôn cắp bên mình đến mọi phố quen. Nhưng em quên sao đặng bóng hình người em yêu đổ ngược dưới ánh tím hoàng hôn đã hằn sâu vào tâm cốt? Nơi đâu mua bán một liều thanh thản trước nỗi nhớ nhung khiến mỗi đêm em hao mòn đếm sao rơi?

Có chăng đến một đoạn đời đủ chênh vênh, người ta đều để kí ức nặng trì vai tạo thành chấp niệm?

Giá mà ngày đó em chịu nhìn nhận lại từng sự thay đổi trong anh. Giá mà em có thể ở đó lắng nghe anh và chắp vá từng mảnh lòng anh vỡ. Giá mà em đủ thấu hiểu và bao dung. Giá mà em đừng vọng tưởng anh có thể cứng cỏi chở che em mãi mãi. Em tham lam và đòi hỏi quá phải không anh, khi bản thân em biết rõ cuộc đời chỉ là một gã khốn cùng keo kiệt.

Em vẫn còn ngửi thấy mùi tanh tưởi xộc vào tim gan ô uế. Là máu từ động mạch cổ tay hay từ vết thương của cõi bất lực tột cùng trong tâm anh hở toác, nhuộm đỏ những dòng nước chảy tràn. Em trông thấy người ta xôn xao xốc anh lên chiếc cứu thương nặng mùi thuốc sát trùng rồi tìm một góc kêu gào đến thiên sầu địa thảm. Họ kháo nhau rằng anh tự tử, nhưng em đã chẳng thể tiếp thu thêm bất cứ điều gì. Khi buồng phổi đã cạn kiệt khí trời, chẳng phải mệnh số kia đã xếp đặt họ vùi sâu dưới tận cùng chốn đất bùn rạn vữa. Còn phân biệt làm gì cách họ tìm đến sự lặng im?

Em chỉ biết, vậy là anh chết.

Cũng chẳng phải lần đầu.

Em chẳng thể nói cho rành mạch thứ cảm giác trống rỗng đến độ mất đi ý thức đã đọa đày em suốt một đêm trường lặng nhìn lễ tang anh.

Cánh nhà báo vẫn tranh chấp nhau từng lời phỏng vấn săn tin và phô trương những câu từ xót xa đầy thương mại. Bạn bè, đồng nghiệp, rồi đến cả thế giới bỗng chốc tiếc thương anh chẳng kém một bực vĩ nhân ra đi trong khổ hạnh, không ngại những giây phút đau đớn vì anh đến ngất ngưởng trong lời an ủi bảo ban của kẻ khác..., Anh à, em có nên cười điên cuồng nhạo báng?

Hỗn loạn và phức tạp. Dẫu anh có lìa đời, bản chất của thế giới vẫn chẳng hề lung lạc cho cam.

Vẫn là em không còn đủ sức hơi tàn để khóc gào hay nhỏ xuống mộ anh vài giọt nước đắng cay, em chỉ thấy những vệt trăng đổ nát phủ lên thế gian mầu xám bạc, lạnh lẽo vô thường. Không đóa hoa nào trông đợi ánh ban mai và dần dà sự lãnh đạm đã bám sâu vào cách em nhìn sự sống. Cảm giác ấy chưa bao giờ mất đi, nó chỉ trở lại mãnh liệt hơn sau nhiều năm vùi lấp, cho em một thói quen tủi nhục giữa gian phòng từng là mái ấm của hai ta, để em chết chìm trong nỗi cô đơn lắng đọng vào những khúc nhạc tình anh viết còn dang dở. Em không biết anh có từng phân định ấy là khởi đầu hay tuyệt diệt tiêu vong. Anh có từng xem tất thảy là một sự chuyển mình của nỗi nhẫn nhục tối cao đến niềm mưu cầu ích kỉ? Anh ơi Vĩnh Hằng sẽ không dung thứ một kẻ tội đồ đã tháo chạy từ nhà giam này sang một nhà giam khác.

Anh tự giết mình trong bể trời sai lạc. Anh đan tâm cho cô ả paris anh nhất mực nuông chiều suốt thuở sinh thời thở dài trong hạ trắng điếu tang. Em chẳng thể biết còn một cõi nào cho ta lướt trên đầu ngọn sóng, vướng mắc chi đâu sự tầm thường của cổ nhân muôn thuở.

[...]

Và nếu thời không sẽ chẳng còn chi phối, em tự hỏi ngày ấy anh đã muốn tìm gì ở bên kia cái chết?



chấm lửng, 
210620

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro