Untitled Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 01

 Một con bé có mái tóc cắt ngắn cũn cỡn ngồi trong lớp học hì hụi viết cái gì đó xuống bàn. Cậu bạn bên cạnh ghé sát tai con bé thì thầm:

- Hạ Vũ, bạn viết chữ nhỏ như vậy làm sao mình đọc được mà chép.

Con bé cau mày lườm cậu bạn:

- Bài học thuộc lòng này dễ ợt mà không thuộc. Vũ viết ra bàn cho Thắng chép là tốt lắm rồi mà còn đòi hỏi hơn à? Đang kiểm tra lỡ cô giáo phát hiện ra thì ai chịu tội. Nhìn được thì chép, không thì thôi, Vũ còn phải làm bài kiểm tra của mình.

Nói rồi con bé quay mặt đi không viết ra bàn nữa, thấy con bé giận Thắng cũng không dám ho he thêm câu nào. Hạ Vũ chính là lớp trưởng lớp 5C, mới lớp năm thôi mà đã chơi cái trò gán ghép nhau, tất nhiên người bị gán ghép với Hạ Vũ là Thắng - cậu bàn ngồi cùng bàn, cái cậu đi học chẳng bao giờ chịu thuộc bài, cứ đến giờ kiểm tra lại trưng bộ mặt đáng thương ra “cầu cứu”. Được cái bù lại năm năm học, Thắng là một người bạn tốt luôn bảo vệ Hạ Vũ. Vì có dáng vẻ mập mạp, bạn bè thường hay trêu đùa gọi “Vũ heo” nên Hạ Vũ rất buồn, từ khi có Thắng bên cạnh, không cậu bạn nào dám ho he cười nhạo con bé nữa. Thắng luôn nhường nhịn Hạ Vũ và thích con bé theo cái kiểu rất trẻ con, đi đâu gặp ai cũng toe toét khoe: “Mình thích bạn Hạ Vũ nhất trên đời.” Hạ Vũ chẳng thèm để ý, chỉ thấy buồn cười là trẻ con thì biết cái gì mà thích. Với Hạ Vũ, Thắng luôn là một người bạn tốt, là một đứa trẻ con trong cái xác to lớn. Nếu như lên cấp hai được học cùng nhau, có lẽ tình bạn này sẽ còn tiến triển hơn nữa nhưng Thắng đã không thi đậu vào trường Hạ Vũ học. Dù không còn học với nhau nhưng bạn bè cũ cứ gặp Hạ Vũ ở đâu lại làm bộ khoanh tay lễ phép cúi người: Em chào chị Thắng ạ! Mới đầu Hạ Vũ còn bực bội, cáu giận nhưng dần dần thành quen, ai trêu cũng chỉ mỉm cười im lặng.

Bước chân vào cấp hai, Hạ Vũ đâu có ngờ rằng từ đây sẽ là một bước ngoặt lớn trong cuộc sống của mình. Không biết có phải vì ham mê văn thơ, truyện tranh, tiểu thuyết và nghiền phim tình cảm Hàn Quốc hay không mà Hạ Vũ liên tiếp gặp phải những chuyện tình cảm rắc rối. Vì thế sau này Hạnh - cô bạn gái hàng xóm sát vách luôn mồm trêu: Hạ Vũ, mày đa tình quá đi thôi!

Hạnh chơi thân với Hạ Vũ từ nhỏ, có lẽ là từ cái thời còn “mặc quần thủng đít” vì trong nhà Hạ Vũ có rất nhiều bức ảnh chụp hai đứa từ hồi bé xíu. Dù Hạnh học trên Hạ Vũ một lớp và học khác trường nhưng hai người vẫn thân thiết như chị em, không quan trọng tuổi tác. Hạnh luôn cùng Hạ Vũ chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống, từ những chuyện nhỏ nhặt nhất cho đến những chuyện “đại sự” của tụi con gái.

Vừa xem xong bảng báo điểm thi học sinh giỏi Văn khối sáu, Hạ Vũ hồ hởi đạp xe về nhà khoe với Hạnh:

- Mày biết không? Tao đạt được điểm cao nhất, giải nhất đấy, oách chưa?

- Vậy thì tốt quá, phải khao ngay, khao ngay thôi!

Hạnh ôm chầm lấy Hạ Vũ và cả hai ôm nhau nhảy cẫng vì lên vui sướng.

* * *

Khi mới được xếp vào lớp 6A2, Hạ Vũ không được bầu làm lớp trưởng như mong muốn nhưng nhờ vào thành tích giải nhất môn Văn toàn khối, cô bé đã chứng tỏ được bản lĩnh ở trong lớp, đồng thời cũng vừa đủ để cô Lan - giáo viên dạy đội tuyển Văn toàn trường, chủ nhiệm lớp 6A1 khen ngợi.

Sáng chủ nhật, ngày đầu tiên đến nhà cô Lan học đội tuyển, Hạ Vũ đến muộn. Con bé rón rén vòng ra phía sau, vì kê ít bàn nên chỗ ngồi phía trên đã đủ người, Hạ Vũ chỉ còn cách ngồi cạnh hai bạn trai lạ hoắc ở cuối lớp. Đảo mắt nhìn quanh, Hạ Vũ thắc mắc, hôm đi thi tuyển làm gì thấy mặt hai bạn trai này sao tự nhiên giờ lại có mặt trong lớp học. Với thắc mắc đấy trong đầu chưa kịp hỏi thì tiếng cô Lan vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ:

- Các em sẽ được học thêm với cô đến hết lớp chín, ở đây toàn những bạn có năng khiếu về môn Văn nên cô mong chúng ta sẽ cố gắng giúp đỡ nhau cùng tiến bộ. Mục tiêu bốn năm nữa phải có bạn đạt được giải quốc gia…

- Chán phát ngán.

Tiếng cô giáo chưa kịp dứt Hạ Vũ đã nghe thấy một giọng nói chững chạc, ấm áp lướt nhẹ qua tai. Hạ Vũ trợn mắt nhìn người bên cạnh:

- Không thích sao bạn còn đi học, đến rồi thì chịu khó nghe bài đi.

- Ơ… mình không nói câu nói ấy, cậu ta nói đấy.

Cậu bạn bên cạnh tỏ vẻ vô tội chỉ chỉ sang chàng trai kế bên. Như không thấy sự tồn tại của Hạ Vũ, chàng trai ấy vẫn tiếp tục trưng cái bộ mặt lạnh tanh nhìn lên phía cô giáo có vẻ như rất chăm chú nghe giảng. Từ góc độ của Hạ Vũ, con bé chỉ nhìn nghiêng thấy được một nửa khuôn mặt của chàng trai. Cũng chẳng có gì ấn tượng lắm nên Hạ Vũ khẽ cười khẩy: Đồ giả tạo, miệng vừa mới nói chán mà mặt lại tỏ vẻ quan tâm bài giảng.

Cậu bạn ngồi bên cạnh Hạ Vũ khẽ cười khi nghe được câu nói ấy rồi quay mặt sang làm quen rất tự nhiên:

- Mình là Huy, còn bạn?

- Mình là Hạ Vũ.

- À… cái tên nghe rất hay. Một cơn mưa mùa hạ.

- Hai bạn học lớp nào? Sao hôm đi thi đội tuyển mình không nhìn thấy. - Hạ Vũ đáp bằng một câu hỏi.

- Suỵt… nói nhỏ thôi. - Huy tỏ vẻ không muốn cho chàng trai kia nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người. - Tụi này học ở đội tuyển Toán, nhưng vì điểm môn Văn trên lớp kém quá, lại là học trò cưng của cô Lan nên cô bắt đến đây học thêm cùng các bạn đấy.”

- Ồ. Thì ra hai bạn đi học vì bị ép chứ không phải vì đam mê. Hèn gì chán là phải.

 Hạ Vũ nhún vai, chưa kịp nói thêm câu gì thì cô Lan lên tiếng với ý cười:

- Vũ và Huy không nói chuyện riêng khi cô giảng bài, muốn làm quen thì tan học hai em ở lại xếp bàn ghế cho cô nhé!

Hạ Vũ giật mình, ngượng ngùng cúi mặt xuống, Huy nhe răng cười khì khì. Một vài bạn gái trong lớp quay xuống nhìn ba người ở bàn cuối thì thầm điều gì đó rồi lại quay lên. Giờ học tiếp tục diễn ra trong im lặng. Kết thúc buổi học, Hạ Vũ nghe theo lời cô giáo ở lại xếp bàn ghế. Nhìn quanh chẳng thấy Huy đâu nữa, cậu ấy đã tranh thủ chuồn về trước, một mình Hạ Vũ làm sao mà bê hết bàn ghế vào góc nhà được. Đang không biết nên làm như thế nào thì Hạ Vũ thấy chàng trai ngồi cạnh Huy đi vào. Chẳng nói chẳng rằng, chàng trai cao lớn ấy bê dẹp hết bàn vào một góc rồi phủi tay.

- Bàn tôi thay Huy xếp gọn lại rồi, còn ghế thì bạn tự xếp đi nhé!

Chẳng kịp để Hạ Vũ trả lời hay nói lời cảm ơn, chàng trai cao lớn ấy bỏ về luôn. Hạ Vũ bĩu môi, mắng thầm: Kiêu căng.

Buổi học tiếp theo Hạ Vũ lại đến muộn, con bé cố tình đi muộn và ngồi xuống cạnh Huy trách móc:

- Sao hôm đấy bạn lại bỏ về trước?

- Hôm đấy mình có việc gấp phải đi nên nhờ anh bạn họ Lại kia giúp mà.

- Họ Lại á? - Hạ Vũ chớp chớp mắt nén cười: - Thì ra cùng họ với Lại Văn Sâm, cái họ này nghe buồn cười chết đi được.

 Câu cuối Hạ Vũ nói lớn tiếng một chút cố để chàng trai kia nghe thấy. Ấy vậy mà tên họ Lại vẫn cứ ngồi im lặng, xem mình như người ngoài cuộc. Hạ Vũ hất hàm:

- Cậu bạn họ Lại của Huy cứ như người câm điếc ấy nhỉ?

Huy phì cười:

- Tính nó thế đấy.

Thật không ngờ đấy là lần cuối Hạ Vũ gặp Huy. Buổi học tuần sau cô Lan thông báo với đội tuyển.

- Hai bạn nam lớp mình nghỉ học, một bạn chuyển trường còn một bạn chuyển sang học lớp Tiếng Anh… Nếu không thích học Văn, có ép cũng không được. Giờ lớp mình chỉ còn lại toàn nữ thôi nhé.

Hạ Vũ hơi bất ngờ, rồi con bé nghe thấy Thanh - lớp trưởng lớp 6A1 thì thầm với mấy bạn trong lớp:

- Thằng Huy nó chuyển trường khác, bố mẹ nó xin được vào trường tốt hơn nên chuyển.

- Thế còn cậu bạn ít nói kia? - Một giọng khác hỏi nhỏ.

- Bỏ đội tuyển Văn, đi học thêm Tiếng Anh cùng với các bạn trong lớp rồi. Thanh cũng đang tiếc vì việc học đội tuyển Văn lại trùng buổi với học thêm Tiếng Anh đây này. Vậy là không được đi học cùng với các bạn trong lớp.

- Ừ, tiếc thật đấy, giá không trùng buổi mình cũng muốn đi học thêm môn Tiếng Anh. -Một cô bạn gái khác cùng lớp Thanh nói chen vào.

Hạ Vũ cảm thấy hơi hụt hẫng, học đến buổi thứ ba rồi nhưng mới chỉ làm quen được với Huy thì cậu ấy lại nghỉ học. Thế là Hạ Vũ không ngồi bàn cuối nữa, con bé ôm cặp lên luôn bàn đầu ngồi cùng Thanh. Sau vài phút làm quen Hạ Vũ phát hiện ra Thanh chính là đối thủ đáng gờm nhất của mình vì điểm thi của Thanh chỉ đứng sau Hạ Vũ mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro