3 - Tôi sẽ đánh đòn em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nại Ân tự trách bản thân xong thì nghe tiếng mở cửa, nhìn ra thì thấy Lâm Khiết đứng ở đó tay bê khay đồ ăn thơm phức. Lâm Khiết lại chỗ cô, đặt khay đồ ăn nhỏ nhưng thịnh soạn xuống bàn cạnh giường lại đặt một cái bàn nhỏ lên giường cô sau đó mới bày đồ ăn ra.

Nại Ân lúc này vẫn còn áy náy chuyện ban nãy, không dám nhìn trực diện Lâm Khiết, hai tay đan vào nhau nhỏ giọng nói:

- Ban nãy ..tôi xin lỗi, cô nói đúng là do tôi tự ái mà phản bác thôi.

Lâm Khiết không nhìn cô cũng không trả lời, bày xong thức ăn thì cầm khay lên đi ra ngoài.

Nhìn theo bóng dáng Lâm Khiết lòng cô dấy lên tia tội lỗi. Nhìn xuống bàn thức ăn còn nóng hổi, rầu rĩ bắt đầu ăn.

Lâm Khiết ngồi trước màn hình máy tính xem dữ liệu về ca phẫu thuật hồi chiều nhưng trong đầu lại nghĩ đến hình dáng ban nãy Nại Ân cãi lại cô, là cô đang thật sự lo chuyện bao đồng sao? Tại sao cô lại muốn quan tâm cô gái đó đến vậy nhỉ?

Miên man trong dòng suy nghĩ thì bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa, giọng nhẹ nhẹ ngọt ngào của Nại Ân truyền vào:

- Cô Lâm, là tôi Nại Ân đây, tôi vào được không?

Lâm Khiết gập máy tính lại, đi ra trước cửa, mở cửa ra thì thấy Nại Ân cúi mặt một bên chân co lên bên cạnh là người làm đang đỡ cô.

Nhíu chặt hàng chân mày thanh tú, giọng điệu có chút không hài lòng:

- Cô sang đây có chuyện gì?

Nại Ân chậm rãi ngẩng đầu lên, Lâm Khiết khá cao tầm m72 còn cô chỉ có m6 nên về phần khí thế Lâm Khiết đều khiến người khác cảm thấy bức bách. Cô nhỏ giọng:

- Có thể vào trong không?

Cô đồng ý bản thân có phần sợ người con gái trước mặt này nên nãy giờ đều nói xong liền cúi gằm mặt. Lâm Khiết đỡ lấy cô rồi bế cô lên, nói người làm đi xuống rồi đóng cửa.

Đặt Nại Ân lên giường, cô định đi về bàn làm việc thì Nại Ân nhanh chóng níu áo cô. Nhăn mặt xoay lại:

- Làm cái gì?

Nại Ân vội thả góc áo bị mình nắm đến hơi nhăn lại, môi mấp máy:

- Tôi..tôi xin lỗi, cô đừng giận tôi..

Lâm Khiết cười nhẹ, híp mắt nhìn xuống cô gái nhỏ mang cả người đầu vẻ tội lỗi kia có chút... đáng yêu đi, nhưng cô vẫn lạnh lùng như cũ:

- Chúng ta không là gì, không việc gì phải xin lỗi tôi. Chuyện cô tôi không can dự.

Nghe câu nói này xong, Nại Ân càng gấp gáp nhướng người kéo Lâm Khiết vô tình chạm trúng chỗ đau ở chân liền la lên:

- Aa...đau.

Lâm Khiết xoay lại, nhìn xuống chân y, giọng cao lên vài phần:

- Cô làm gì vậy? Cô điên sao, không tự biết bản thân đang bị thương đúng không?

Nại Ân đau đến mắt rưng rưng, hít mũi mấy cái giọng đã pha vào tiếng nấc nhẹ:

- Tôi..hức, tôi biết nhưng tôi xin lỗi mà, tôi sẽ ăn ban nãy tôi đã ăn hết đồ ăn rồi cô có thể đừng giận tôi..

Lâm Khiết thở dài, đối diện với khuôn mặt tội nghiệp này Lâm Khiết cao cao tại thượng như cô sao dễ mềm lòng đến thế chứ. Cô ngồi xuống xoa lên cổ chân Nại Ân một lúc rồi hỏi:

- Còn đau không?

Bàn tay ấm áp của Lâm Khiết xoa đều đặn làm dịu đi phần nào cái đau ban nãy, Nại Ân gật đầu lại nghe Lâm Khiết nói:

- Tôi không giận, chỉ là tôi ghét những người không biết chăm cho bản thân. Khi trước, cô bỏ ăn mẹ cô sẽ làm gì?

Nại Ân nghiêm túc nghe, lại nhắc đến mẹ cô, vành tai hồng hồng trả lời:

- Mẹ sẽ phạt tôi, đánh đòn.

Lâm Khiết nhìn lên, tay cũng ngừng xoa, giọng không nặng không nhẹ:

- Tôi không phải mẹ cô nhưng hôm nay sẽ đánh đòn cô.

Nghe hai chữ đánh đòn như sét đánh ngang tai, Lâm Khiết muốn đánh cô sao!? Nại Ân nhìn cô một chút rồi ngẫm nghĩ:" Đánh là thương mắng là yêu, ít ra cũng có người còn quan tâm mình".

Nại Ân gật đầu, Lâm Khiết liền qua bàn làm việc mở ngăn kéo lấy ra một cái thước dẻo, lại bên giường giọng đanh lại:

- Xoè tay, chân cô còn đau lên tôi sẽ đánh vào tay.

Nại Ân run run xoè tay ra, cô áp mặt thước vào bàn tay trắng nõn của Nại Ân hỏi:

- Biết sai ở đâu chưa?

Nại Ân lần thứ ba gật đầu, Lâm Khiết liền vung thước đánh vào tay cô, một vệt đỏ hồng lập tức xuất hiện.

Chát.

Bàn tay Nại Ân đau rát chỉ sau một thước, lực Lâm Khiết đánh xuống không hề nhẹ cũng phải đến 6/10 phần lực. Lâm Khiết từ tốn nói:

- Tôi nói thì cô nên trả lời, tôi hơn cô 3 tuổi.

Chỉ một thước đã làm cô sụt sịt mũi:

- Hức, tôi biết sai, tôi không nên bỏ ăn

Hài lòng với câu trả lời của Nại Ân, Lâm Khiết dùng mặt thước xoa lòng bàn tay cô lại nói:

- Phạt cô 10 thước, nhớ rõ lần đau này.

Không đợi trả lời, Lâm Khiết đánh mạnh năm thước vào tay Nại Ân với 6/10 phần lực

Chát...chát...chát...chát...chát

Ăn đau đến rụt tay lại, Nại Ân nước mắt chảy dài liên tục cọ sát hai lòng bàn tay lại với nhau mắt ngấn nước nhìn Lâm Khiết:

- Đau...hức...

Lâm Khiết gõ gõ vào tay cô:

- Xoè ra, chỉ còn 5 thước thôi.

Nại Ân run rẩy xoè lòng bàn tay đỏ, cái đau rát nóng hổi khó chịu, Lâm Khiết cũng muốn nhanh chóng kết thúc trận đòn lại hạ nhanh 5 thước

Chát...chát...chát...chát...chát

Thành công làm Nại Ân bật khóc nức nở, Lâm Khiết cất thước lại cầm tay cô lên nhẹ nhàng thổi rồi an ủi:

- Tôi đánh xong rồi, để tôi thoa thuốc cho cô sẽ nhanh hết đau thôi. Lần sau đừng bỏ ăn biết chưa

Nại Ân quẹt nước mắt dùng giọng mũi "ừm" một tiếng. Lâm Khiết mở tủ lấy ra lọ thuốc mỡ bôi lên tay cô. Thuốc man mát khiến tay dễ chịu đi đôi phần.

Nại Ân chờ bôi thuốc xong, cũng ngừng khóc, lúc này mới nói:

- Tôi sẽ ăn uống đầy đủ..

Lâm Khiết gật đầu:

- Được rồi, đêm nay cô ngủ ở đây đi, tôi sang phòng khách ngủ, chân cô đau không nên di chuyển nhiều.

Một dòng ấm áp chảy qua, Nại Ân được cô đỡ nằm ngay ngắn xuống giường. Căn phòng này ngoài người làm thì chưa ai được vào đặc biệt cái giường này ngoài cô thì chưa ai được nằm thế mà lại bị cô gái nhỏ này chiếm mất...thật là tự thấy buồn cười.

1223 từ

_Eu_

Các bạn comment và vote nhiệt tình nhé, Eu muốn đọc comment của các bạn lắm đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro