Âm Mưu Thất Bại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giáo viên há miệng định nói, lại không biết nên nói như thế nào.

Bởi vì Đại Nhân từng có nói qua, không muốn cho nhiều người biết đến thân phận của cậu.

– Hi! Giáo viên chủ nhiệm. – Đại Nhân đi đến trước mặt bọn họ liền lên tiếng chào hỏi.

– Dẫn phụ huynh học sinh đi giới thiệu trường sao?

– À… – Giáo viên chủ nhiệm lén liếc mắt nhìn vợ chồng Hàn tổng đang bày vẻ mặt khinh thường ở bên cạnh.

– Đúng vậy. Còn các em? Không phải còn vào học sao? Các em còn muốn đi đâu nữa?

– Còn chưa có vào lớp mà! – Đại Nhân cười cười liếc mắt nhìn Thanh Duy một cái.

– Cậu ấy nói khát nước. Nên tôi dẫn cậu ấy đến căn-tin. Cũng không có mất nhiều thời gian cho lắm. Yên tâm, sẽ vào kịp.

– Được rồi. Vậy các em…

– Con trai hiện nay đúng thật là không biết xấu hổ mà! – Hàn tổng khinh miệt đánh giá Thanh Duy từ trên xuống dưới.(ý ổng nói mí đứa đồng tính mà lộ quá ák.)

– Thoạt nhìn giống như rất ngoan ngoãn, trên thực tế là không có giáo dục. Giáo viên chủ nhiệm, nên trừng phạt thật nghiêm khắc vào!

Tươi cười trên mặt Đại Nhân phút chốc biến mất, giáo viên chủ nhiệm cũng hít một ngụm khí lạnh.

Trong lỗ mũi của Hàn phu nhân cũng hừ lạnh một tiếng.

– Thật không biết ba mẹ dạy dỗ như thế nào, lại có thể dạy ra một đứa con không biết xấu hổ như vậy. Hiện tại, còn dám thoải mái ở trong trường cùng với một đứa con trai anh anh em em. Chỉ sợ qua thêm hai, ba ngày nữa sẽ cùng con trai lên giường ở mọi nơi! Tôi thật hoài nghi có nên cho con mình tiếp tục học ở trường này hay không? Không biết có thể bị loại con trai không có giáo dục này làm cho hư hỏng hay không nữa?

Trong mắt của Đại Nhân dần dần ngưng tụ sự tức giận, anh không chút biểu cảm nhìn về phía giáo viên chủ nhiệm đang lo lắng đứng ngồi không yên.

– Không phải như vậy đâu, cho… Đại Nhân, bọn họ…

Giáo viên chủ nhiệm lắp bắp nói:

– Bọn họ muốn đem con mình…chuyển qua lớp ba, trường học…không thể đáp ứng, cho nên bọn họ không được…vui vẻ gì cho lắm, nên cậu…thông cảm.

– Muốn chuyển qua lớp ba? – Đại Nhân cười lạnh.

– Nếu trường học đem con của bọn họ chuyển qua lớp ba, tôi sẽ không dạy học nữa. Giáo viên chủ nhiệm, xem mà làm đi!

Đại Nhân nói xong, không đợi giáo viên chủ nhiệm với vẻ mặt lúc xanh lúc trắng phản ứng lại đã lôi kéo Thanh Duy rời đi.

– Cậu ta đang nói cái gì vậy? – Hàn tổng tức giận nói.

– Giáo viên chủ nhiệm, cậu ta hình như đang uy hiếp anh, anh cứ để cậu ta đi như vậy sao? Anh có thể kiện cậu ta mà!

Giáo viên chủ nhiệm lắc lắc đầu xong mới dứt khoát nói:

– Hàn tổng, em trai lúc nãy là học sinh của lớp ba, mà bên cạnh là Đại Nhân, là bạn trai của em ấy. Đại Nhân vì người yêu của cậu ta mới đến trường này dạy học. Tôi nghĩ, mời hai vị đến lớp ba xem tình hình lúc vào học, như vậy hai vị liền sẽ hiểu được vì sao con trai của mình lại nói giáo viên kia chỉ dạy học ở lớp ba.

Vợ chồng Hàn tổng đầy bụng hoài nghi đi theo giáo viên chủ nhiệm đến hành lang bên ngoài phòng lớp ba.

Chỉ chốc lát sau liền nhìn thấy Đại Nhân nắm tay Thanh Duy đi tới.

Thanh Duy nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm liền vội cúi đầu chào rồi bước vào lớp, mà Đại Nhân thì mắt lạnh nhìn chăm chú vợ chồng Hàn tổng, bên miệng còn nở nụ cười lạnh.

Mười lăm phút sau, đối mặt với sự khiếp sợ vạn phần của vợ chồng Hàn tổng, giáo viên chủ nhiệm liền mở miệng nói:

– Cậu ấy không phải là giáo viên của trường chúng tôi, cũng không phải là người không đứng đắn gì đó. Trên thực tế, cậu ấy là giáo sư đại học. Vì người yêu của cậu ấy học ở đây nên học kỳ này cậu ấy mới đặc cách đến đây dạy học, cho nên, thành tích của lớp ba mới có thể tiến bộ kinh người như vậy.

Vợ chồng Hàn tổng hoàn toàn không nói ra lời.

– Lúc nãy hai vị cũng đã nghe thấy, nếu trường học chuyển con trai của hai vị đến lớp ba, cậu ấy sẽ không dạy học nữa. Mà trường học sợ chỉ có thể đưa ra một lựa chọn…đó là lưu cậu ấy lại.

***

Phương Trinh kéo kéo quần áo trên người, lại một lần nữa cúi đầu xem kỹ.

Sau khi cảm thấy tất cả đều ổn mới đưa tay ấn chuông cửa, người mở cửa là Thanh Duy.

– Chị cả, sao chị lại đến đây? Có việc gì sao?

– Không có, chỉ là muốn tìm em nói chuyện phiếm mà thôi.

– Nói chuyện phiếm?

Thanh Duy cảm thấy kỳ quái liền cẩn thận đánh giá Phương Trinh từ trên xuống dưới.

Nói chuyện phiếm cũng cần ăn mặc xinh đẹp như vậy sao?

– Dạ! Vậy thì…

– Thực xin lỗi, không có tiện cho lắm. – Đột nhiên Đại Nhân xuất hiện bên cạnh, kéo Thanh Duy đang muốn mở rộng cửa lại.

– Tôi đang muốn giúp Thanh Duy học thêm. Tôi nghĩ, cô làm chị hẳn không muốn gây trở ngại cho em mình lúc học bài đi?

– Hả? Đương nhiên, vậy… – Phương Trinh miễn cưỡng cười cười.

– Em lần khác lại đến cũng được.

– Tốt, bất quá… – Đại Nhân chậm rãi đóng cửa lại.

– Sau bữa tối cho đến 10 giờ là thời gian học bài của chúng tôi, từ 10 giờ cho đến 11 giờ là thời gian tôi làm việc riêng. Lúc tôi đang làm việc, ghét nhất là bị người khác đến quấy rầy. Sau 11 giờ, chúng tôi phải đi ngủ. Vì vậy, mời cô xem xét kỹ thời gian rồi lại đến.

Rầm!

Cánh cửa đóng lại, Phương Trinh gắt gao trừng mắt nhìn cánh cửa hồi lâu mới tức giận xoay người rời đi.

Haiz! Kế hoạch của cô lại một lần nữa thất bại hoàn toàn.

– Bây giờ mới có 6 giờ, em nghĩ…

– Thực xin lỗi, tiểu Duy đang nấu ăn…

– Em sẽ không…

– Tôi đang chuẩn bị giáo trình dạy học cho ngày mai. – Ý là tôi đang bận đừng có đến quấy rầy.

– À…

– Thực xin lỗi.

Cánh cửa lại một lần nữa vô tình đóng lại trước mặt Phương Trinh.

Cô lại một lần nữa thất bại trở về.

– Hôm nay là chủ nhật, em nghĩ hai người hẳn là…

– Thực xin lỗi, ngày mai, tiểu Điệp phải đi thi.

Phương Trinh như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt đã đóng lại, trong đầu nhanh chóng chuyển động.

Đi thi, vậy thì Thanh Duy sẽ…

Trong văn phòng của viện trưởng đại học T.

– Viện trưởng, tôi phải đi.

Viện trưởng không nói hai lời, lập tức tự mình đứng dậy tiễn Đại Nhân ra đến cổng.

Đây là điều kiện trước đây của Đại Nhân.

Sau khi Đại Nhân dạy hết tiết, trường học phải cam đoan Đại Nhân lúc nào cũng có thể ra về. Tất nhiên trường học một chút ý kiến cũng không có, viện trưởng lập tức đảm nhận trọng trách này.

Đi được nửa đường, viện trưởng thuận miệng hỏi:

– Hôm nay, sao lại về sớm như vậy?

– Có việc. – Đại Nhân đơn giản trả lời.

Bởi vì hôm nay, Thanh Duy đi thi nên giữa trưa sẽ ra về.

Cho nên vì phối hợp thời gian với Thanh Duy mà Đại Nhân mới dạy xong 2 tiết đã yêu cầu chạy lấy người.

Trên đường đi, bởi vì có tai nạn mà dẫn đến kẹt đường.

Anh đành phải lái xe máy đi đường vòng.

Lúc anh đến nơi thì xa xa đã nhìn thấy Thanh Duy cùng mẹ của mình đang đi đến bãi đỗ xe nằm bên cạnh trường học.

Không chút do dự, anh lập tức nhấn mạnh chân ga chạy nhanh đến, chưa tới 5 giây, một tiếng két chói tai của xe máy vang lên liền đứng ở bên cạnh Thanh Duy.

– Duy, sao không đợi anh?

Thanh Duy lén liếc mắt nhìn mẹ mình một cái.

– Mẹ muốn cùng em nói vài chuyện, nên muốn dẫn em đến một nhà hàng nào đó vừa ăn cơm vừa nói chuyện.

Đại Nhân cũng nhìn vẻ mặt đang thất vọng của Phương Thanh một cái.

– Có thể! Đi lên, anh chở em đến một nhà hàng rất yên tĩnh, mẹ em có thể lái xe đi theo chúng ta.

– Con ngồi xe của mẹ sẽ thoải mái hơn đấy.

Phương Thanh cố gắng lần cuối.

Bà chính là muốn tìm Thanh Duy để nói chuyện một chút, lại vừa khéo gặp phải Đại Nhân chưa đến, còn tưởng rằng là ông trời giúp bà chứ?

Đang muốn thuận tiện đem Thanh Duy trở về nhà luôn, không nghĩ tới vẫn là chậm một bước, Đại Nhân kịp thời chạy tới!

– Cậu ấy thích ngồi xe máy hơn. – Đại Nhân không cho Thanh Duy có thời gian suy nghĩ liền kéo lên xe.

– Chúng tôi ở đó chờ, bà tự lái xe đến đó đi!

Sau đó, bọn họ cho xe dừng lại ở trước một nhà hàng.

Đại Nhân cùng Thanh Duy xuống xe máy, lúc anh đang cúi người khóa xe lại khi liền không chút nào ngoài ý muốn mà nhìn thấy Phương Trinh cùng Phương Thanh từ trong xe hơi bước ra.

– Hả? Chị cả, chị như thế nào cũng ở đây, không phải nói chỉ có một mình mẹ thôi sao?

Phương Trinh xấu hổ liếc mắt nhìn Đại Nhân một cái.

– À. Không phải là do em nghe nhầm rồi đấy chứ? Là một mình mẹ đi tìm em còn chị thì ngồi chờ ở trong xe.

– Vâng!

Không khí trong bữa cơm cực kì mất tự nhiên.

Trừ bỏ người không hề biết gì như Thanh Duy là đang ăn cơm ra, ba người còn lại đều đang chìm vào trong suy nghĩ của chình mình.

Phương Trinh cùng Phương Thanh câu được câu không ngồi nói toàn những chuyện vô nghĩa. Mà Đại Nhân chính là lấy ánh mắt trào phúng nhìn hai người bọn họ.

Đặc biệt là lúc Phương Thanh nghĩ muốn biểu hiện “tình thương của mẹ” một chút , sẽ thấy khóe miệng của Đại Nhân hơi hơi nhếch lên.

Mỉm cười kiểu đùa cợt ấy làm cho Phương Thanh cảm thấy chính mình giống như là hoàn toàn trống trơn trước ánh mắt lợi hại của Đại Nhân vậy.

Chiếc mặt nạ được tỉ mỉ đắp nặn lên cũng theo đó mà vỡ tan.

Mặc kệ ánh mắt của Phương Trinh có lo lắng, thúc giục như thế nào đi chắng nữa, Phương Thanh chính là không thể nào đem “tình thương của mẹ” đầy giả dối ra làm mất mặt của mình được.

Phương Trinh âm thầm cắn răng không thôi.

Thanh Duy đã ăn no. Phương Trinh thật sự không cam lòng cuộc gặp mặt lần này cứ như vậy mà kết thúc, chỉ có thể không ngừng tìm cách kéo dài thời gian.

– Đại Nhân, anh như thế nào lại ăn ít như vậy? Không thích ăn đồ ăn ở đây sao? Có muốn đến nhà hàng…

– Tôi không thích ăn ở bên ngoài, thói quen của tôi là ăn đồ ăn do tiểu Duy nấu. – Đại Nhân không khách khí đánh gãy lời nói của cô ta.

– Thanh Duy? – Phương Thanh như có suy nghĩ sâu xa nhìn Thanh Duy.

– Mẹ nghe bọn Thanh Bùi nói Thanh Duy biết nấu ăn, là thật sao? Mẹ như thế nào lại không biết?

Đại Nhân hừ nhẹ một tiếng.

– Điều này cũng không có gì kì quái. Trừ bỏ thành tích học tập của Thanh Duy ra, đại khái các người cái gì cũng sẽ không thèm để ý tới.

Phương Thanh xấu hổ ho khụ khụ.

– Này…thật ra, thằng bé cho tới bây giờ cũng chưa từng có nói qua…khụ khụ…thằng bé thực sự nấu ăn ngon lắm sao?

– Tôi sẽ kêu tiểu Duy làm một ít điểm tâm rồi đem qua cho các ngươi nếm thử. Sau đó, các ngươi rồi sẽ biết tiểu Duy thực ra là một đứa con rất giỏi.

Thấy Đại Nhân nhìn Thanh Duy bằng ánh mắt đầy ôn nhu tán thưởng, cậu thật sự là “chim sẻ hóa phượng hoàng”, Phương Trinh lập tức đứng lên.

– Duy, đi với chị đến phòng vệ sinh.

Thanh Duy ngẩn người, Đại Nhân nhìn Phương Trinh thật sâu liếc mắt một cái, rồi sau đó đẩy đẩy Thanh Duy.

– Đi đi! Ăn xong anh muốn dẫn em đi xem phim, em đi vệ sinh trước cũng tốt.

Từ trong phòng vệ sinh đi ra, Thanh Duy đang muốn quay lại chỗ ngồi đã bị Phương Trinh dùng sức kéo lại, một tay giữ chặt cậu đi tới chỗ nhân viên phục vụ.

– Xin hỏi ở đây có cửa sau hay không?

Nhân viên áy náy cười cười.

– Thật xin lỗi, từ cửa sau ở đây đi ra chính là nhà của ông chủ, chỉ sợ là không được thuận tiện cho lắm.

– Đáng chết! – Phương Trinh ảo não nguyền rủa.

Thanh Duy kỳ quái nhìn chị.

– Chị cả, làm sao vậy? Tại sao phải đi bằng cửa sau?

– Không có gì, đi thôi!

Phương Trinh ác thanh ác khí nói, sau đó lôi kéo Thanh Duy bước đi.

Trong lúc đầu cô còn đang không ngừng nghĩ cách đem Thanh Duy mang đi, đã nhìn thấy Đại Nhân sớm đứng ở cửa nhà hàng, chờ các cô đi ra.

– Tại sao lại nhanh như vậy? – Phương Trinh nhìn mẹ mình chất vấn.

Phương Thanh bất đắc dĩ nhún nhún vai.

Đại Nhân lạnh nhạt nói:

– Chúng tôi muốn đi xem phim.

Hai mắt của Phương Trinh sáng ngời.

– Chúng mình cùng đi đi!

Trong rạp chiếu phim tối đen, tự nhiên cũng có thể giúp cho cô có cơ hội thực hiện những “hành động” bí mật.

– Không được tốt cho lắm! – Đại Nhân nhìn Phương Thanh.

– Chúng tôi là đi xem phim hài, chỉ sợ là không quá thích hợp với bác gái.

– Tôi đây…

– Không được!

Đại Nhân quả quyết cự tuyệt.

Anh đi vài bước chân đã ngồi lên trên xe máy, giơ tay ra kéo, đem Thanh Duy ngồi ở phía sau mình. Rồi sau đó nhìn Phương Thanh đang cúi đầu nói:

– Chờ cho đến lúc các người thật sự muốn cùng Thanh Duy đoàn tụ, tôi tự nhiên sẽ sắp xếp thời gian để cho mọi người gặp mặt.

Cứ như vậy, xe máy phốc một tiếng liền chạy đi, lưu lại hai mẹ con đang cùng nhau hít khí bụi.

– Nhân, hình như làm như vậy không được tốt cho lắm đâu! – Thanh Duy hai tay ôm chặt phần eo của Đại Nhân, ngập ngừng nói.

Đại Nhân không trả lời mà hỏi lại:

– Chị của em chắc là đi tìm cửa sau, đúng không?

– Anh làm sao mà biết được?

– Không cần hỏi. Nói cho anh biết, em muốn xem loại phim gì?

– Phim kinh dị! – Cậu hưng phấn kêu lên.

– Anh biết ngay mà.

Đại Nhân lẩm bẩm nói, lại một lần nữa nhấn mạnh chân ga để chạy nhanh hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro