Bạn Trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Cái này tặng cho cậu.
Thanh Duy giật mình, lập tức rút tay về.

- Không được, đây là di vật của người có ảnh hưởng rất lớn đối với anh! Anh làm sao có thể tùy tiện đem tặng cho người khác được hả?

Đại Nhân kéo tay của cậu lại.

- Ông là thầy giáo của tôi, tôi là thầy giáo của cậu, quan hệ lớn như vậy, sao có thể nói là tùy tiện được?

Anh đeo giúp cậu.

- Trừ phi cậu không thích.

- Không, tôi rất thích, tôi thật sự rất thích. - Cậu cẩn thận nhẹ nhàng sờ vào những đầu lâu khô màu bạc.

- Tôi..tôi cũng sẽ giống như anh luôn đeo nó.

Cậu thì thào nói nhỏ.

Anh hài lòng lại bưng chén cơm lên.

- Ăn nhanh đi! Để còn đi xem phim, thuận tiện đến đỉnh Tây Môn dạo hai vòng, buổi tối còn có thể đi chợ đêm nổi tiếng nhất Việt Nam.

Thanh Duy cũng bưng chén cơm lên.

- Anh biết đường đi sao?

Đại Nhân chẳng thèm để ý nhún nhún vai.

- Mang theo bản đồ là được thôi! Nếu không...cậu chưa từng nghe qua sao? Đường ở trong miệng, trên đường hỏi là được rồi.

Gắp vài miếng đồ ăn, Thanh Duy lại hỏi:

- Chúng ta đi bằng cái gì? Xe buýt hay là...

- Xe máy.

Trong miệng Đại Nhân nhét đầy thức ăn làm cho Thanh Duy thiếu chút nghe không hiểu anh đang nói gì.

- Chúng ta đi xe máy.

- Xe máy? - Thanh Duy ngoài ý muốn thở ra một hơi.

- Ngay cả xe máy mà anh cũng mua hả?

Đại Nhân trừng mắt nhìn cậu.

- Đi dạo không phải dùng xe máy là tiện nhất sao?

- À!

- Ăn nhanh lên bằng không tôi sẽ đi một mình.

- A! Không cần, anh không được cho tôi leo cây đâu đấy! Tôi muốn xem phim cũng muốn đi dạo ở chợ đêm.

- Oa! Thật là khủng khiếp, sao lại khẩn trương như vậy, thật đáng sợ quá đi...

Đứng bên trong đám đông của rạp chiếu phim, Thanh Duy ôm hai tay lẩm bẩm nói nhỏ. Đại Nhân thật tự nhiên ôm cậu an ủi

- Đó đều là giả, không cần quá để ý.

Anh dừng một chút rồi nói tiếp:

- Thật xin lỗi, tôi không biết cậu sẽ như vậy...

Cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên Đại Nhân, người so với cậu còn cao hơn cả cái đầu, khuôn mặt hưng phấn.

- Nhưng là thật kích thích, xem rất vui!

Đại Nhân không khỏi giật mình sửng sốt.

- Sao?

- Lần sau lại đến đây xem phim kinh dị được không?_

Thanh Duy khẩn cầu nhìn anh.

- Được hay không? Đại Nhân không cười, nói

- Không nghĩ tới lá gan của cậu lại lớn như vậy - Anh lắc đầu

- Bỗng nhiên tôi thích xem phim thể loại này. - Thanh Duy nâng cằm dương dương tự đắc.

- Đó là đương nhiên, về sau không được xem thường người khác nữa nhé!

- Sẽ không, sẽ không.

Anh khoa trương chớp chớp mắt.

- Gan thật lớn!

Thanh Duy cũng bật cười, Đại Nhân nắm thật chặt tay cậu lôi kéo.

- Đi...đi trượt băng!

- Trượt băng? - Thanh Duy ngạc nhiên:

- Nhưng tôi không biết trượt!

- Tôi dạy cậu.

Anh lôi kéo Thanh Duy đang không tình nguyện đi về phía trước.

- Sau đó đi chơi bowling.

Thanh Duy lắc đầu

- Cái này tôi cũng không biết.

- Tôi dạy cậu. - Đại Nhân tiếp tục trả lời.

- Tiếp theo sẽ đi đánh bida

- Này!

Cậu bất mãn lấy ngón tay chọc chọc lưng anh.

- Sao anh toàn chọn trò tôi không biết chơi vậy?

Anh rũ mắt xuống liếc cậu.

- Xin hỏi cậu biết chơi cái gì?

Thanh Duy há miệng định nói, bất chợt ngây người.

Đúng vậy! Cậu có biết chơi cái gì đâu?

Thanh Duy âm thầm suy nghĩ một cách đau khổ.

Hình như...không có nha!

Đại Nhân cười to vui vẻ ôm lấy Thanh Duy vẫn còn đang nhíu mày khổ sở suy nghĩ đi về phía trước.

***

- Thanh Duy

Thanh Duy lên tiếng trả lời, đi lên phía trước nhận lấy bài thi của mình đồng thời phát hiện ánh mắt của cô giáo không còn là sự khinh miệt xem thường, thậm chí mang theo một ít tia cổ vũ.

Cậu nghi hoặc quay lại chỗ của mình ngồi xuống, hít một hơi thật sâu để ổn định cảm xúc hồi hộp khẩn trương, lại chậm rãi nhìn điểm trên bài thi địa lý...92!?

Điều này không có khả năng! Cậu xoa xoa ánh mắt nhìn lại một lần nữa...không có trở thành 29 mà vẫn là 92 nha!

- Lần thi này có số điểm cao nhất khối là Thanh Duy với 92 điểm...

Cậu ngơ ngác nhìn cô giáo, cậu là người có điểm cao nhất khối nha!

- Thanh Duy, em đồng ý nói cho mọi người biết nguyên nhân đạt được thành tích cao như vậy không?

Cậu giương mắt nhìn lên, vẫn chưa kịp hoàn hồn.

- Thanh Duy?

- Dạ!

Cậu đột nhiên lấy lại tinh thần, hai tay xoáy xoáy vào nhau, hoảng loạn đứng lên, ngập ngừng nói:

- Ách! Có người...có người giúp em...học thêm.

Cô giáo giương mắt lên

- Thật sự? Không phải là bạn trai chứ?

Thanh Duy bỗng dưng đỏ mặt

- Dạ! Không...không phải ạ...

Cô giáo nháy mắt mấy cái, trêu ghẹo nói:

- Là nam phải không?

- Dạ?

Thanh Duy lắp bắp đáp:

- Vâng, đúng...nhưng anh ấy là...

- Là bạn trai cũng không sao mà!

Cô giáo nói đùa:

- Nếu bạn trai đều giống như thế này, ngược lại tôi còn muốn cổ vũ các em nên có một người!

Cuối cùng, trong trận cười to của cả lớp, Thanh Duy xấu hổ ngồi xuống.

Tiếp theo, các bạn cùng lớp lần lượt lên lấy bài thi của mình, cô giáo địa lý đoán là bạn trai của Thanh Duy có cách dạy đặc biệt.

Cô giáo tuổi còn trẻ liền nở nụ cười bí hiểm, cô giáo cầm bài thi của Thanh Duy giơ lên, nhìn về phía cậu nói.

- Thanh Duy, em là người có điểm số cao nhất khối! Có đồng ý đem bạn trai ra giới thiệu với mọi người hay không?

Thanh Duy mặt đỏ tai hồng cúi đầu xuống.

Cho đến môn lịch sử, Thanh Duy được cô giáo cam đoan rằng nếu kết quả có thể tiếp tục tăng lên thì thi đại học không còn là vấn đề.

Còn môn toán học tuy vẫn như cũ nhưng đã tiến bộ lên không ít.

Môn tiếng anh là khoa trương nhất, cậu đạt được 96 điểm làm cho cô giáo tiếng anh cười đến toe toét suốt 2 tiết học.

Mọi người đều xác định rằng, Thanh Duy sẽ đứng nhất khối trong cuộc thi thử lần này.

Tuy rằng lớp của cậu là lớp học dốt nhất trường nhưng cũng không có ai nghi ngờ cậu gian lận.

Tuy thành tích của cậu tiến bộ một cách đáng kinh ngạc, nhưng nếu lấy bài kiểm tra mỗi ngày trên lớp ra xem thì không phải là do cậu nhân cơ hội giở tài liệu mới được điểm cao mà là mỗi một ngày sẽ tiến bộ lên một ít.

Điều này làm cho mọi người tin rằng là do cậu tìm được bí quyết để học bài nên mới có tiến bộ như vậy.

Bởi vì Thanh Duy là một người trầm mặc ít nói nên không có ai quan tâm đến sự tồn tại của cậu.

Đột nhiên bây giờ trở thành học sinh nổi tiếng, trong toàn khối thì có hơn một nửa học sinh mà cậu không biết mặt chạy đến muốn làm bạn với cậu.

Đến giờ tan học, các học sinh tranh nhau muốn cùng cậu về nhà, thậm chí có bạn nữ lớp bên cạnh cũng chạy đến.

Bọn họ đều muốn nhìn xem bạn nam mà trong miệng cô giáo là hiền lành xinh xắn, có ý chí vươn lên trong học tập, có phải hay không đúng như lời cô giáo nói xuất sắc như vậy.

Tất cả giáo viên đều lấy Thanh Duy ra làm tấm gương cổ vũ cho mọi học sinh.

Những ngày này, có thể nói là từ khi sinh ra cho đến nay, là những ngày kinh khủng nhất của Thanh Duy.

Từ trước đến nay, Thanh Duy chưa bao giờ đạt được lý tưởng của ba mẹ, cho nên cậu nằm mơ cũng có không nghĩ tới việc nhận được đề nghị từ ba.

-Dành nhiều hơn thời gian cho việc thư giãn, hoàn toàn thả lỏng tinh thần để đi chơi!

Cho đến khi được nằm trong top 100 học sinh giỏi của trường, cậu rốt cuộc buông xuống tất cả, hoàn toàn thoải mái dùng nhiều thời gian để thư giãn!

Đột nhiên, cậu phát hiện bầu trời thì ra lại trong xanh và sáng ngời như vậy, cũng bắt đầu cảm nhận được một thế giới đầy tươi đẹp.

Đặc biệt nhất là lúc sau khi Đại Nhân ngẫu nhiên hôn lên trán của cậu, lòng cậu ngay tại khoảnh khắc đó liền bị hòa tan, sinh mệnh tràn ngập ánh sáng gọi là hy vọng, tình cảm cũng bắt đầu nảy nở một cách nhanh chóng.

Sau đó, trừ bỏ việc học ra, cậu phát hiện còn có thứ khiến cậu quan tâm nhiều hơn.

Cậu bắt đầu thường xuyên nhìn trộm anh.

Lúc anh say sưa chơi điện tử, lúc anh ngồi trên chiếc ghế hình con cá nhỏ ở chợ đêm, lúc anh vì cậu mà chọn ra những bộ quần áo đẹp, lúc anh ngủ gật, lúc anh...

Tóm lại, vào những lúc anh không chú ý, ánh mắt dịu dàng xấu hổ của cậu sẽ không nhịn được mà vụng trộm dừng ở trên người anh.

Đương nhiên, Đại Nhân sẽ không có ngốc như vậy.

Trong lòng biết rõ luôn có một ánh mắt im lặng mà chăm chú nhìn anh nhưng mà, anh nghĩ tất cả nên thuận theo tự nhiên, giống như việc anh đem vòng tay đầy kỷ niệm tặng lại cho cậu.

Anh nghĩ nên tặng sẽ tặng.

Anh không thích miễn cưỡng bản thân, cho nên khi đối diện với cậu sẽ không có những hành động quá thân mật.

Chính là thật cố gắng tỏ ra tự nhiên khi chỉ bài cho cậu, cùng cậu đi du lịch thì không còn những ấm áp và vui vẻ như xưa.

Cho đến một ngày...

- Tôi đậu! Tôi đậu! Tôi rốt cuộc đậu rồi!

Cậu cầm tờ giấy ghi kết quả, hưng phấn ôm lấy anh kêu lên vui mừng. Ánh mắt đang lóe lên tia sáng sung sướng, cặp môi đỏ mọng đang nở nụ cười tươi rói...

Anh rốt cuộc không nhịn được làm theo tiếng lòng của mình là đem đôi môi áp xuống...ngay tại ánh mắt của rất nhiều người.

Thật lâu sau, anh mới buông đôi môi của cậu ra, cúi đầu nỉ non:

- Anh có thể thăng cấp lên làm bạn trai của em không?

Sau giây phút kinh ngạc cực độ cùng cảm giác vui mừng như điên, cậu nước mắt lưng tròng gật đầu đồng ý.

Vì thế sau thời gian không quá 4 tháng Đại Nhân giúp Thanh Duy học thêm, quan hệ của bọn họ liền tự nhiên trở thành thân mật hơn đó là quan hệ yêu đương.

***

Thanh Duy dùng chìa khóa mà Đại Nhân cho cậu để mở cửa, còn chưa có đi vào đã giống như suy đoán của cậu là nhìn thấy Đại Nhân vẫn như cũ nằm trên giường ngủ nướng.

Cậu cầm túi to túi nhỏ đựng đồ ăn đem cho vào phòng bếp, sau đó đi đến bên giường định gọi anh tỉnh dậy.

Đôi mắt to tròn không tự chủ liếc nhìn xuống dưới...cậu muốn dời đi nhưng thế nào cũng dời đi không được!

Phía trước là vòm ngực rắn chắc, tuy rằng bề ngoài mang 10 phần là của người phương đông nhưng dù gì cũng có một nửa huyết thống của người phương tây nên trước ngực của anh sẽ có một ít lông ngực.

Đi xuống chút nữa là thắt lưng nhỏ hẹp, hai chân thon dài, quần xì màu đen...

Hai má đột nhiên đỏ bừng, cậu nghiêm khắc bắt mình đem hai mắt dời đi hoặc là nhắm mắt lại cũng được. Nhưng là chúng nó tựa hồ có ý thức riêng vậy, cố chấp nhìn vào bộ phận thường khiến cho người khác phải xấu hổ.

Vì thế, hai mắt của cậu càng nhìn càng to, cũng không thể dời đi, hai má thì càng ngày càng ửng hồng.

Tiếng tim đập to đến nỗi giống như vang vọng mỗi một góc trong căn phòng.

- Có muốn nhìn kỹ thêm một chút không?

Tiếng cười lười nhác vang lên làm Thanh Duy giật mình hoảng sợ, hai mắt mở to tức khắc chống lại con ngươi đen mang nét hài hước, thú vị.

- Nếu em yêu cầu, anh nguyện ý thoát y hoàn toàn...

Thanh Duy sợ hãi kêu lên, chật vật hướng phòng bếp chạy trốn.

Ở phía sau cậu tiếng cười to vui vẻ truyền đến, cậu xấu hổ chui đầu vào phòng bếp nấu ăn, ngay cả dũng khí quay đầu để liếc trộm anh một cái đều không có.

Không dám nhìn lén nhưng nghe lén thì có thể.

Vì thế, cậu nghe được tiếng anh rời giường, ra vào phòng tắm, mở tủ quần áo, mặc vào quần dài, đi đến phía sau cậu...

Ông trời, lạnh như vậy, anh không cần mặc áo sao?

Anh ôm thắt lưng cậu từ phía sau, đầu ghé vào vai của cậu:

- Ồ! Thơm quá, buổi sáng hôm nay ăn cái gì vậy?

Cái gì thơm? Là tóc của cậu thơm? Hay là mùi thơm của cơ thể?

Cháo chín, cậu tắt bếp gas, nghiêng đầu nói:

- Có thể ăn rồi.

Anh thuận thế ở trên môi của cậu hôn môi một cái, lập tức buông cậu ra đi đến bàn ăn ngồi xuống, tay phải cầm đũa, tay trái ôm bụng để trần...

Ừ! Anh quả nhiên không có mặc áo...

Anh kêu lên như trẻ con:

- Nhanh chút, anh đói chết rồi!

Thanh Duy buồn cười đem ra cháo và dưa cải, nhìn anh bưng chén lên định ăn, cậu vội kêu lên:

- Đợi chút, Đại Nhân. Cháo vừa chín coi chừng nóng, thổi nguội rồi hẳn ăn!

Đại Nhân không nói tiếng nào bưng chén cháo vẫn còn nóng hầm hập đặt tới trước mặt cậu. Cậu lắc đầu bật cười, đồng thời thực tự nhiên bưng chén cháo lên thổi nguội giúp anh.

Anh ăn trước một ngụm phở trộn rau, lại ăn một miếng chân vịt xào với dưa chuột, sau đó là một ngụm trứng bắc thảo đậu hủ, tiếp theo là một ngụm...

Anh ăn rất ngon, một ngụm tiếp một ngụm, đợi đến khi cháo nguội có thể ăn, dưa cải trên bàn chỉ còn dư chưa đến một nửa.

Thanh Duy thổi thổi chén cháo của mình.

- Hôm nay, anh kêu em đến sớm như vậy làm gì? Muốn đi nơi nào chơi sao?

- No! no! _ Đại Nhân lắc lắc đôi đũa.

- Hôm nay, nơi nào cũng sẽ không đi.

- Muốn dạy học sao? Thanh Duy nghiêng đầu nghĩ nghĩ

- Đúng mà cũng không đúng.

Thanh Duy cũng nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nói đơn giản.

- Không hiểu! Đại Nhân cười cười.

- Anh muốn dạy em chơi máy tính.

Anh cầm đũa chỉ vào Thanh Duy.

- Trước nói cho rõ ràng, là chơi chứ không phải học nha! Thanh Duy quyết quyết miệng.

- Có gì khác nhau sao? - Cậu than thở

- Mỗi lần đến tiết học tin, em luôn đem máy tính ra "chơi" đến chán, hiện tại thầy giáo khi nhìn thấy em liền xin em đừng có đụng đến máy tính nữa!

Cậu chu môi. Thật mất mặt mà! Môn nào cũng có tiến bộ riêng môn tin học này là ngày càng giảm sút.

- Tin tưởng ở anh.

Đại Nhân vừa húp cháo vừa nói:

- Anh cam đoan từ ngày hôm nay trở đi, em sẽ rất yêu thích máy tính.

- Không thể nào .

Thanh Duy lắc lắc đôi đũa.

- Em thuộc dạng không còn thuốc chữa rồi! Phải không...

Mãi đến khi 10h tối, Đại Nhân thúc giục cậu về nhà, bất chấp sự lo lắng của người nhà, mông của cậu một chút cũng không chịu dịch chuyển.

- Sẽ không có ai lo lắng đâu! Bởi vì bọn họ có khi còn chưa biết em không có ở nhà.

Nói xong, hai mắt của cô lại tiếp tục dán chặt vào máy tính. Đại Nhân trừng mắt.

- Hừ...hừ! Là ai đã nói chính mình không còn thuốc chữa nhỉ?

- Đừng ồn ào!

Đại Nhân xua xua tay đuổi anh giống như ruồi muỗi.

- Em gần thắng rồi!

- Duy...

Thanh Duy quay sang đá anh một cái đầy sức mạnh.

- Tránh ra!

- Anh đến để giúp...

- Không cần!

Thanh Duy nói to rồi ném tới một quyển sách, Đại Nhân nghiêng người né tránh, không khỏi lầm bầm:

- Con cừu này thật dữ a!

- Anh mới dữ á!

Thanh Duy hung hăng nói:

- Cẩn thận lỗ tai của anh đấy!

Đại Nhân bật cười, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu.

Tuyệt vời! Đây là thành tích sau 4 tháng...

Em trai ngoan đã biết nói vài câu nói tục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro