Bạn Trai Thiên Tài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


– Nhưng anh ấy nói học kỳ sau anh ấy có thể ở lại đây mà!

– Cái gì?

Phương Trinh vui mừng mở to mắt.

– Học kỳ sau anh ấy có thể ở lại đây?

– Vâng! Anh ấy nói như vậy.

Thật tốt quá!

Kế hoạch của cô có thể thực hiện rồi! Chỉ cần nhanh nhanh đưa đứa ngốc này đi là được.

– Mặc kệ như thế nào đi chăng nữa, ba kêu em về thì em liền trở về đi! Nếu không , lại để cho ba tức giận, em vĩnh viễn cũng đừng nghĩ có thể trở về! – Phương Trinh uy hiếp nói.

– Nhưng mà…em đã hứa với Đại Nhân, không được sự đồng ý của anh ấy thì không được trở về.

– Thật không?

Phương Trinh im lặng, sau đó đột nhiên nói:

– Con trai đều có quyền không giữ lời hứa, em không cần phải xem trọng lời nói đó. Chờ đến khi anh ta không có ở nhà, em liền bỏ về nhà, đến lúc đó anh ta cũng không còn cách nào khác.

Thanh Duy vẫn nhìn phía sau Phương Trinh, sắc mặt bắt đầu trở nên xấu hổ.

– Như vậy hình như không được tốt cho lắm?

– Có cái gì không tốt!

Phương Trinh thanh âm luôn luôn cố tỏ ra ôn hòa, nhưng cách nói đã bắt đầu sắc bén.

– Ba kêu em trở về em còn không chịu, rốt cuộc em muốn như thế nào? Kêu ba hướng em xin lỗi chắc? Nói cho em biết, đó là việc không thể nào xảy ra! Nếu không phải nhìn thấy em và Đại Nhân quen biết nhau thì có nằm mơ em cũng đừng có nghĩ được về nhà!

Thanh Duy chua xót cười cười.

Đại Nhân nói không sai, ở trong mắt của ba mẹ cậu, cậu chẳng qua là vật hy sinh mà thôi.

Phương Trinh nhìn Thanh Duy mãi vẫn không chịu trở về, không nhịn được sự tức giận nổi lên trong lòng.

Lúc cô đang muốn nổi bão thì sau lưng cô đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng:

– Đại tiểu thư, tôi tin bác trai đang chờ cô ăn cơm, cô tốt nhất là nhanh về nhà đi!

Phương Trinh giật mình, vội vàng xoay người lại thì nhìn thấy Đại Nhân đang đứng ở cửa phòng bếp, lạnh lùng nhìn cô.

– Em…

– Đi về! – Anh lớn tiếng đuổi người.

Nhìn thấy ánh mắt cực kì phẫn nộ cùng tức giận của Đại Nhân, Phương Trinh đành phải ra về.

Thanh Duy yên lặng xoay người tiếp tục nấu ăn, nước mắt không nhịn được chảy xuống, đồng thời hai cánh tay mạnh mẽ ấm áp cũng nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cậu.

– Em còn có anh mà, Duy, anh vĩnh viễn đều sẽ ở bên cạnh em.

**

Từ ngày có Thanh Duy đứng ra làm tấm gương sáng, các lớp bắt đầu có những tiến bộ rõ rệt.

Những học sinh có thành tích học tập tốt bị Thanh Duy vượt qua luôn không ngừng cố gắng để lấy lại vị trí trước kia của mình, còn những học sinh có thành tích học tập kém, khi nhìn thấy một học sinh đứng hạng cuối như Thanh Duy còn có thể vươn lên đứng trong top 100 của trường, vậy nên bọn họ cũng phải có thành tích tốt như vậy mới đúng.

Vì thế, các học sinh tranh nhau xin cậu cho bọn họ bí quyết học tập.

– Người dạy tớ học thêm có phương pháp rất thú vị. Mỗi lần anh ấy dạy xong, tớ hầu như đều nhớ kỹ bài, sau đó tớ lại ôn tập thêm vài lần nữa là được. – Thanh Duy giải thích nói.

– Thú vị? – Lâm Tiểu Phân không tin nhìn cậu.

– Dạy học làm sao có thể thú vị được?

– Thật mà, anh ấy dạy học thực sự rất thú vị. Hơn nữa, anh ấy còn chưa bao giờ dùng đến sách giáo khoa.

Lục Phi cũng không tin nhìn cậu.

– Làm sao có thể thú vị? Mỗi lần vào lớp không quá 5 phút, tớ đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật, môn học nào cũng như vậy. Có phải cậu không muốn nói cho chúng tớ biết vì sợ chúng tớ vượt qua thành tích của cậu hay không?

Thanh Duy vội vàng lắc đầu.

– Không phải đâu, tớ nói đều là sự thật mà!

– Được rồi! Xem như vài môn học còn có thể đi.

Lâm Thụy Ngọc nói:

– Nhưng giống như môn địa lý thì sao? Trừ bỏ sự nhàm chán ra còn có từ ngữ gì để nói nó nữa đây?

Thanh Duy nghĩ nghĩ, sau đó đi đến tấm bản đồ thế giới được treo ở trong lớp, rồi nhìn các bạn.

– Đến đây, tớ nói qua một chút thì mọi người sẽ hiểu.

Cậu đứng bên cạnh tấm bản đồ, trước mặt trừ Lâm Tiểu Phân cùng Lâm Thụy Ngọc còn có vài bạn tò mò đang đứng nhìn.

Thanh Duy nhìn sơ qua tấm bản đồ, sau đó chỉ vào phần Châu Âu.

– Lấy trung tâm Belgium ở phía Tây Âu làm ví dụ đi. Belgium từng bị rất nhiều nước xâm lược, nhưng ở năm 1830, sau khi công tước William một đời thống trị chết, nó rốt cuộc thoát ra khỏi Hà Lan…

Thanh Duy bắt chước phương pháp dạy học của Đại Nhân, liên tục nói:

– Tổng bộ của kinh tế đồng minh Châu Âu cùng Nguyên tử liên minh Châu Âu đều được thành lập tại thủ đô Brussels, Belgium. Chính là ở chỗ này…

Cậu chỉ vào điểm đen.

– Nói đến Brussels, nó còn được gọi là Paris, là một tòa thành cổ kính còn sót lại kết hợp với đô thị mĩ lệ, kiến trúc hiện đại hóa, nó…

Mọi người đều im lặng lắng nghe.

– Bởi vì Belgium bị khối không khí Đại Tây Dương ảnh hưởng, nhìn xem! Khối không khí chính là đi theo hướng này để di chuyển…cho nên nơi đây mới có khí hậu ôn hòa hải dương. Khí hậu thay đổi phong phú làm cho địa hình của Belgium cũng bị thay đổi. Ví dụ như núi lửa hàng năm còn có băng kỉ kết từ trăm năm, mà bên phía nam có tuyết sẽ không quá 15 ngày…

Trước mặt Thanh Duy, càng ngày càng có thêm nhiều người, nhưng mọi người giống nhau đều không có lên tiếng, thậm chí còn nghe say sưa.

– Cho nên, tương lai mọi người nếu có đi du lịch, nhất định phải cẩn thận đấy! Đừng tưởng rằng người Châu Âu rất cởi mở mà nhầm, thật ra tình dục ở Belgium có chừng mực rất là nghiêm khắc! Đừng có ăn trộm gà không thấy còn mất luôn nắm gạo…

Cô giáo đứng ở cửa lớp học hồi lâu nghe thấy thế cũng không khỏi bật cười.

– Bên trong núi lửa sẽ xuất hiện ít nhất là 3 tầng cao nguyên, chính là ở đây! Sẽ hợp thành một bộ phận. – Thanh Duy so sánh.

– Đây là một phần, sẽ có rất nhiều rừng cây cùng khoáng sản, ví dụ như…

-A! Cô giáo! Thực xin lỗi, em,em…

Cậu vội vàng giải thích.

– Em không biết là đã vào lớp, em thực sự xin lỗi…

Cô giáo vừa cười vừa đi vào.

– Không cần xin lỗi, Thanh Duy, em nói rất hay, ngay cả cô còn thích nghe nữa là!

Các học sinh vừa nhanh chóng chạy về chỗ ngồi của mình, vừa âm thầm trách cô giáo đến quá nhanh.

Cô giáo đứng ở trên bục giảng nhìn các học sinh liếc mắt một cái.

– Thế nào? Có phải đang nghĩ tại sao cô đến quá sớm hay không?

Các học sinh xấu hổ cúi đầu.

– Không còn sớm đâu! Chậm một chút nữa thôi, tiền lương của cô liền bị trừ hết! – Cô giáo hài hước nói.

Cả lớp không nhịn được bật cười.

Cô giáo cũng cười cười, sau đó nhìn Thanh Duy.

– Thanh Duy, phương pháp giảng bài vừa rồi chính là của người dạy em học thêm đó sao?

Thanh Duy gật gật đầu.

– Thực sự rất tốt. Cô dạy địa lý nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có một phương pháp giảng bài sinh động và thú vị đến như thế, thật xấu hổ mà!

Cô giáo lắc đầu thở dài, đột nhiên ngước mắt trêu ghẹo nói:

– Người dạy em học thêm là bạn trai của em đúng hay không?

Thanh Duy lập tức đỏ mặt, cúi đầu xuống.

– Cô biết mà! Mỗi lần nhắc tới cậu ta, em liền đỏ mặt, không phải bạn trai mới là lạ!

Cô giáo cười nói:

– Cậu ta cũng là giáo viên sao?

Thanh Duy nhẹ nhàng gật đầu.

– Mấy tuổi?

– Dạ, 24. – Thanh Duy nhỏ giọng trả lời.

– Ồ! Còn rất trẻ nha!

Cô giáo ngạc nhiên nói.

– Có thể nói cho cô biết, cậu ta dạy học ở đâu không? Nếu có cơ hội, cô hy vọng có thể hướng cậu ta học hỏi một chút.

Thanh Duy chần chờ một lát sau mới nói:

– Đại học T.

– Đại học T?

Chẳng những cô giáo kinh ngạc, cả lớp cũng không tự chủ được quay qua chăm chú nhìn cậu.

– Trợ giảng sao?

Thanh Duy lắc đầu.

– Giảng viên?

Thanh Duy lại lắc đầu.

Cô giáo nghi ngờ nhìn cậu:

– Sẽ không phải là phó giáo sư chứ?

Thanh Duy chần chừ một hồi lâu, mới lại chậm rãi lắc đầu.

Cô giáo trừng mắt nhìn cậu một lát sau mới nói:

– Cô tin tưởng em sẽ không nói dối, em vẫn nên trực tiếp nói cho cô biết, bạn trai của em rốt cuộc là đảm nhiệm chức vụ gì, của ngành nào trong trường đại học T?

Thanh Duy cắn môi nửa ngày sau, mới ấp a ấp úng mở miệng.

– Anh ấy là…là được hiệu trưởng Lý của trường đại học T mời…vào ban tiến sĩ…

Cậu nhanh chóng ngước mắt nhìn cô giáo một cái, lại lập tức rũ mắt xuống.

– Là giáo sư khách mời.

Bốn phía phút chốc lặng ngắt như tờ, cô giáo kinh ngạc nhìn cậu một lúc lâu sau, đột nhiên chạy đi như bay.

Ngay sau đó, lập tức vô số câu hỏi bay đến chỗ cậu, âm thanh to đến nỗi vang vọng hết cả hành lang của 14 lớp.

– Thanh Duy, em là gạt cô đúng hay không? Bạn trai của em thật sự là giáo sư?

– Làm gì có giáo sư nào trẻ tuổi như vậy chứ?

– Hay là em nói thiếu đi mấy tuổi?

– …

Ngay tại lúc Thanh Duy lo lắng bất an không biết phải làm sao, đột nhiên, thanh âm ồn ào lập tức im bặt, cả lớp quay lại nhìn cô giáo địa lý đang lôi kéo thầy giáo hóa học chạy vào.

Nghe nói thầy cũng vừa mới tốt nghiệp trường đại học T ra, vì phải kiếm tiền ra nước ngoài du học mới ủy khuất đến trường này dạy học, bởi vì tiền lương ở đây rất cao.

– Thanh Duy, bạn trai của em tên là gì? – Cô giáo địa lý vừa thở hổn hển vừa hỏi.

– Đại Nhân.

– Đại Nhân?

Thầy giáo hóa học đột nhiên hét lên một tiếng.

– Bạn trai của em là Đại Nhân?

Thanh Duy bị vẻ mặt khủng bố của thầy giáo hóa học dọa cho sợ hãi, cậu câm như hến không dám lên tiếng trả lời.

Mà bộ dáng của thầy giáo hóa học như muốn ăn thịt người, cứ trừng mắt nhìn cậu, nửa ngày sau mới bình ổn lại hỏi.

– Bạn trai của em thật sự là Đại Nhân?

Thanh Duy nhìn cô giáo địa lý cầu cứu, cô giáo địa lý cổ vũ gật gật đầu, cậu mới lại nhìn về phía thầy giáo hóa học gật gật đầu.

– Ông trời!

Thầy giáo hóa học kêu lên một tiếng, rồi sau đó lôi kéo cô giáo địa lý đi ra khỏi lớp khe khẽ nói nhỏ.

Đồng thời, trong lớp học lại bắt đầu truyền đến âm thanh ồn ào như ong vỡ tổ.

Không bao lâu sau, cả lớp nhìn thấy thầy giáo hóa học nhìn Thanh Duy liếc mắt một cái, liền vội vội vàng vàng chạy đi, mà cô giáo địa lý cũng bước nhanh vào lớp học, đi đến chỗ ngồi của Thanh Duy, hỏi:

– Thanh Duy, cô muốn nhờ em giúp một việc được không?

– Dạ?

Thanh Duy ngoài ý muốn ngây ngẩn cả người.

– Giúp?

– Đúng vậy.

Cô giáo địa lý thậm chí ngồi xuống bên cạnh cậu.

– Có thể mời bạn trai của em lúc nào có thời gian rảnh thì đến trường học chúng ta một chuyến được hay không?

Thanh Duy bất an co người lại một chút.

– Có phải em làm sai…

Nhìn Thanh Duy hình như là hiểu sai ý, cô giáo địa lý vội vỗ vỗ vai cậu an ủi rồi nói:

– Không phải , không phải, không phải bởi vì em, mà là cô muốn mời cậu ấy giúp một chút việc.

– Mời anh ấy giúp? Giúp cái gì ạ?

– Đương nhiên là lên lớp dạy học! Thầy giáo hóa học nói cậu ta là giáo sư thiên tài nổi tiếng trên thế giới, mà nhìn phương pháp dạy học của cậu ta cùng với thành tích tiến bộ vượt bậc của em, cô nghĩ, trường học của chúng ta thật sự rất cần vài ý kiến của cậu ta để học sinh có thể nâng cao thành tích học tập.

– Vâng!

Thanh Duy hiểu rõ lên tiếng.

– Cô nghĩ em cũng biết, trường học của chúng ta giống như thật sự…kém, nhưng không phải là do phẩm chất của học sinh không tốt, mà là do cách tiếp thu có vẻ như hơi thấp một chút. Cho nên, nếu có thể có được một vài ý kiến cần thiết thì khả năng tiếp thu của học sinh có thể cao hơn.

Thanh Duy hiểu biết gật gật đầu:

– Em hiểu được, em sẽ nói với anh ấy. Nhưng mà buổi sáng anh ấy đều có tiết…

– Không sao cả, không sao cả…

Cô giáo vui mừng cười nói.

– Khi nào cũng được, buổi tối hay ngày nghỉ đều có thể. Chỉ cần cậu ta đồng ý dành cho chúng ta một chút thời gian là tốt rồi.

Thanh Duy lúc này mới lộ ra nụ cười ngọt ngào.

– Anh ấy chắc chắn sẽ đồng ý. Nếu anh ấy không muốn, em sẽ sử dụng biện pháp mạnh để lôi kéo anh ấy đến đây! Bởi vì em hy vọng mọi người đều có thể thi đậu đại học!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro