Dạy kèm (dụ dỗ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Không được!

Cậu đột nhiên ngẩng đầu, kích động nói:

- Tôi nhất định phải thi đậu đại học! tôi không thể không đi thi!

Anh im lặng nhìn cậu.

- Vì sao?

- Anh không hiểu... - Cậu cắn cắn môi dưới.

- Nhà của tôi mọi người đều rất giỏi, bọn họ...bọn họ đều có những biểu hiện và thành tích cực kì xuất sắc. Ba tôi, mẹ, anh cả của tôi, chị cả, thậm chí em trai của tôi...chỉ có tôi..tôi...

Cậu buồn bã nhìn anh.

- Tôi đã thực cố gắng học tập, thực sự! Nhưng không biết tại sao, tôi không thể nào xuất sắc giống như bọn họ được, thậm chí...thành tích luôn tồi tệ...

- Ba mẹ cậu có ép buộc cậu không?

Thanh Duy lắc đầu.

- Không có, bọn họ không có ép tôi, nhưng là...

Cậu ai oán thở dài.

- Bọn họ không thích mang tôi cùng ra ngoài. Nếu có bạn bè, đồng nghiệp đến nhà chơi sẽ luôn bảo tôi ở lại trong phòng, bởi vì bọn họ không biết nên giải thích như thế nào với mọi người, rằng con trai của giáo sư đại học lại học tại một trường trung học phổ thông không xuất sắc.

Đại Nhân nghe tới đây liền nhăn mày

- Cho nên tôi phải thi đậu đại học.

Môi cậu run lẩy bẩy.

- Tôi không muốn lại làm cho bọn họ xấu hổ khi giới thiệu với người khác về con trai của mình.

Im lặng một lúc lâu sau, Đại Nhân mới tiếp tục mở miệng:

- Cậu không có đi học thêm sao?

- Học thêm? - Thanh Duy nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn.

- Ba mẹ là giáo sư đại học còn chưa giúp được tôi, học thêm thì làm được gì?

- Nếu người nhà cậu thật sự xuất sắc như vậy, bọn họ sao có thể không giúp được cậu?

- Bọn họ đã từng thử.

Cậu xấu hổ cúi đầu

- Nhưng tại tôi quá ngốc, nên bọn họ đều đã buông tha. Bọn họ thừa nhận không giúp được tôi, bây giờ ngẫu nhiên chỉ có em trai chịu dạy tôi.

- Em trai cậu?

Đại Nhân ngạc nhiên nâng mày.

- Cậu ta bao nhiêu tuổi? Sẽ không phải là em trai song sinh của cậu chứ?

- 15 tuổi, nhưng cũng là học sinh cấp 3. Nói như vậy, chắc hẳn anh có thể đoán được, em ấy là một học sinh thiên tài.

Đại Nhân ồ một tiếng, lại là đoạn im lặng ngắn ngủi. Sau đó anh chậm rãi hỏi:

- Cậu học toán rất kém sao?

Mặt cậu đỏ lên, cậu nói ngắn gọn:

- Tích phân.

- Là do không nhớ được công thức, hay là...

- Công thức thì tôi nhớ được. Nhưng khi áp dụng thì chúng liền hoàn toàn không hiểu? Hoặc vì sao phải dùng công thức ấy? Não của tôi căn bản là không theo kịp, có đôi khi ngay cả đề bài tôi xem đều không hiểu.

Cậu ảo não nói:

- Toán học là môn khiến cho người ta ghét nhất!

Cuối cùng cậu bình luận.

- Chán ghét?

Anh lặp lại một cách không thể nào hiểu nổi.

- Làm sao có thể chán ghét được? Cậu không biết là nó rất hấp dẫn sao? Mỗi một bài toán khó đều rất có tính thách thức. Hơn nữa, cậu không biết là mỗi khi cậu suy nghĩ, dùng hết đầu óc giải quyết một bài toán khó, khi tìm ra được đáp án là lúc có cảm giác hân hoan hạnh phúc, một loại chiến thắng kiêu ngạo sao?

- Không có, tôi chỉ cảm thấy đây là một loại chinh phục đầy bi ai. - Thanh Duy lẩm bẩm.

Đại Nhân nháy mắt mấy cái lại ồ một tiếng, tiếp tục hỏi lại:

- Vậy cậu có học giỏi môn gì hay không?

Thanh Duy lại một lần nữa cúi đầu xấu hổ, đồng thời rũ mắt xuống.

- Tôi đã hiểu.

Đại Nhân nói nhỏ, anh bắt đầu đánh giá một cách nghiêm túc cậu trai trước mặt, cũng âm thầm suy nghĩ.

Không phải là một người thông minh nhưng thật rất ngây thơ, hồn nhiên.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn là sự phân phối hài hòa giữa các ngũ quan, cái mũi khéo léo hoàn mỹ giúp cho người ta biết được tính cách ôn nhu hiền hòa của cậu, cái miệng nhỏ nhắn tinh tế hơi hơi mấp máy khiến cho con người ta thật có thiện cảm.

Dưới mí mắt là con ngươi đen non nớt thuần khiết đang không ngừng trộm dò xét anh.

Ở cậu tản ra một loại hơi thở tự nhiên, thuần khiết, yếu ớt, bất lực, làm cho sâu trong nội tâm anh dâng lên ý niệm và khát vọng có thể được bảo vệ cậu.

Một loại cảm giác chưa bao giờ có.

Anh là người tôn trọng cảm giác, luôn theo cảm xúc để mà làm việc.

Anh cũng không có ý định làm trái với tâm ý của mình. Cho nên, anh lại một lần nữa nghe theo tiếng gọi của lòng mình - giúp cậu thoát khỏi ưu phiền, cho dù như vậy có thể phá hư kế hoạch vốn có của anh.

- Ba mẹ của cậu có phải rất nghiêm khắc hay không? Anh hỏi.

- Ý của tôi là, cậu có thể thường xuyên ra ngoài sao?

- Không, bọn họ rất "hiện đại".

Cậu nghi hoặc lắc đầu.

- Chưa bao giờ can thiệp vào việc làm của con cái, nhất là tôi, bọn họ...cũng không thường chú ý đến tôi.

Là không quan tâm cậu đi!

Đại Nhân cố gắng áp chế cơn tức giận không hiểu sao nổi lên ở trong lòng, hướng cậu tươi cười một cách ôn hòa.

- Vậy cứ buổi tối từ nay về sau, cậu cứ đến đây đi. Nhà cậu ở chỗ nào tầng 1?

Cậu nở nụ cười ngượng ngùng.

- Căn hộ cuối cùng ở tầng một.

- Ồ! Như vậy là hàng xóm rồi! Vậy tốt nhất...Không được, thời gian quá muộn lúc đi về sẽ rất nguy hiểm. - Anh nói

- Từ nay về sau, cậu ăn xong cơm tối liền đến đây, tôi giúp cậu học thêm.

- Anh? - Cậu trừng mắt kinh ngạc.

- Anh giúp tôi học thêm?

- Nhìn tôi như thế này thôi...

Anh mím môi cười thần bí.

- Thật ra, tôi có rất nhiều kinh nghiệm dạy học nha!

Thanh Duy lắc lắc đầu.

- Tôi không phải là không tin anh, mà là ngay cả ba tôi giáo sư đại học cũng chịu thua. Anh làm sao có cách gì giúp được tôi đây? - Cậu do dự nói.

- Không tin tôi sao? Đại Nhân mỉm cười tà ác.

- Hay là sợ tôi có tấm lòng không tốt?

- Không phải vậy!

Thanh Duy bị anh chọc cho nở nụ cười.

- Chỉ là tôi sợ làm tốn thời gian của anh mà thôi.

- Tôi còn không sợ thì cậu sợ cái gì?

- Tôi...

- Được rồi! Cứ làm như vậy đi.

Đại Nhân không nói gì nữa tự đưa ra quyết định:

- Ngày mai bắt đầu, được không?

- Vậy, được rồi! Kia... Thanh Duy chần chờ nhìn anh.

- Chúng ta cứ thử trước một tuần là được.

- Được! Trước hết thử một tuần. - Anh rộng rãi nói.

- Hy vọng tôi sẽ không làm phiền anh.

Thanh Duy ngượng ngùng cười cười

- Anh ở đây một mình sao? Ba mẹ anh đâu?

Anh duỗi thẳng hai chân ngả người ra, hai cánh tay vòng qua sau đầu.

- Ở nước Mỹ.

- Di dân sao? - Cậu tò mò hỏi

- Không phải, ba tôi là người Mỹ còn mẹ là người Việt.

Nói xong, anh tựa đầu ra sau ghế .

- Hả?

Cậu kinh ngạc mở lớn miệng.

- Vậy anh là người nước Mỹ sao?

Anh hướng cậu nhìn lại, trưng ra bộ mặt trêu chọc:

- Thật ngượng ngùng, tôi lớn lên giống mẹ.

Cậu không dám tin trừng mắt nhìn anh.

Anh cười cười:

- Đại Nhân là tên Việt Nam của tôi, tên của tôi vốn là Jamie. Tôi còn có hai anh trai có bộ dáng so với ba thì giống như đúc, hắc hắc! Cùng một loại lão đầu tử.

- Thì ra là vậy! Tôi đã hiểu. - Thanh Duy sáng tỏ gật gật đầu.

- Bởi vì mẹ của anh là người Việt Nam, cho nên một mình anh về đây tham quan, đồng thời học tập văn hóa Việt Nam. Tôi nói đúng hay không?

Đại Nhân từ chối cho ý kiến, nhún nhún vai.

- Anh học đại học ở đâu? - Thanh Duy hỏi

- Anh vẫn còn đi học chứ? Phần lớn người ngoại quốc muốn hiểu rõ văn hóa Việt Nam thì đều sẽ đến trường học tập, thu thập thêm một ít kiến thức về lịch sử, văn hóa Việt Nam. Sau một thời gian học xong thì sẽ đi mọi nơi để du lãm thắng cảnh.

Đại Nhân ngửa đầu nhìn trần nhà:

- Cậu nói đúng.

- Tôi biết.

Cậu đắc ý nói:

- Nếu anh đơn thuần chỉ đến đây du lịch thì sẽ đeo ba lô trên lưng, đi đến mọi nơi. Sẽ không thuê riêng một căn hộ như thế này! Còn có vài thứ kia nữa....

Cậu chỉ vào hướng bàn học.

- Đây căn bản không giống với căn hộ ở tạm thời, có bộ dáng chuẩn bị rời đi!

Cậu ngước mắt nhìn anh:

- Anh dự tính muốn ở đây bao lâu?

- Chắc khoảng nửa năm đến một năm.

Thanh Duy bỗng nhiên nhíu mày lại:

- Vậy việc anh giúp tôi học thêm có thể hay không làm trì hoãn thời gian đi du lịch của anh?

- Sẽ không.

Đại Nhân nói chắc chắn, lại lập tức bổ sung:

- Bất quá nếu như cậu muốn trả ơn tôi, vào ngày nghỉ có thể theo giúp tôi đi du lịch, một người ngắm cảnh cũng chẳng gì thú vị.

- Ngoại trừ lúc ăn và ngủ, thời gian còn lại của tôi đều dành cho sách giáo khoa.

Cậu cười cười nói lời xin lỗi:

- Tôi chỉ sợ mình không có thời gian để cùng anh đi du lịch thôi!

Anh thu hồi hai tay nãy giờ để sau đầu, cùng cậu đối mặt, đồng thời cho cậu một nụ cười đầy tự tin:

- Yên tâm, tôi sẽ làm cho cậu có thời gian.

********************

Gần một tháng trôi qua, Thanh Duy thật sự thừa nhận năng lực của Đại Nhân.

Phương pháp dạy học của Đại Nhân hoàn toàn khác biệt với người khác.

Anh chưa bao giờ dùng qua sách giáo khoa, cũng không cho cậu xem sách giáo khoa.

Anh sẽ kể chuyện cho cậu nghe, nhờ thế mà những tên địa danh, niên đại hay sự tích trong môn lịch sử từng khiến cho cậu đau đầu, bây giờ đột nhiên trở nên cực kì thú vị và dễ nhớ.

Tuy học sinh luôn không thích nghe giảng nhưng họ thường sẽ nhớ rất kĩ những câu chuyện từng được nghe kể.

Môn địa lý càng hấp dẫn cậu hơn.

Anh luôn lấy ra một tấm bản đồ thế giới, đem vài cuốn sách du lịch để trên bàn. Sau đó anh bắt đầu cùng cậu thảo luận những nơi nào có cảnh quan đặc sắc hay phong tục bản địa thú vị, "thuận tiện" giải thích luôn vì sao địa phương này lại có thời tiết đặc thù như vậy hoặc ở nơi đó thì có những cây hoa hay khoáng sản gì.

Kết quả, địa lý từng là môn khiến cậu buồn ngủ nay trở thành niềm khát vọng được biết rõ ngọn nguồn thế giới!

Cậu có thể nhớ kỹ tên thành phố này là của quốc gia nào, có những địa điểm nổi tiếng nào để tương lai có cơ hội sẽ đi xem.

Môn tiếng anh thì có chút mệt nhưng vẫn rất thú vị.

Chỉ cần đến giờ dạy học tiếng anh, anh liền bắt đầu nói tiếng anh đồng thời cũng bắt cậu trả lời bằng tiếng anh, nên mỗi khi nói, cậu đều ấp úng hoặc sai ngữ pháp.

Vì thế, mỗi một câu cậu nói đều bị anh sửa lại.

Về sau tiến bộ đến độ nói vài câu mới bị sai một lần, điều này làm cho cậu tự tin vào bản thân mình hơn rất nhiều.

Anh không có dạy ngữ văn, anh nói bởi vì anh là người ngoại quốc nên không có tư cách dạy cậu ngữ văn, nhưng anh vẫn giúp cậu làm vài bài tập quan trọng.

Nếu trên trường có kì thi, anh rất hay chọn ra những bài trọng điểm, hầu như trúng đến 80%.

Cuối cùng chỉ còn lại môn toán học khiến cho cậu chán ghét!

Anh không để ý đến chương trình giảng dạy ở trên trường mà bắt đầu lại từ đầu.

Năng lực lý giải của cậu không tốt nên anh thường dùng cách đơn giản nhất để giải thích. Năng lực suy nghĩ của cậu cũng không nhanh nhạy, anh sẽ dạy cậu cách áp dụng công thức nhanh nhất.

Anh dùng cách thú vị để nói đến những vấn đề phức tạp, dùng sự kiên nhẫn để giúp cậu bỏ đi nỗi sợ hãi với toán học, thậm chí hy sinh cả ngày nghỉ của mình để giúp cậu theo kịp tiến độ.

Vì thế, đến lúc Thanh Duy ôm bài toán được 30 điểm của mình thì đã vui quá mà khóc, cậu quyết định sẽ cùng anh đi du lịch.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro