Chương 1: Đem nàng bán đứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Tâm Di ngoan ngoãn đi theo một nam nhân mặc âu phục màu đen lên lầu bốn của căn biệt thự hoàn toàn xa lạ này. Trên người cô diện đồng phục học sinh màu trắng lam, nó không làm cho cô mất đi vẻ đẹp của mình mà còn làm tôn lên vẻ đẹp thuần khiết , như một nghệ sĩ hoàn toàn phác họa lên cơ thề đã trỗ mã thành thục uyển chuyển.

Cô xách túi trên vai, đôi chân dài trắng nõn di chuyển một cách thấp thỏm. Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ bởi vì vừa rồi muốn gặp baba mà đuổi quá nhanh nên thấm tầng mồ hôi mịn. Đôi mắt giống như Hắc Bảo thạch hồ nghi kích động hồ nghi nhìn cửa phòng đóng chặt.

Nơi này ghê gớm thật! Đúng là, baba đã biến mất mấy ngày nay lại hẹn cô ở cái biệt thự quỷ quái này. Đột nhiên rùng mình, baba không có tiền nên bị truy đuổi mấy ngày nay, làm sao mà trong mấy ngày mà baba cô lại được sống ở căn biệt thự tráng lệ này chứ ????

Nam nhân đằng trước đang dẫn đường, đến một căn phòng thì dừng bước. Hiện ra khuôn mặt vô cảm không lộ vẻ gì.

"Vào đi thôi!"

Hắn mở cửa phòng, đem Hạ Tâm Di đang đứng khó hiểu kế bên đẩy đi vào.

Hạ Tâm Di thình lình bị hắn đẩy mạnh suýt nữa thì ngã xuống.

Thật vất vả ổn định cước bộ, nghe "Ầm" một tiếng , cánh cửa phòng sau lưng đột nhiên bị người khóa trái .

Cô ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh căn phòng to lớn chỉ trang trí có màu trắng đen.

Không có một bóng người! Baba không có ở đây!

Cô xoay người, nhanh chóng vọt tới trước cửa phòng, dùng hết lực mạnh không ngừng đập cửa.

"Tha ta ra ngoài! Baba ta ở nơi nào? Các ngươi đem baba ta ở đâu rồi hả?"

Không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại cô. Dù là cổ họng cô la hết đến khàn giọng cũng không có người phản ứng.

Hồi lâu, cô phóng tới cửa sổ sát đất, bên ngoài là sân phơi.

Nhìn xuống dưới, là vuờn hoa cô mới đi ngang. Ở xa ngoài kia có vài người nam nhân mặc âu phục đen đứng canh cửa sắt. Cô vừa từ cánh cửa đó mà đi vào.

"Thả ta ra ngoài! Mau thả ta ra ngoài!"

Cô cố gắng duy trì tiếng nói đã sớm khàn đi của mình mà lao lực hướng về phía xa xa vài tên âu phục toàn màu đen kia kêu la. Cô nhìn thấy mấy người đó tựa hồ nghe thấy tiếng kêu của nàng, ngẩng đầu nhìn về phía cô một cái rồi lại quay đầu trở lại. Hay là không có người nguyện ý phản ứng cô.

Ở đây là lầu bốn cô không có dũng khí nhảy xuống. Cho dù là bình an rơi xuống nhưng cô cũng không thể vượt qua được cánh cửa sắt đầy người canh kia.

Ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, chạng vạng cũng gần qua.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Điện thoại di động! Cô nhớ tới chiếc di đông trong túi xách. Vừa rồi baba mới gọi điện cho cô, hẹn cô đến nơi này gặp mặt. Nếu nơi này đã không tìm được baba, hiện giờ cô lại bị người ta nhốt lại, cô nhất định phải gọi báo cảnh sát hoặc là gọi Văn Chí ca ca cầu cứu.

Trở lại vào phòng, đem chiếc túi xách tháo xuống để ở trên bàn . Lấy ra điện thoại di động.

Tại sao lại như vậy!? Điện thoại di động rõ ràng vào lúc này mà lại hết pin!

Cô tuyệt vọng đến cực điểm...

Màn đêm buông xuống, Hạ Tâm Di co ro ở trên ghế sofa, vừa lạnh vừa đói, rốt cục cũng nghe tiếng mở cửa phòng.

Trong nháy mắt căn phòng được thắp sáng. Đứng ở cửa phòng là một nam nhân vừa vặn mặt âu phục màu đen, thân thể cao lớn. Cực tàn khốc có hình tấc phát. Sở hữu một khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ như một pho tượng thời Hi Lạp. Mang theo lãnh khí bức nhân, híp lại đôi mắt lạnh lẽo, nhìn tiểu cô nương đứng cạnh ghế sofa.

Hắn sải chân bước vào gian phòng. Cửa phòng được hắn đạp một cước nặng nè lần nữa khép lại.

"Thế nào lại là ngươi! Baba ta đâu?"

Hạ Tâm Di trừng mắt như Hắc Bảo thạch vào người đàn ông đột nhiên xuất hiện kia, đồng phục học sinh ôm sát phần ngực bởi vì khẩn trương mà phập phòng lên xuống. Cô biết rõ người nam nhân này đối với cô có mưu tính mãnh liệt. Vì cái gì lại xuất hiện ở đây? Hắn và baba có quen biết?

"Baba ngươi!? Ngươi còn tìm baba ngươi làm gì? Hắn, đã đem ngươi bán."

Nam nhân môi mỏng câu dẫn hiện ra vẻ trào phúng một cách kêu gợi. Thanh âm lạnh lẽo làm cho lòng người như đông cứng lại.

"Ngươi nói bậy!"

Trong nháy mắt đôi mắt Hạ Tâm Di bị bịt kín một tầng sương mờ. Dung mạo tuyệt mỹ của cô, vóc người trổ mã đẩy mê hoặc lòng người. Nhưng dù sao hôm nay vừa mới qua sinh nhật mười bảy tuổi kia. Lòng của cô, thoáng cái rơi vào đáy cốc.

"Ta nói bậy? Ngươi không phải không biết baba ngươi thiếu một món nợ lớn đi!? Hắn bán ngươi một năm để hoàn nợ nần."

Hắn lạnh lùng nói xong. Bước đi đến trước mặt của cô, từ trong túi áo nhanh chóng lấy ra một tờ giấy có chữ viết vứt cho cô.

"Chính mình xem đi! Đây là văn kiện sao chép giấy tờ bán thân của ngươi!"

Hạ Tâm Di cắt đỏ bừng môi dưới. Ngồi xổm người xuống, nhặt tờ giấy đứng lên. Ngừng thở, cô cẩn thận nhìn từng chữ.

Giấy trắng mực đen. Mặc dù là bản sao chép nhưng cô vẫn nhận ra bút tích đó đúng là của baba. Hắn thực sự vì những nợ nần đó mà đem bán cô bán đi!

Cô thực sự đã bị bán đi cho người nam nhân "Thang thúc thúc" này! Thời hạn là một năm!

Ném đi tờ giấy khốn kiếp kia, giờ phút này cô hoảng loạn vô cùng.

Vài sợi tóc rủ xuống như ẩn như hiện trên gương mặt nhỏ nhắn, càng nổi bật lên da thịt trắng như tuyết. Bởi vì khiếp sợ, tức giận, khẩn trương và sợ hãi. Đủ mọi cảm xúc vây lấy cô làm cho đôi môi đỏ mọng run đông. Cặp chân dài run lẩy bẩy, còn có bộ ngực đã trổ mã hoàn mỹ...

Cô ngẩng đầu, hai Hắc Bảo thạch sáng lên mang theo một cổ quật cường. Dũng cảm nhìn thẳng nam nhân lãnh khốc trước mắt.

"Cái này không có hiệu quả! Ta không phải là tiểu hài tử. Ta đã mười bảy tuổi! Ta biết rõ! Không có người nào có quyền mua bán ta!"

Tuổi cô còn nhỏ, lại có tâm trí thông minh, cư xử thành thục. Nàng ngẩng cao đầu ưỡn ngực. Không muốn lộ ra tia sợ hãi trước mặt người này. Cô cứ như vậy đứng thẳng người, không thể nghi ngờ những đường cong đã trổ mã thành thục trở nên long linh dưới cặp mắt lãnh huyết kia.

Tuổi tuy nhỏ, nhưng cũng đã cao 1m68 gần qua ngực hắn. Uyển  chuyển không ngừng cộng thêm sự run rẩy sợ hãi của cô, đã đủ làm cho huyết mạch trong người hắn bành trướng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro