Chương 55: Nghĩ cách cứu Ngô Sâm Nhược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên con đường ngoại ô trống trãi ở nước Pháp, Ngô Sâm Nhược đội tóc giả mặc quần áo nữ, điên cuồng mà lái xe chạy như gió lốc. Phía sau cậu, ba chiếc xe hơi màu đen điên cuồng chạy theo, thỉnh thoảng lại có đạn bắn ra.

Bởi vì tình báo sai lầm, Tống Nghĩa Nhụy trúng bẫy. Vì cam đoan một văn kiện tuyệt mật có thể an toàn gửi về nước, Tống Nghĩa Nhụy vốn muốn chọn cáchh hy sinh chính mình. Nhưng Ngô Sâm Nhược đang tiến đến lại đưa ra một biện pháp.

Cậu mặc quần áo và mang giày cao gót của Tống Nghĩa Nhụy, hai người đều là người Á Châu, sau khi đổi quần áo, cậu làm con mồi, để cho Tống Nghĩa Nhụy đang bị thương lập tức trốn.

Kế hoạch này thành công, nhưng, Ngô Sâm Nhược lại không gặp được người đã sắp xếp trước đó, bắt buộc cậu phải đi một con đường khác, hoàn toàn lệch khỏi phạm vi đào thoát trong dự tính.

Có lẽ, trốn không thoát.

Nhưng, không thể buông tha, cho dù trốn không thoát, cũng phải tranh thủ thêm thời gian cho Tống Nghĩa Nhụy.

Đường trở nên càng ngày càng gấp khúc, Ngô Sâm Nhược biết thời gian càng dài thì đối phương càng dễ bố trí chướng ngại vật ở phía trước. Hắn đã không có tinh lực nhìn bản đồ điện tử, chỉ có thể dựa vào vận khí và cảm giác.

Đáng tiếc, vận khí của cậu không tốt.

Oanh!

Cậu đụng vào một chướng ngại vật, thân xe bay lên trời rồi lật ngược lại, hung hăng ngã xuống.

Máu tươi trên trán chảy ra, trước mắt Ngô Sâm Nhược hiện ra một cảnh tượng, cậu và Lưu Sảng tới bệnh viện, nhìn thấy một bé gái nhỏ gầy nằm trên giường bệnh, nho nhỏ, tựa như xiết một cái cũng sẽ vỡ.

A... Ngô Sâm Nhược nở nụ cười, tại sao trước khi chết... Lại nghĩ đến cảnh tượng này...

Lá cây màu lam trước ngực cậu, vỡ vụn.

Trong không gian Mộc Sương nói cho Mộc Tuyết biết, tính mạng Ngô Sâm Nhược gặp nguy hiểm, bây giờ còn không thể xác định sẽ sống sót.

Đồng thời, cây Lam Diệp trong không gian nhanh chóng héo rũ, cây Lam Diệp bị Mộc Sương đào lên để xuống hồ nước, dùng nước trong hồ ngâm, mới không có vỡ vụn.

"Nếu không cứu được Ngô Sâm Nhược, cây Lam Diệp không thể sống." Mộc Sương nói với Mộc Tuyết như vậy.

Nhưng đối với Mộc Tuyết mà nói, cây có thể không có, dị năng có thể không có. Nhưng, Ngô Sâm Nhược không thể không có.

Tựa như Tống Ngôn Mục đã nói, Sâm Nhược, Lưu Sảng, Lan Tử những người này, đã sớm khắc vào sinh mệnh Mộc Tuyết. Cô tuyệt đối không tiếc trả giá tất cả, để bảo vệ những người này.

Hai cha con Tống Ngôn Mục và Tống Nghĩa Cẩn thực cẩn thận, nếu Ngô Sâm Nhược gặp chuyện không may, như vậy chắc chắn bọn họ đang chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm. Sau đó là không thể liên lạc với người của mình, muốn liên lạc cũng không liên lạc được.

Kết quả, đương nhiên không phải là thứ bọn họ muốn nghe.

Tống Nghĩa Cẩn hiện tại là chưởng quản của nhà họ Tống, tự nhiên là có quyền hạn nhất định để biết Tống Nghĩa Nhụy làm gì. Nghe nói bên trong xuất hiện phản đồ, người Tống Nghĩa Nhụy mang ra mất tích toàn bộ, Tống Nghĩa Cẩn tắt điện thoại.

Tống Ngôn Mục biết Ngô Sâm Nhược tham dự hành động của Tống Nghĩa Nhụy, lại kết hợp với phản ứng vừa nãy của Mộc Tuyết, sắc mặt anh cũng ngưng trọng.

Ngô Sâm Nhược với Tống Ngôn Mục, cũng giống như La Lan Tử với Mộc Tuyết. Đó là bạn thân có thể so với huyết mạch thân tình, là người có thể giáo phó phía sau lưng, tuy rằng không phải sự tồn tại giống như tình yêu lại có thể vì đối phượng mà đi mạo hiểm tính mạng – đó chính là một sự tồn tại đặc thù.

Là bởi vì mình trở về thành phố B sao? Tống Ngôn Mục xiết tay thành quyền.

Mộc Tuyết sâu sắc cảm nhận được cảm xúc của Tống Ngôn Mục, cô vãy tay với Tống Ngôn Mục, rồi lắc đầu.

Đừng nghĩ nhiều, chuyện này không có quan hệ gì với anh.

Tống Ngôn Mục nhìn thấy trong đôi mắt Mộc Tuyết nói như thế.

"Bây giờ Sâm Nhược ở đâu? Em muốn đi tìm anh ấy." Mộc Tuyết bắt được tay Tống Ngôn Mục, vừa kiên định vừa da diết.

"Ngoan, đừng nháo. Em đi cũng không thể giúp được gì." Tống Ngôn Mục ôm lấy Mộc Tuyết, nhắm mắt lại hô hấp thật sâu.

Mộc Tuyết lắc đầu,"Anh Ngôn Mục, anh biết. Em có thể, em có thể giúp đỡ!"

Bác sĩ đi nhanh vào, đề tài này tạm thời dừng lại. Chờ bác sĩ kiểm tra tất cả xong, vỗ ngực cam đoan Mộc Tuyết không có việc gì, có thể là gần đây không nghỉ ngơi tốt. Kết quả Tống Nghĩa Cẩn hai vợ chồng không biết lý giải thành cái gì, hai đôi mắt như dao xẹt lên người Tống Ngôn Mục.

Tống Ngôn Mục tỏ vẻ chính mình thực vô tội, anh không có ngủ với Mộc Tuyết mà. Mộc Tuyết tối nào cũng tán gẫu với mẹ Tống tới khuya~~~~.

Nhưng loại hiểu lầm này, không giải thích thì tốt hơn.

Chờ khi Tống Nghĩa Cẩn và Lâm Hồng đi, Tống Ngôn Mục đi ra ngoài tiễn bọn họ. Mà Mộc Tuyết, nhanh chóng gọi điện thoại cho Lưu Sảng.

Có lẽ bởi vì anh Ngôn Mục lo lắng mình cũng sẽ gặp nguy hiểm, mới ngăn mình đi tìm Sâm Nhược.

Nhưng, tại sao Mộc Tuyết lại không thấy Tống Ngôn Mục lo lắng ảo não? Hồ nước trong không gian đã nhấc lên sóng to gió lớn, không chỉ đơn giản là kích động.

Ngôn Mục từ sớm đã quen biết Sâm Nhược, tình cảm của bọn họ nhất định rất sâu. Bởi vì bất luận là Tống Ngôn Mục hay là Ngô Sâm Nhược đều là người trọng tình cảm.

Quả thật, Mộc Tuyết không hiểu cũng không biết Ngô Sâm Nhược rốt cuộc ở làm gì nước ngoài. Nhưng, bằng vào cô có dị năng Mộc Sương và có lực cảm giác với Sâm Nhược, cô nhất định có thể giúp đỡ.

Nếu Tống Ngôn Mục đồng ý, như vậy cũng chỉ có...... Dốc toàn lực, trốn đi !

Lưu Sảng, anh phải ủng hộ em!

Kết quả sau khi Lưu Sảng nghe xong, không ủng hộ Mộc Tuyết. Cậu có biết một chút về công việc của Ngô Sâm Nhược, đó là mưa bom lửa đạn, một chút vô ý thì sẽ mất mạng như chơi. Sâm Nhược sẵn lòng liều mạng, cho nên là một người bạn cậu ủng hộ. Nhưng Mộc Tuyết, là em gái của bọn họ, ở trong lòng bọn họ là đưa em gái cần được bảo vệ.

Dị năng thì như thế nào? Chết rồi thì tất cả sẽ kết thúc.

Mộc Tuyết nghiến răng nghiến lợi, các người đều lo lắng cho em, nhưng các người có thể cứu Sâm Nhược sao? Nhưng em có dự cảm nếu em không đi, Sâm Nhược có thể sẽ chết mất!

Không biết sự tức giận và dũng khí từ đâu ra, Mộc Tuyết quyết định rõ ràng bây giờ lập tức tới sân bay mua vé máy bay!

Nhưng mà, cô vừa mới đi xuống lầu, đã bị Tống Ngôn Mục bắt được, khiêng cô lên vai mang về phòng, oành một tiếng bị quăng lên giường, sau đó trực tiếp ngăn chặn.

"Khiếp kiếp anh buông ra! Tiếp tục ngăn cản, nếu Sâm Nhược chết thật coi thử các người làm sao hối hận!"

Cảm xúc Mộc Tuyết cũng có chút mất khống chế, cô biết mình bị cảm xúc của Ngô Sâm Nhược và Tống Ngôn Mục ảnh hưởng.

Ngô Sâm Nhược đang đau khổ giãy dụa, không muốn chết.

Trong lòng Tống Ngôn Mục thì thống khổ rối rắm, không biết nên lựa chọn như thế nào.

"Tiểu Tuyết......" Tống Ngôn Mục yếu ớt,"Đừng nói nữa......"

"Cầu xin anh, để cho em đi......" Mộc Tuyết đưa tay ôm lấy Tống Ngôn Mục,"Để cho em đi được không? Anh có thể phái nhiều người theo em, em cam đoan sẽ chú ý an toàn. Em có thể cảm giác được trạng thái của Sâm Nhược, anh ấy có thế sẽ chết. Em có thể đưa mọi người tìm anh ấy, tin tưởng em!"

Im lăng thật lâu, Mộc Tuyết cảm giác được hồ nước trong không gian chậm rãi bình tĩnh lại.

Tống Ngôn Mục đột nhiên đè Mộc Tuyết, giống nhau muốn khảm Mộc Tuyết vào cơ thể mình.

"Được, em đi. Nhưng, bảo vệ tốt chính mình." Tống Ngôn Mục cuối cùng gật đầu,"Sâm Nhược là tay chân của anh, còn em là tim của anh. Mất đi tay chân anh sẽ tàn tật vĩnh viễn, mất đi tim......"

Mộc Tuyết trịnh trọng gật đầu, cũng hôn Ngôn Mục.

"Sâm Nhược, là anh em của anh, là người thân của em......"

"Em sẽ đưa anh ấy sống sót trở về......"

"Tin tưởng em......"

Được Tống Ngôn Mục đồng ý, hơn nữa Tống Nghĩa Cẩn hỏi cũng không hỏi trực tiếp ủng hộ, hộ chiếu và thân phận ngụy trang của Mộc Tuyết được chuẩn bị tốt trong vòng một ngày, còn ngụy trang thành đội ngũ cứu hộ 15 người, chủ yếu là nhân viên đặc công nhân viên y tế, sau khi Hoa Báo và mẹ Hà từ nước ngoài về, lập tức đi tới địa điểm tập hợp đợi lệnh.

Mộc Tuyết đi, có thể cứu Ngô Sâm Nhược, tất nhiên cũng sẽ cứu được Tống Nghĩa Nhụy. Trong lòng Tống Nghĩa Cẩn cũng có chút bối rối, hắn đã sớm khuyên em gái về nước, không cần tiếp tục làm công việc nguy hiểm như vậy nữa. Nhưng em gái không bao giờ nghe......

Mộc Tuyết đi mấy ngày, Tống Ngôn Mục cũng rời khỏi thành phố B.

Anh cảm thấy, mình vẫn nên về thành phố Hải Đường sẽ tốt hơn.

Có lẽ...... Mình thật sự không nên về nhà họ Tống?!

Khi biết Mộc Tuyết xuất ngoại đi tìm Ngô Sâm Nhược sau, Lưu Sảng cũng đứng ngồi không yên. Cải nhau với Tống Ngôn Mục và người nhà nữa ngày, Lưu Sảng tự trốn. Kết quả vừa đáp xuống sân bay nước Pháp, Lưu Sảng trực tiếp bị đội ngũ tinh vệ vừa mới xuất ngũ đuổi về.

Sau khi bị đuổi về thì bị nhốt trong phòng, Lưu Sảng bắt đầu bất khuất đấu tranh với người nhà, từ đập cửa sổ giả bộ bệnh tuyệt thực đến nổi điên, cái gì cũng làm, nhà họ Lưu vẫn là không đáp ứng.

Nhuế Sophie được đưa đến phòng Lưu Sảng để chăm sóc cậu, Lưu Sảng ngay cả Nhuế Sophie cũng không muốn để ý, trong đầu óc đều là bóng dáng Ngô Sâm Nhược, còn có sự lo lắng với Mộc Tuyết.

Trong phòng Lưu Sảng có khung hình, Nhuế Sophie nhìn chằm chằm ảnh chụp của Ngô Sâm Nhược thật lâu, ánh mắt kia như muốn đốt chay một lỗ trên tấm ảnh. Lưu Sảng phát hiện Nhuế Sophie không thích hợp, chộp đoạt lấy khung hình (ảnh được đóng khung), quát,"Nhìn cái gì vậy! Đây an hem của anh!"

Giương mắt nhìn chằm chằm Lưu Sảng, Nhuế Sophie không nói được một lời.

Ảnh chụp Ngô Sâm Nhược, có một đôi mắt rất giống với cô kiếp trước, khi nhắm mắt lại còn giống hơn nữa. Có lẽ kiếp trước mình có một phần huyết thống Trung Quốc, hình dáng của mình và cậu ta có chút tương tự.

Kiếp trước, là người này chết, làm cho Lưu Sảng không gượng dậy nổi sao? Là vì muốn báo thù cho người này, Lưu Sảng mới trở lại Trung Quốc sao?

Nhuế Sophie nhắm mắt lại, bất đắc dĩ nở nụ cười. Lưu Sảng này...... Thật sự là làm cho người ta đau lòng.

"Sophie...... Không phải anh cố ý rống em......" Lưu Sảng cũng biết mình đổ sự tức giận lên người Sophie thì thật không tốt, nhưng cậu thật sự rất nôn nóng rất khó chịu.

Ngồi xổm xuống, Lưu Sảng đặt đầu ở trên đầu gối Sophie, giống như một con chó lớn không tìm thấy chủ nhân.

"Sâm Nhược là an hem của anh, anh là thật sự đau lòng cậu ấy...... Nếu cậu ấy chết, kiếp này anh cũng không thể sống vui vẻ......"

Sophie kéo bàn tay Lưu Sảng qua, nhẹ nhàng viết lên,[ nếu anh chết, em đời đời kiếp kiếp cũng sẽ thống khổ. Anh đối Sâm Nhược là tâm tình gì, em đối với anh chính là tâm tình đó.]

Không hiểu sao lại bị chọc cười, Lưu Sảng cọ tay Sophie,"Chúng ta là tình yêu, anh và Sâm Nhược là tình thân, không giống nhau."

Nhưng người Trung Quốc từ tình yêu cuối cùng sẽ lắng đọng lại thành tình thân. Sophie nắm chặt Lưu Sảng, mặc dù có chút ghen, nhưng, người quan trọng với anh, sao em có thể bỏ mặc đây.

Thật vất vả dỗ Lưu Sảng, Sophie cầm lấy di động của Lưu Sảng, tìm được hai dãy số Mộc Tuyết, còn có Tống Ngôn Mục, nhắn một tin nhắn.

[ Bệnh viện tư nhân Angel, đi vào trong đó nhìn xem.]

Bệnh viện tư nhân Angel, nằm trong dãy núi biên giới của Pháp, một bệnh viện ẩn nấp vô cùng tốt, có kết cấu khổng lồ. Tình hình chung, nếu bắt được gián điệp bị thương hoặc là Mafia thân phận quan trọng, sẽ đưa nơi đó tiến hành trị liệu. Phía trên coi như là nhân viên làm việc cho tổ chức, phía dưới thì chính là phạm nhân. Bệnh viện này cũng sẽ tiếp nhận một ít bệnh nhân bình thường để che dấu.

Kiếp trước vào lúc này, Sophie nhớ rõ cô bởi vì bị thương mà nằm viện, nghe được nữ gián điệp Trung Quốc bị bắt.

Nếu là ở nước Pháp, như vậy, nói không chừng có khả năng này.

Tống Ngôn Mục nhanh chóng trả lời,[ tốt.]

Người thông minh, không hỏi nhiều trong lúc này. Nhuế Sophie gật đầu.

Không quá lâu, Mộc Tuyết cũng trả lời,[ Quả thật có cảm giác ở hướng kia, chúng tôi lập tức đi.]

Cảm giác? Sophie cười cười, xóa tin nhắn, nằm xuống ở một bên sô pha. Cô không muốn Lưu Sảng tới nước Pháp mạo hiểm, cho nên, lúc nào cũng phải thời thời khắc khắc ở bên cạnh.

Đoàn người Mộc Tuyết xuống máy bay, vài người nằm vùng của nhà họ Tống ở nước Pháp ra đón. Bọn họ cũng đăng tìm kiếm Tống Nghĩa Nhụy và Ngô Sâm Nhược.

Những người cùng làm nhiệm vụ hôm nay, dường như là toàn diệt. Tuy rằng biết bên trong có phản đồ, nhưng không biết là ai, điều này cũng tạo thành khó khăn lớn cho việc cứu Tống Nghĩa Nhụy và Ngô Sâm Nhược.

Mộc Tuyết tuy rằng tới cứu người nhưng tên phản đồ hành đồng như thế nào cô hoàn toàn không hiểu. Nhưng mà, có người của Tống Nghĩa Cẩn ở đây chỉ huy, Mộc Tuyết có thể tận xác định mục tiêu.– dựa vào của cảm giác cô, tìm được Ngô Sâm Nhược.

Giống như là rađa, Mộc Tuyết chỉ cần nhắm mắt lại, cô có thể cảm nhận được phương hướng của Ngô Sâm Nhược. Hơi thở kia càng ngày càng mỏng manh, làm cho Mộc Tuyết ước trên lưng mình mọc cánh, để lập tức bay tới đó.

Ánh sáng ngày càng le lói (ý nói sắp mất hy vọng), dù máy bay có nhanh hơn nữa thì cũng không thể tới trong nháy mắt, Mộc Tuyết chỉ có thể lo lắng nhìn kim đồng hồ từng giây từng giây trôi qua.

Tiếng chuông tin nhắn vang lên, vừa Mộc Tuyết mở ra thấy, là Lưu Sảng nhắn.

[ Bệnh viện tư nhân Angel, đi vào trong đó nhìn xem.]

Nhanh chóng kêu người bên cạnh mở bản đồ, tìm vị trí, sau đó Mộc Tuyết nhắm mắt lại cảm giác phương hướng, ngón tay chỉ ra ngoài.

Đúng vậy, là hướng kia.

Mộc Tuyết trả lời tin nhắn xong, tắt điện thoại di động. Trong vài giờ kế tiếp, cô không thể bị quấy rầy.

Sâm Nhược, chịu đựng.

Biết địa điểm và phương hướng, lần này Mộc Tuyết bọn họ rốt cục có thể toàn lực ứng phó. Đồng thời, Tống Ngôn Mục và Tống Nghĩa Cẩn tập trung thẳng vào bệnh viện này, trong thời gian nhanh nhất bằng phương pháp hữu hiệu, đưa một bệnh nhân đến bệnh viện. Mà người đó là người thân cận với Mộc Tuyết, đi vào bệnh viện tra xét.

Nhưng, nói như vậy, Mộc Tuyết nhiều lắm chỉ có thể mang ba người đi vào, nhiều người hơn sẽ khiến bọn họ nghi ngờ.

Từ khi lên máy bay tới bây giờ, Mộc Tuyết đi theo một nữ hai nam cùng nhau ngồi vào xe hơi.

Ở trên xe, người phụ nữ cởi bỏ mái tóc hồng trên đầu, đeo kính màu nâu, cởi áo khoác để lộ ra chiếc đầm đỏ bên trong. Hai người đàn ông đổi thành quần áo thông thường áo sơ mi quần tây, áo khoác cột vào bên hông. Người phụ nữ kia nhanh chóng điều chỉnh kiểu tóc cho Mộc Tuyết, đeo kính áp tròng, còn có thay đổi màu da, không ngừng động đậy trên mặt Mộc Tuyết. Hơn mười phút, gương mặt Mộc Tuyết đã được biến đổi thành con lai, còn vẽ khói lên, che hết diện mạo vốn có của Mộc Tuyết.

Lại cho Mộc Tuyết đeo một kính mắt đầu lâu màu hồng, thay đổi quần áo rách tung toé màu đen bó sát người phục, đeo rất nhiều trang sức phong cách, mang đôi giày chạy đinh vào (ếu biết là mợ giề), Mộc Tuyết hoàn toàn bị biến thành một cô gái mạnh mẽ.

"Quần áo trên người cô bị cởi ra rất dễ, lớp dịch dung này nếu không đụng vào nước thì sẽ không trôi." Người phụ nữ dặn dò Mộc Tuyết,"Micro trên lỗ tai chúng ta liên thông nhau, cô nhỏ giọng nói chuyện mọi người cũng có thể nghe được."

Mộc Tuyết trịnh trọng gật đầu.

"Hai mươi phút, cứu không được Ngô Sâm Nhược cũng không thể đả thảo kinh xà, nếu không chắc chắn chúng ta sẽ vĩnh viễn không thể cứu được cậu ta." Người phụ nữ tiếp tục dặn dò, "Cô phải đi theo ta."

Mộc Tuyết...... Gật đầu.

Đi trên quôc lộ một thời gian thật dài, rốt cuộc cũng đến bệnh viện.

Mộc Tuyết xuống xe, trái tim bắt đầu kinh hoàng. Đúng vậy, Sâm Nhược ở chỗ này!

Bảo của bệnh viện thấy có xe ngừng lại, lập tức đi lên hỏi. Người phụ nữ tóc hồng nữ xuống xe có chút lo lắng lại có chút bực bội hỏi,"Chị Jessica xảy ra tai nạn xe cộ, nghe nói là đưa tới đay. Tôi là em gái chị ấy – Anna, hai người này là em trai của chúng tôi, đây là con gái của chị ấy, chúng tôi được thông báo chị ấy phải chuyển viện."

Xác minh giấy chứng minh và thông tin khác, sau khi bảo vệ cẩn thận chứng thực, để cho bọn họ đi vào.

Sau cánh cửa bệnh viện là một lối đi thật dài, những bồn hoa rất cao, cao đến mức không nhìn thấy bên cạnh, Mộc Tuyết cau mày đi theo Anna. Chờ đi hết đường, đi vào tầng trệt không tính là cao, có người khác dẫn bọn họ quẹo phải.

Nhưng Mộc Tuyết cảm giác được Sâm Nhược ở bên trái, cô cố gắng khống chế mình không được quay đầu. Tuy rằng không hiểu về đặc công không biết về gián điệp cũng không viết về nghĩ cách cứu viện, nhưng Mộc Tuyết biết, không thể để lộ sơ hở.

Lại quẹo tới quẹo lui, đi qua nhiều lối đi thật dài, Diệp Gia Quán đoàn người Mộc Tuyết đi tới một tòa nhà khác.

"Cô Jessica gặp tai nạn xe cô bị thương nặng, bác sĩ đã làm phẩu thuật cho cô ấy. Bệnh viện không có nhiều thuốc, cho nên mời mọi người chuyển tới bệnh viện trong thành phố." Người dẫn dắt nói như thế.

Anna bình tĩnh nói chuyện với cô ta, đến phòng của Jessica mà bọn họ nói. Hai người đàn ông đi chung với Mộc Tuyết cùng đi làm thủ tục chuyển viện, còn lại người phụ nữ tóc hồng và Mộc Tuyết ở trong phòng.

Trên giường bệnh quả thật cố một người phụ nữ mặt mày trắng bệch đang nằm.

Đây là vì nhiệm vụ cố ý bị thương sao? Trong lòng Mộc Tuyết chấn động.

Hai gã hộ tá đi đến, đổi từng chút cho Jessica, Anna đứng dậy, trong lúc lơ đãng đóng cửa phòng, từ trong túi tiền lấy ra hai ống tiêm. Nhưng cô ấy chưa kịp hành động, hai gã hộ tá kia đột nhiên ngã xuống.

Chuyện làm cho người khác lâm vào hôn mê Mộc Tuyết đã làm vô cùng thuần thục. Cảm xúc uể oải cực độ có thể cho làm cho người không phòng bị nháy mắt ngủ li bì, cảm xúc hoảng sợ cực độ cũng có thể cho làm cho người có lực chấp nhận kém hôn mê trong nháy mắt. Tuy rằng cảm xúc không phải tư duy, nhưng là cảm xúc mới là vũ khí thôi miên tốt nhất.

Anna giật mình chỉ có một giây, kế tiếp, cô ấy nhanh chóng mặc đồ hộ tá đã chuẩn bị sẵn vào, đồng thời lấy thẻ ID của hai hộ tá kia.

Mộc Tuyết cũng thay đồ hộ tá và tóc giả, hơn nữa tháo hết trang sức và rửa mặt trong vòng một phút, động tác lưu loát không thua Anna. Bởi vì, cô đã chờ không được nữa, hơi thở Ngô Sâm Nhược càng ngày càng yếu làm cho cô không thể kiềm chế.

Khi đi ra cửa phòng, hai người đàn ông lúc nãy cũng đi tới, đơn giản gật đầu, bọn họ canh giữ ở ngoài phòng bệnh.

Mộc Tuyết mang theo Anna, dựa theo cảm giác trong lòng, nhanh chóng đi về một hướng.

Thẻ ID trong tay chỉ có thể sử dụng ở khu C, Anna lưu loát đánh lén hai hộ tá khác, mới thuận lợi đến khu B. Dọc theo đường đi cực kỳ nguy hiểm, may mắn Anna có kỹ xảo tránh né phong phú, hơn nữa Mộc Tuyết vẫn cố gắng sử dụng dị năng, hoặc là làm cho người chung quanh đi chỗ khác, hoặc là làm cho người nhìn thấy hoảng sợ. Điều này làm cho hai người không bị vạch trần khi đã bị người khác thấy.

Thậm chí ngay cả y tá trưởng sau khi nhìn thấy bóng lưng của bọn họ, cũng chỉ là nghi hoặc một chút, sau đó nháy mắt cảm thấy cảm xúc thả lỏng. Tin tưởng trực giác của mình y tá trưởng phóng tâm mà đi.

Bên này, trong lòng Mộc Tuyết bất luận thế nào cũng là khẩn trương. Lại nói tiếp đây là lần đầu tiên cô xuất ngoại, sau đó liền đi vào chuyện mạo hiểm kịch tính như thế này, có thể dựa vào dị năng vận dụng thông thuận, cũng xem như sự huấn luyện của Tống Ngôn Mục là thích đáng.

Đương nhiên, ý nghĩ nhất định phải cứu Ngô Sâm Nhược ra cũng đủ để cho cô không sợ nguy hiểm gì.

"Ông chủ, hắn chỉ sợ là không được."

Trong tòa nhà dưới đất, có rất nhiều phòng bệnh, một phòng bệnh trong đó, vài người mặc đồ đen đứng ở giữ giường bệnh. Trên giường bệnh, Diệp Gia Quán chính là mặt không có chút máu hô hấp mỏng manh – Ngô Sâm Nhược. Thiết bị điện tử biểu hiện tim càng ngày càng thấp.

Giọt......

"Não tử vong không?"

"Bây giờ thì vẫn chưa, nhưng dự tính chống đỡ không được bao lâu."

Thân thể có thể dùng ống tiếp hơi để duy trì sự sống, nhưng một khi não tử vong, thì vĩnh viễn cũng không có cách nào thức tỉnh. Giống như linh hồn hoàn toàn bị đánh tan, thân thể trống không thì không có ý nghĩa.

Nhóm bác sĩ đều im lặng không nói.

Người áo đen cầm đầu đạp lên thành giường, lần này mất là tư liệu nghiên cứu vũ khí sinh hóa mới nhất của Mafia, cùng với một phần nguyên chất chất phóng xạ vật. Phàm là người tiếp xúc với văn kiện cuối cùng tế bào đều sẽ suy nhược hoặc là dị biến mà chết, rõ ràng bắt được tên gián điệp này, nhưng chỉ bị tai nạn xe cộ mà thôi, tại sao lại không cứu được người.

"Chuẩn bị, thừa dịp còn chưa chết, đưa tới tổng bộ. Để cho đám người kia vạch xương sọ kích thích đầu óc, nhìn xem có thể lấy được tin tức hữu dụng gì hay không."

Nghe lệnh, nhóm bác sĩ nhanh chóng rút hết dụng cụ duy trì sinh mệnh trên người Ngô Sâm Nhược, đẩy khỏi phòng, đi tới thang máy.

Mà Mộc Tuyết và Anna đang canh giữ ở cửa thang máy.

Cửa thang máy chớp mắt mở ra, Mộc Tuyết và Anna lui qua một bên. Hai người mặc đồ đen đi phía trước, tiếp theo là hai bác sĩ và ba hộ tá phụ giúp đẩy giường bệnh, bốn người mặc đồ đen đi theo phía sau.

Mộc Tuyết liếc nhìn một cái, đột nhiên đôi mắt đỏ hoe.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Sâm Nhược! Này nhất thế mặc dù có Mộc Tuyết, còn có Sophie giúp, nãi nhất định hội chuyển nguy thành an !

Pháp quốc thiên đối Mộc Tuyết mà nói là mặt khác ý nghĩa thượng trưởng thành, chủ động phóng ra không chỉ có là chủ động thu thập cực phẩm, lại chủ động vì nhân vật chính đoàn những người khác đánh vỡ vận mệnh!

☆Chương 55: Nghĩ cách cứu Ngô Sâm Nhược (2)

Nhìn thấy Ngô Sâm Nhược sinh tử chưa biết chỉ còn một hơi thở nằm trên giường bệnh, người khác còn muốn bắt đi, dị năng của Mộc Tuyết đột nhiên bạo động.

Cảm giác sợ hãi như sóng thần đánh úp tới, bác sĩ và hộ tá nháy mắt ngất xĩu. Bốn người đàn ông mặc đồ đen cách Mộc Tuyết gần nhất xĩu ba người, hai tên phía trước có cảnh giác nên không ảnh hưởng nhiều, không mất đi sức chiến đấu, nhưng thình lình nảy sinh áp lực sợ hãi kinh hách nên rút súng bắn loạn xạ. Tên đồ đen cầm đầu nhấn còi báo động ở đâu giường.

Anna chửi thề một tiếng, giống như đang săn báo xông lên, một cước hung hăng đá vào huyệt thái dương người nọ, sau đó bay lên, trong tay xuất hiện hai cây dao găm đánh về phía hai người mặt áo đen khác. Mộc Tuyết ở một bên gia tăng mức độ của dị năng, miệng không ngừng nhai lá Lam Diệp.

Những người phối hợp với Mộc Tuyết nghe tiếng súng vang từ micro trên tai cô. Một khi có tiếng súng, toàn bộ bệnh viện sẽ đóng lại. Nhóm tiếc ứng ngoài bệnh viện liếc nhìn nhau, Jessica đã được đưa ra xe rồi, không bằng bọn họ vọt vào đi! Không thể để Anna và Mộc Tuyết ở trong đó.

Mặt khác, ở chỗ tiếp ứng phi cơ trực thăng đã chuẩn bị cất cánh, trực tiếp lao tới bệnh viện.

Dưới sự phối hợp của Mộc Tuyết, trong thời gian rất ngắn Anna đã giải quyết xong hai người, sau đó cắn răng một bế Ngô Sâm Nhược lên, hai người bắt đầu nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

Mộc Tuyết đã bất chấp dị năng bạo động hay không bạo động, có lẽ từ nay về sau cô đều phải ở trong nước cụp đuôi làm người, nhưng cho dù dị năng bị phát hiện, cô cũng muốn cứu Ngô Sâm Nhược.

Tất cả mọi người trong bệnh viện không hiểu tại sao lại lâm vào điên cuồng và tuyệt vọng, cảm xúc thống khổ mãnh liệt làm cho bọn họ không thể nhắm không thể công kích, chỉ có thể nhìn hai người xâm nhập chạy ra ngoài. Nhưng tinh anh luôn luôn có ý chí kiên cường, trong sự thống cầm vũ khí lên, đặt trên cửa sổ.

Một chiếc xe cải trang vọt vào cửa bệnh viện, xinh đẹp dừng trước cao ốc, đạn bình thường căn bản không thể làm gì chiếc xe bọc thép hợp kim đó.

Mộc Tuyết nghe theo sự chỉ huy của Anna lấy súng bắt một tên bác sĩ đi vào thang máy, đưa lưng về phía Anna và Ngô Sâm Nhược, dùng bác sĩ làm bia chắn cho mình. Anna quả nhiên mạnh mẽ, một tay kiềm chặc một tên hộ tá, làm bia chắn ngăn cản phía trước mình, để tránh bị viên đạn gào thét bay đến làm bị thương.

Nghe không hiểu người tiếng Pháp, Mộc Tuyết lo lắng tột đỉnh. Tình huống này, muốn thoát rất khó, muốn cứu Sâm Nhược lại càng khó.

Xe cách bệnh viện chỉ còn một khoảng cách, nhưng đạn quá dày đặc, không thể chạy qua.

Cảm nhận được hơi thở mỏng manh của Ngô Sâm Nhược đã mỏng manh đến sắp dừng lại, Mộc Tuyết rốt cuộc chịu không nổi, cô kéo tóc mình, dùng hết sức lực toàn thân thét một tiếng lớn giống như sóng siêu âm. (ai muốn biết sống siêu âm là gì thì lên gg search nhé)

Lần này, không chỉ có người trong bệnh viện bị cảm xúc cuốn hút khống chế, tiếng thét chói tai siêu đê-xi-ben làm cho tất cả thủy tinh trong bệnh viện vỡ vụn, tất cả tiếng súng trong nháy mắt đều dừng lại.

Annan thừa dịp này xông tới chỗ xe cải trang, mà Mộc Tuyết bởi vì sử dụng dị năng trên diện rộng độ, làm cho thể lực cạn kiệt không còn sức.

Ném Ngô Sâm Nhược lên xe, Anna cắn răng quay lại ôm Mộc Tuyết, đến lúc này thời gian khống chết đã hết, lại cũng đủ để tinh anh trên lầu ý thức được nhóm bọn họ có người có siêu năng lực, vì thế không chút do dự ném một trái lựu đạn.

Anna vừa ném Mộc Tuyết lên xe, vừa tuyệt vọng gầm rú lái xe. Cô đã không còn ý định trở về, có lẽ hôm nay chính là ngày tận thế của cô.

Nhưng Mộc Tuyết từ trên xe bay xuống, liều mạng đẩy Anna về, trong nháy mắt đôi mắt đỏ rực đầy sát khí nhìn chằm chằm lựu đạn đang quay chậm trước mắt mình.

Tôi đã chết một lần.

Thật vất vả mới có thể sống lại, tôi sẽ cam tâm buông tha sao?

Không!

Tôi còn chưa trừng phạt đám hạ tiện kia xong, tôi còn chưa thể cứu sống Ngô Sâm Nhược, tôi còn chưa giúp Tống Ngôn Mục thực hiện tâm nguyện, cuộc sống chân chính có ý nghĩa có người đau lòng có người thương yêu chỉ mới bắt đầu.....

......Tôi sẽ không chết!

Mộc Tuyết vọt lên trước hai bước, ngay khi tay tiếp được trái lựu đạn, lập tức nhét nó vào không gian. Lựu đạn ở trong không gian bị Mộc Sương tiếp tục đẩy, trực tiếp rơi vào hồ nước, nổ mạnh.

Bị lực mạnh đánh vào Mộc Tuyết ói ra một ngụm máu tươi thật lớn, giống như nội tạng đều bị đánh rách tả tơi, sự đau đớn làm cho cô thống khổ. Nhưng, hiện tại, không thể ngất xỉu.

Anna đã kinh ngạc sắp không tin thế giới, nhưng giờ phút này không có thời gian để suy nghĩ nhiều, kéo Mộc Tuyết lên xe, xe nhanh chóng phát động, phóng ra bên ngoài.

Ngắn ngủn một phút đồng hồ, tất cả mọi người trong bệnh viện lặng yên không một tiếng động.

Tiếng nổ mạnh trong dự tính không có xuất hiện, ngược lại là tiếng động cơ ô tô gia tốc càng ngày càng xa. Người có ý thức thanh tỉnh trong bệnh viện thò đầu ra.

Trên mặt đất, ngay cả một mãnh vỡ lựu đạn cũng không có.

Nhanh chóng chạy tới chỗ trực thăng, Anna mang theo Mộc Tuyết bị thương nặng còn có Ngô Sâm Nhược sinh mệnh đang bị đe dọa lên phi cơ trực thăng. Trên phi cơ trực thăng thượng đã chuẩn bị nhân viên y tế và dụng cụ cấp cứu.

Mộc Tuyết vẫn cố gắng uống nước, còn có dưa hấu bổ máu trong không gian, những thứ này có thể giúp thân thể khôi phục. Nhân viên y tế kiểm tra thấy nội tạng Mộc Tuyết đã bị chấn động kịch liệt, tốt nhất là không cần di động. Nhưng tình trạng hiện tại...... Còn có Ngô Sâm Nhược, thân thể dường như đã bị nhiễm chất phóng xạ, toàn thân đều mềm hoá, bắp thịt dường như cũng chết.

"Đổi máu......" Mộc Tuyết cắn răng nói ra hai chữ.

Nhân viên y tế nghe không hiểu Mộc Tuyết muốn biểu đạt cái gì.

"Đem máu của tôi, rút ra, đưa vào trong cơ thể Ngô Sâm Nhược." Mộc Tuyết cắn răng,"Tôi và Sâm Nhược đều là O, có thể. Mau, cứu anh ấy."

"Nếu như máu khác nhau truyền vào quá nhanh quá nhiều, khi đi vào không mịp làm loãng sẽ bị đông lại, có thể sẽ xuất hiện hiện tượng hồng cầu gắn kết. Ngươi xác định các ngươi nhóm máu nhất trí?" Nhân viên y tế mặc dù đang hỏi, nhưng những yêu cầu của Mộc Tuyết đều phải thỏa mãn, bọn họ đã chuẩn bị dụng cụ truyền máu.

"Đừng nói nhảm, mau!"

"Hơn nữa tình trạng hiện tại của cô....."

"Nếu anh ấy chết thì tất cả còn có ý nghĩa gì!"

Cảm xúc quá mức kích động Mộc Tuyết lại oa ói máu, làm nhân viên y tế sợ tới mức không dám nói gì.

Hồ nước trong không gian của Mộc Tuyết, chỉ có thể tự mình uống, chỉ có tác dụng với mình. Nhưng Mộc Sương cũng đã nói, máu của cô có hiệu lực, lấy trong 10 phút thì dị năng sẽ không biến mất. Tuy rằng Mộc Tuyết không biết nguyên nhân Ngô Sâm Nhược bị thương, nhưng, thân thể cô phục hồi rất nhanh và hồ nước cũng chỉ chấp nhận một mình cô, sửa chửa công dụng chỗ thiếu hụt trong thân thể, nhất định có thể giúp được Sâm Nhược.

Anna kinh ngạc nhìn Mộc Tuyết Diệp Gia Quán thống khổ cả người run rẩy, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết nên nói cái gì.

Máu bị rút ra, chậm rãi truyền vào thân thể Ngô Sâm Nhược. Mà Mộc Tuyết yêu cầu rút hết máu Ngô Sâm Nhược ra trước.

Ai biết trong máu cậu có thứ gì không tốt đâu.

Một mực kiên trì không cho phép mình ngất xỉu, Mộc Tuyết bắt đầu chịu đựng trong sự đau đớn. Nội tạng đau đớn, sử dụng tinh thần lực ra vào không gian đau đớn, cảm xúc đau đớn.

Cô không biết là, Tống Ngôn Mục biết việc cô làm, so với cô còn đau đớn hơn.

Tống Ngôn Mục đã nhốt mình trong phòng một ngày. Hà Lệ Phong và Khâu Phàm ngay cả gõ cửa cũng không dám, chỉ có thể tới nhà họ Lưu khách khách khí khí mời Lưu Sảng tới. Lưu Sảng gần đây, tự nhiên xuất hiện một cái đuôi tên Sophie.

Oành oành oành gõ cửa, Lưu Sảng tức một bụng,"Anh Ngôn Mục, mở cửa, em Lưu Sảng."

Không phản ứng.

Cơn tức của Lưu Sảng nháy mắt biết mất, hồ nghi nhìn vẻ mặt xanh xao của Hà Lệ Phong và Khâu Phàm một cái, động tác gõ cửa của cậu nhẹ nhàng hơn không ít,"Anh Ngôn Mục...... Em Lưu Sảng đây, mở cửa ra đi? Xảy ra chuyện gì vậy?"

Vẫn không phản ứng.

Lúc này Lưu Sảng cũng nóng nảy, sẽ không phải là Ngô Sâm Nhược ở nước ngoài gặp chuyện không may chứ, Mộc Tuyết cũng gặp chuyện không may sao? Mẹ nó! Tại sao mọi người lại không nói cho cậu biết, chẳng lẽ mình ại vô dụng không đáng tin như vậy?

Ba ba ba ba ba ba đập mạnh, Lưu Sảng gấp đến độ giọng cũng khàn khàn ,"Mở cửa, anh Ngôn Mục! Rốt cuộc làm sao vậy, Sâm Nhược và tiểu Tuyết có phải đã xảy ra chuyện gì hay không! Anh mở cửa ra...... Khốn kiếp, đừng kéo em, Khâu Phàm anh cút ngay. Anh Ngôn Mục......"

Cửa được mở ra, Lưu Sảng lảo đảo đi vào, trực tiếp nhào lên người Tống Ngôn Mục.

Tống Ngôn Mục đỏ mắt, tơ máu cũng xuất hiện. Khó có khi cả người anh thô bạo, hung tợn trừng mắt nhìn Lưu Sảng.

Lúc trước tuy rằng không nhìn thấy Tống Ngôn Mục, nhưng cũng Sophie cũng nhớ ra rồi. Người đàn ông này, bị giết trong đám cưới của mình, lúc ấy anh ta và Lưu Sảng cùng nhau báo thù cho Ngô Sâm Nhược, kết quả mọi chuyện sắp thành lại thất bại.

Hít sâu mấy hơi, Tống Ngôn Mục suy sụp đi ra, ra ngoài phòng khách ngồi xuống. Hà Lệ Phong lập tức bưng một chén cháo tới, cả ngày nay Tống Ngôn Mục vân chưa ăn uống gì.

Sau cơn bùng nổ vừa nãy, Lưu Sảng cũng khoog thở nổi, chỉ có thể tội nghiệp theo sau Tống Ngôn Mục, ngay cả hỏi cũng không dám hỏi một câu.

"Không có sao cả. Đều còn sống." Tống Ngôn Mục nghiến răng nghiến lợi nói ra năm chữ.

Sâu sắc nhận thấy được nói lý thâm ý, Lưu Sảng nhíu mày,"Còn sống? Bị thương? Không thể lập tức về nước?"

Tống Ngôn Mục gật đầu. Mộc Tuyết bị thương nặng lại còn truyền máu cho Ngô Sâm Nhược...... Không sợ mình cũng sẽ chết sao? Diệp Gia Quán Nếu Sâm Nhược và em gặp chuyện không may, anh nên làm cái gì bây giờ?

Một sinh mệnh vừa mới bắt đầu không được bao lâu, đã bị sẽ rách nữa người, nên tiếp tục cuộc sống như thế nào? Phải vĩnh viễn sống trong hận thù sao?

Cướp lấy tất cả mục tiêu của người khác, ngay cả một thứ để bảo vệ trong cuộc đời cũng không có, vậy thì còn có thể sống chân thật?

Tống Ngôn Mục ôm đầu, nội tạng của anh vẫn rất đau, giống như lục phủ ngũ đã bị lệch vị trí. Anh có thể tinh tường cảm giác được sự đau đớn cùng lo lắng của Mộc Tuyết, có thể cảm giác được máu của Mộc Tuyết dần rút đi thân thể lạnh như băng. Giờ khắc này, anh hoàn toàn cảm nhận được Mộc Tuyết, như cô có thể cảm giác được Ngô Sâm Nhược.

Tiểu Tuyết, anh cũng có thể cảm nhận được em......

"Năng lực của Tiểu Tuyết, có thể bị lộ. Bây giờ nước Pháp tra xét nghiêm ngặt, nếu muốn về nước trong thời gian ngắn là không có khả năng, chỉ có thể thông qua những cách phi pháp mà trở về. Nhưng Mộc Tuyết bị trọng thương, Ngô Sâm Nhược cũng vậy, không thích hợp để đi đường dài." Làm cho mình bình tĩnh một chút Tống Ngôn Mục một hơi uống hết chén cháo, cầm chén ném qua một bên.

"Chuyện kế tiếp anh bất bực. Cha của anh vẫn còn tìm kiếm cô ba. Chỗ Mộc Tuyết, chỉ có thể để cho người anh phái ra và người của cô ba chăm sóc. Nhưng trong đám người của cô ba có phản đồ, căn bản là không thể yên tâm."

Vốn tưởng rằng cách một đoạn thời gian rất dài mới có thể xuất hiện nguy cơ, bây giờ lại cho Tống Ngôn Mục một cú đánh thật đau. Mà anh chỉ có thể trơ mắt, bất lực nhìn.

Lưu Sảng cũng im lặng. Cậu càng thêm bất lực, cậu còn kém Tống Ngôn Mục, ít nhất Tống Ngôn Mục còn có năng lực biết được tin tức.

Từng nghĩ mình không gì làm không được, có lẽ, cái gọi là không gì làm không được chỉ giới hạn trong thành phố Hải Đường. Hơn nữa, cũng không phải năng lực của mình. Thực chất mình cái gì cũng không có.

Lưu Sảng xiết chặt quyền. Nếu người thân của cậu, lại quấn vào chuyện như thế này, không nói ở nước ngoài, chẳng sợ dù là ở trong nước, cậu có năng lực như thế nào đây?

Không có lực lượng...... Chính là tử cục.

Đôi mắt Lưu Sảng đen tối không rõ, cuối cùng trở về sáng ngời.

Luôn luôn ở bên cạnh nhìn chăm chú Sophie hoảng thần, trong nháy mắt vừa nãy, dường như cô thấy được Lưu Sảng kiếp trước, ở bên tai cô đọc nói đọc vô số lời thơ từ biệt – Lưu Sảng.

Cằm giấy bút lên, Sophie xoát xoát xoát viết xuống một chuỗi tiếng Pháp, đó là tên một công ty mậu dịch.

Tống Ngôn Mục và Lưu Sảng kinh ngạc nhìn Sophie, con ngươi sáng người kiên định của Sophie gắt gao nhìn chằm chằm Lưu Sảng, giống như đang nhìn bảo bối kiếp này cô mê luyến nhất.

Ho khan một tiếng, Tống Ngôn Mục áp chế nghi vấn trong lòng. Mộc Tuyết là Lưu Sảng kiếm trở về, Sophie cũng là Lưu Sảng kiếm về. Chẵng lẽ Lưu Sảng trời sinh đã mang theo vận khí kiếm được thứ kỳ quái? (D: bộ này ta thích nhất là bé Sảng)

"Cái này có ích lợi gì?" Tống Ngôn Mục đưa tờ giấy cho Hà Lệ Phong, ý bảo anh lập tức đi thăm dò, sau đó hỏi Sophie.

Sophie lại lắc đầu, không trả lời.

Khi làm một người câm không muốn nói chuyện, dù bạn hỏi như thế nào cũng vô dụng.

Lưu Sảng cuối cùng ngoan ngoãn mà dẫn Sophie đi, cậu là một người thông suốt. Chuyện lần có ảnh hưởng vô cùng lớn đối với cậu, từ đó cũng thay đổi tâm tính của cậu.

Chỉ có người mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ được những người quan trọng với mình.

Vui vẻ khi nhìn thấy Lưu Sảng trưởng thành như vậy, càng vui hơn vì nhìn thấy Ngô Sâm Nhược không chết, kiếp này Lưu Sảng cuối cùng có nhiều tinh lực đến nhìn cô, hoặc là cảm nhận cuộc sống. Mà không phải giống như kiếp trước, ánh sáng của kim cương bị nước sơn đen vấy bẩn, từ đó về sau chìm trong sa đọa nản lòng và tuyệt vọng, cuối cùng vì thù hận chôn vùi cả đời.

Tống Nghĩa Cẩn tra được công ty kia, đó là lệ thuộc công ty buôn lậu của Mafia Bắc Âu. Chỉ cần bạn đưa đủ tiền, bọn họ thậm chí có thể bạn vận chuyển trang thiết bị để xây một nhà chứa (kỹ viện) đến nước Mỹ. Hơn nữa, công ty này lại có đạo đức và danh tiếng tốt, chưa bao giờ hỏi bạn đưa cái gì hoặc là người nào, chưa bao giờ tiết lộ tin tức, tuy rằng giá cao, nhưng một nửa tiền còn tại là sau khi hàng hóa tới nơi bình an mới thu.

Cho nên, đưa vài người Châu Á hôn mê chuồn êm ra khỏi nước Pháp, đối với bọn họ mà nói hoàn toàn không thành vấn đề. Tuy rằng hiện tại nước Pháp đối với xuất nhập của Châu Á điều tra rất nghiêm khắc, thì đó cũng là chuyện giá cả mà thôi. (D: có tiền có thể khiến quỷ đẩy cối xây, tiền không là gì hết mà tiền chỉ là tất cả – chắc chắn một câu "Ở xã hội hiện đại không tiền thì CHẾT" )

Cứ như vậy, Mộc Tuyết và Ngô Sâm Nhược Hoa Báo còn có Anna dẫn dắt nhóm hộ tống, trằn trọc vòng quanh từ nước Pháp đến Bỉ, tiệp tục từ Bỉ chuyển đến Hà Lan. Cuối cùng khi tới Hà Lan, chỉ còn lại Hoa Báo và Anna, hai người này vô cùng ăn ý sắm vai một đôi đồng tính luyến ái, ở nơi đó một mực đợi đên khi Mộc Tuyết và Ngô Sâm Nhược thức tỉnh, mới chuẩn bị về nước. Tuy rằng nói sớm ngày về nước có thể nhận sự chữa trị và bảo dưỡng tốt nhất, nhưng Tống Nghĩa Cẩn quyết định trước khi tìm được Tống Nghĩa Nhụy, vẫn nên giấu Ngô Sâm Nhược.

Quá trình này, ước chừng giằng co hai tháng.

Mà trong hai tháng này, nhà họ Hà nhà họ Mộc đều gặp chuyện không may.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Vì ăn mừng hôm nay thượng trang đầu kim bảng ~~ riêng thêm càng dục!

= = vì thế tính đứng lên hôm nay lại là vạn tự càng lạp ~~~

Đắc ý đảo quanh ~

[ công tác bận rộn, buổi tối tồn cảo, ngày mai thống nhất hồi bình úc ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro